Chương 2 : Huấn luyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ngày hôm sau, vào lúc trời chỉ đang chuyển từ đêm sang ngày thì Lãnh Ngạo cho Trình Sâm thông báo tập hợp. Vừa tỉnh dậy thì đã bi lôi đi làm cho ai cũng thấy uể oải cả người, ngáp ngắn ngáp dài làm cho không khí như cũng mệt mỏi theo. 

Lãnh Ngạo không nói gì chỉ ngồi trên chiếc ghế đã được Vô và Tình chuẩn bị sẵn mà nhìn họ.  Không biết do điều gì khi thấy cô ấy như vậy làm ai cũng sởn hết cả tóc gáy, như một con báo đang ngấm nghía con mồi, làm những quân lính dù đã đánh trận sa trường cũng thấy lạnh cả người không tự chủ mà đứng thẳng người dậy,  cúi đầu như cố gắng làm cho mình vô hình.
Trình Sâm cũng ngạc nhiên tột độ với những điều đang diễn ra, họ thật sự sợ Lãnh Ngạo mà không biết vì sao, từ trong não ảnh hưởng đến cơ thể nói cho họ biết cô ấy rất nguy hiểm nhưng cũng đáng để thuần phục.  Ta đang nghĩ gì thế này...........

     - "Có vẻ các ngươi đều mệt mỏi " Giọng Lãnh Ngạo không quá lớn nhưng lại như vang tận mây xanh thấm vào cơ thể của từng một tướng lẫn lính, như băng tuyết lạnh thấu xương

      - "Không có. " Trăm lời như một tiếng nói hào quyện vào nhau vang dậy cả một khu vực 
        - " Vậy sao.  Nếu đã không mệt thì bắt đầu cuộc huấn luyện của ta "

Sau câu nói của Lãnh Ngạo,  mọi người chỉ nghĩ . Có lẽ là sắp làm gì đó tăng cường thể lực thôi. Nhưng khi trải qua suốt hai tháng trong rừng , họ điều biết đó làm sao có thể gọi là huấn luyện được. Hoàn toàn là giết người mà....

"Hự!Hít !Ầm Ầm!  Bốp.... "
Những tiếng vô chạm da thịt đang vang lên liên tục hối thúc nhau. Qua 2 tháng huấn luyện địa ngục mỗi ngày phải đối mặt rã rời xương cốt,  thậm chí là đứng trước sinh tử đã rèn đúc lên khí thế sát phạt của từng cá nhân trong đội quân Sát Thần của Lãnh Ngạo (Sát Thần do Lãnh Ngạo đặt)
Họ đã hoàn toàn trở thành một đội ngũ chính quy với kĩ cương nghiêm minh và tinh thần đoàn kết vững chắc qua những huấn luyện sinh tử, bây giờ dù có đối diện với cái chết vẫn sẽ không một ai đổi một chút sắc mặt nào. 
Chỉ còn 500 dậm nữa là ra khỏi khu rừng bị đội quân Sát Thần càn quét dữ dội, nơi họ đi qua đều để lại máu da xương cả thú vật do họ vật lộn bằng tay không giết từng con một làm cho mỗi người đều kích phát được một thân bản lĩnh lấy 1 địch 10 ,lấy 10 địch 100 là hoàn toàn có thể.
Hôm nay là ngày cuối cùng thì đội quân của Lãnh Ngạo sẽ ra khỏi khu rừng này. Lãnh Ngạo đã tổ chức một trận đấu sức giữa các tốp đội với nhau. 100 người một tốp 1000 người một đội sẽ thi đấu gồm ba trận. Cả đội quân chia làm 100 đội sẽ đấu theo từng trận nhất định, một đội sẽ có một người chỉ huy và 2 phó lĩnh hỗ trợ nhau bày trận để chiến thắng,  đội mạnh nhất sẽ trở thành đội tinh vệ có quyền lệnh cho những người còn lại như một phó lệnh và trong các tướng lệnh lẫn phó tướng sẽ chọn ra phó tướng của toàn đội quân và các tướng khác nhau để điều khiển cả đội.  Trận đấu trước mắt đã là trận cuối quyết định mọi chuyện.

"Rầm! Trình Sâm,  Sầm Khốc Ngưu,  Vô,  Tình, Phong Hành Khắc và Tiêu Nghiên Vũ đều là những phó tướng chủ chốt của Sát Phạt đang tranh nhau chức phó tướng cuối cùng, họ đã đấu gần 1 canh giờ nhưng vẫn chưa phân thắng bại thực lực đều gần như ngang nhau, đánh càng ngày quyết liệt càng ngày càng dữ dội gần như đã tưng ra hết sức lực ,họ gần như sắp ngã quỵ nhưng vẫn quyết tâm giành chiến thắng. Lúc này Tiêu Nghiên Vũ và Sầm Khốc Ngưu bị văng ra khỏi cuộc chiến, cả hai đã đến giới hạn của mình và chỉ đành chấp nhận thật bại trước mắt nhưng trong mắt họ vẫn hùng hực ý chí chiến đấu, bây giờ họ thua nhưng sắp tới chưa chắc đã vậy. Cả hai đồng thời ngồi dậy và bước đến chỗ Lãnh Ngạo và khụy xuống.

   -" Đi trị thương đi " giọng của Lãnh Ngạo lạnh nhạt như biết trước điều này, qua 2 tháng cô ấy đã biết được thực lực của từng người nên cũng không ngạc nhiên gì cả chỉ tiếp tục quan sát trận đấu. 

     -"Vâng"  cả hai đồng thanh đáp và đi trị thương . Họ điều đã quen với việc lạnh nhạt của Lãnh Ngạo như một điều hiển nhiên.  Lãnh Ngạo luôn đúng với người cầm đầu khiến mọi người nghe theo mà không một lời cãi lại. Tuy vẫn lãnh đạm nhưng đã đỡ hơn lúc mới gặp, lúc đó Lãnh Ngạo hoàn toàn lạnh lùng và vô tình. 

Trận đấu dần đi vào kết thúc,  Tình và Trình Sâm không hổ danh là hai người mạnh nhất từ lúc đầu. Cả hai luôn là hai người kiên trì và mạnh mẽ nhất. Từ lúc ban đầu Lãnh Ngạo luôn biết họ sẽ là hai phó tướng mạnh nhất của cô ấy nhưng Lãnh Ngạo đang mong chờ một sự đột phá khác và không làm cô ấy thất vọng Vô và Phong Hành Khắc đã làm được điều đó, tuy vẫn kém hơn một chút nhưng đúng là đã tiến bộ vượt bậc so với trước. Trận chiến đến đây kết thúc được rồi.

    - "Dừng lại. " giọng nói lạnh nhạt của Lãnh Ngạo vang lên tuy không lớn nhưng từng cá nhân ở đây điều đã qua huấn luyện nghiêm ngặt ,võ công của mỗi người đều tiến bộ nên giọng nói ấy như truyền vào lỗ tay từng người khiến 4 người đang đấu ấy dừng lại ngay lập tức. 
      "- Cả bốn người đều là phó tướng chia cả đội quân thành 4 đội do mỗi người cầm đầu.  Trình Sâm nắm giữ đội tiên phong, Vô và Tình ở hàng giữa còn Phong Hành Khắc ở hàng còn lại hỗ trợ lẫn nhau phải chọn lựa từng cá nhân phù hợp với đội của mình. Hôm nay tất cả đã mệt, hạ trại tại đây tạm nghỉ, ngày hôm sau tất cả xuất phát nhanh về trận đánh chính thức của chúng ta ,chúng ta đã tốn nhiều thời gian rồi. Sáng mai lập tức xuất phát. Đã nghe rõ chưa "

    - " Tuân lệnh " trăm lời như một đồng thanh hô vang cả cánh rừng . Trong mắt mỗi người đều hực lên ý chí chiến đấu mạnh mẽ, họ đã chờ cũng đủ lâu để thể hiện ra bản lĩnh thật sự của mình rồi....

////////////////     /= còn tiếp =/     /////////////

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro