Chương 1:Thuần phục quân lính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đoạn đường dài đằng đẵng với số lượng quân lính lại đông đảo, họ còn được giao nhiệm vụ phải nghe theo lời chỉ huy của Lãnh Ngạo và bảo vệ an toàn cho cô ấy tuyệt đối.  Trong lòng mỗi người điều tuyệt nhiên không phục.

Lãnh Ngạo đương nhiên nhìn ra điều đó nhưng cô lựa chọn im lặng. Làm họ càng thể hiện khinh thường ra mặt." Sao có thể để một đứa con ních leo lên đầu mình ngồi được cơ chứ "suy nghĩ chung của họ.

Khi đến một khu rừng hình như có tên là Lâm Minh, Lãnh Ngạo nghe được từ một vài người ven đường nói, họ nói không nên đi vào ban đêm vì có thứ dơ bẩn nếu là kiếp trước có lẽ Lãnh Ngạo sẽ không tin. Nhưng bây giờ thì không hẳn vì cô ấy chính là minh chứng rõ nhất, rõ ràng đã chết nhưng lại trọng sinh vào đứa bé này,  nghĩ mà buồn cười .

Đã đi cả mấy người đường mệt mõi là đều hiển nhiên, nên phó tướng Trình Sâm là một trong những thống soái có kinh nghiệm nhưng vẫn còn rất trẻ chỉ mới 30 tuổi, ngạo khí vẫn có nên bắt hắn phải nghe lệnh một đứa trẻ gần như không thể. Hắn hạ lệnh hạ trại, nghỉ dừng chân ở một khu đất khá rộng rãi trong rừng. Lãnh Ngạo không có ý kiến gì.

Trong lúc trời tối dần, ba quân ngồi lại tạo thành vòng tròn lớn quanh đống lửa để vừa bảo vệ Lãnh Ngạo vừa tránh thú dữ. Nhưng bức xúc nổi lên,họ bàn tán không phục vì phải nghe lệnh một đứa trẻ chưa được 10 tuổi này, âm thanh xì xào liên tục.
Trình Sâm im lặng ,nhưng vẫn có một chút tán đồng với điều đó. Lãnh Ngạo lên tiếng :

      -"Ta biết các ngươi không phục. Nhưng không phục thì thế nào vẫn phải nghe lệnh của ta, tuy nhiên ta không thích kẻ dưới trướng mình lại có tâm bất chính. Có câu rất hay "Lấy thực lực nói chuyện " vậy thì so thực lực nếu ta đủ thực lực để thuần phục các ngươi thì các ngươi nên trung thành. "Lãnh Ngạo giọng đầy thờ ơ nhưng không kém phần uy nghiêm của thủ lĩnh. Làm cho người khác tin rằng đây là một người lãnh đạo chứ không phải là một đứa trẻ

   - "Một đứa trẻ chưa đầy 10 tuổi mà có dũng khí nói lên những điều này cũng thật đáng nể. Tuy nhiên đây là đánh trận không cần lời nói suông. Bọn ta chỉ trung với người hữu dũng hữu mưu, nếu ngươi có ta nguyện thuần phục. " một phó tướng khác. Tên Sầm Khốc Ngưu là một võ tưởng anh dũng ở hàng tiên phong không sợ trời,không sợ đất chỉ cần đủ mạnh sẽ dễ dàng lấy được lòng của hắn
    
    - "Nói rất hay. Ta cũng không có ý định nói suông. Trên chiến trường anh dũng đánh giặc là điều hiển nhiên nhưng cũng phải cần có đồng đội, một người có thể cho các ngươi đưa lưng của mình ra mà không cần đề phòng. Nhưng nếu hắn không phải đồng đội mà là gian tế thì các ngươi tính sao " Lãnh Ngạo vẫn thờ ơ nói

    - "Đương nhiên là giết. " Một tướng lĩnh Giáp nói

    -" Ngươi sai rồi. "

    - "Sai. Ta sai chỗ nào nếu hắn là gian tế chắc chắn phải giết.  Không lẽ thả hắn về cho giặc "

    - "Đúng vậy. Chính là thả hắn đi "

     - "Đúng là con ních miệng còn hơi sữa. Làm vậy chẳng khác nào nộp mạng cho giặc"cả toán lính hô hào nói. Nhưng Trình Sâm vẫn im lặng kể cả hai ám vệ được đưa ra ngoài sáng mà nữ đế đưa cho Lãnh Ngạo cũng im lặng họ đang suy nghĩ theo hướng khác(hai ám vệ Vô Tình được Lãnh Ngạo mang theo với danh hiệu người hầu cũng như nam phu thông phòng)

     - "Hahaha. Thật ngu ngốc " Tiếng cười của Lãnh Ngạo làm cho họ tức giận thêm của lời sỉ nhục kia làm họ muốn giết cô ấy

      - Ngươi...
    

///////////////////   /= còn tiếp=/     ///////////////

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro