Thuần phục quân lính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      - Ngươi......

     - "Một kẻ được cử đi làm gian tế chắc chắn đã qua chọn lọc và huấn luyện kĩ càng nếu giết đi chẳng phải uổng phí cả tắm lòng của người khác. Đã giết không được thì biến hắn trở thành người của mình "

      -" Đúng là con ních. Nếu có thể khiến gian tế của địch trở thành người của mình thì trận đánh còn cần đánh nữa sao? " Sầm Khốc Ngưu khinh thường mở miệng

      -" Ta chính là cần không đánh vẫn thắng như vậy đấy .Gian tế cũng là người, người thì lúc nào cũng có điểm yếu, là gia đình, là tiền, là danh lợi... Một trong những điều ấy đương nhiên sẽ có thứ có thể mua chuộc được hắn. "Lãnh Ngạo dần trở nên nghiêm túc vô ý tỏa ra uy nghiêm thủ lĩnh có sẵn làm người đối diện phải thuần phục vô điều kiện

      - "Nếu không mua chuộc được thì sao? " một tướng lĩnh Giáp khác hỏi, giọng nói hơi run lên trong vô thức . Nhưng lại là tiếng lòng của tất cả mọi người ở đây làm họ ngóng nhìn vào đứa trẻ đang nói ấy mà cũng không giống một đứa trẻ như một vị vua không ngai tỏa ra uy nghiêm không thể không thuần ,  như một điểm sáng ngòi trong lòng mỗi người.

     - " Thì thả hắn đi. " Lãnh Ngạo hời hợt nói

Ào... Như một gáo nước lạnh dập tắt ngọn lửa đang cháy rực. Mọi người câm nín nhìn cô ấy, chúng ta mong chờ gì ở một đứa trẻ chưa 10 tuổi thế này. Khi ngọn lửa hi vọng dần tắt lịm......

     - "Thả hắn đi không có nghĩa là sẽ tha cho hắn " Lãnh Ngạo nói tiếp .

    - "Không tha?  Vậy sao phải thả hắn " Vô khó hiểu lên tiếng, mọi người ngạc nhiên khi nghe một trong hai nam hầu của Lãnh Ngạo nói,  vì từ khi đi tới tận bây giờ cũng đã qua 5 6 ngày mà họ vẫn câm như hến chỉ lo hầu hạ Lãnh Ngạo từ ăn đến ngủ làm cho tất cả quân lính cứ ngỡ họ bị câm không ngờ họ lại cất tiếng hỏi....

    - "Nếu là ngươi khi chọn lựa kĩ càng, đào tạo nên một đủ để ngươi tin tưởng gia nhiệm vụ gian tế. Nhưng hắn lại bị lộ hơn thế nữa còn được thả về ngươi sẽ nghỉ sao? "
 
    - "Hắn đã bị mua chuộc "

Gần như âm thanh từ miệng thoát ra mà không cần suy nghĩ, bọn họ liền ngộ ra 'thì ra là vậy ' như một đòn cảnh tỉnh họ đã hiểu vì sao Lãnh Ngạo làm vậy. Trình Sâm, Vô, Tình và những người còn lại dường như trông thấy trước mắt không phải là một đứa trẻ chưa biết gì mà là một vị chủ tướng anh minh thần võ, họ dần khuất phục trước nàng công chúa mệnh danh yếu đuối này.

Xoạt...... Một nhánh cây nhỏ được bắn thẳng ra từ tay Lãnh Ngạo về phía một cây to trước mắt. Nhánh cây đâm xuyên qua bảy tất của một con rắn độc đang phun chiếc lưỡi dài về phía Vô vì Vô đang đắm chìm vào suy nghĩ của mình mà không để ý xung quanh. Mọi người giật mình đứng phất dậy nhưng khi thấy con rắn đã chết đi trong nhánh cây gần như không tí sát thương nào của Lãnh Ngạo, họ thật sự kinh sợ trước cô ấy vì Lãnh Ngạo như một vị vua không ngai đang ngồi trước họ. Cô bình tĩnh lạnh lùng, quan sát tỉ mĩ và quyết đoán. Họ thật sự thuần phục...
 
     - Các ngươi ở đây có kẻ trung có kẻ phản. Ta không quan tâm các ngươi đang nghĩ gì vào lúc này. Nhưng kể từ lúc này các ngươi dưới trướng của ta.  Ta không cho phép có kẻ làm phản. Nói nhiều như vậy không phải chỉ nói qua rồi bay theo gió mà là cảnh cáo kẻ có lòng gian. Bắt đầu từ ngày mai ta sẽ huấn luyện các ngươi lại. Kẻ dưới trướng của ta ,thứ nhất trung thành,  thứ hai tâm ngoan và ba là bình tĩnh trước mọi trường hợp... Ta không cần kẻ ngu trung nhìn thấy chủ tướng chết liền chết theo hay kẻ phản nghịch tiếp tay giặc hại chủ. Nên các ngươi ở đây thì phải nghe theo mọi mệnh lệnh của ta, kẻ không tuân " sát". Bây giờ ai không phục liền rời khỏi ngay lập tức ta sẽ không truy cứu, nhưng ở lại mà không trung thì kết cục của ngươi không chỉ là chết dễ dàng như vậy đâu.

Kính trọng, quyết tâm,  nhiệt huyết như đốt lên ngọn lửa nhiệt huyết hừng hực, họ như nhìn thấy tương lai tươi sáng sống vì lý tưởng của họ. Trăm người như một..
     -Nguyện trung thành với chủ tử.

//////////////////   /=còn tiếp =/   //////////////////

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro