Ta Là Công Chúa Ư?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam nhân, quan trọng nhất là trinh tiết?"

- "Vâng" Hai người đồng thanh đáp, nghi hoặc vì sao Lãnh Ngạo lại hỏi như vậy.

- "Ta muốn nó." thái độ nhàn nhạt, nhưng miệng lại thốt ra lời nói khiến hai người trước mặt Lãnh Ngạo sủng sốt. Bất ngờ đến chợt cất lời.

- "Sao?" dù cả hai ám vệ đều đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, đối mặt với sinh tử rất nhiều lần. Nhưng dù sao trinh tiết cũng là thứ rất quan trọng với họ, nếu là một nữ tử đã trưởng thành thì không có gì là ngạc nhiên khi nàng ta yêu cầu như vậy, nhưng đây là một cô bé chỉ mới hơn 8 tuổi.. Đây cũng quá kinh hãi rồi.

- "Ta nói chưa rõ sao?" giọng nói bỗng trở nên lạnh giá như băng, khí thế mạnh mẽ như một vị nữ hoàng. Lãnh Ngạo lạnh lùng nhìn hai kẻ trước mắt.

Khi nhìn vào mắt Lãnh Ngạo, cả hai ám vệ chợt run người, như lưỡi dao bén nhọn đã được mài giũa kĩ càng có thể đâm xuyên qua mọi thứ. Họ nhận ra rằng, cô bé trước mắt này không phải là kẻ tầm thường.

"Tuân lệnh chủ nhân"

Khẽ thở ra một hơi dài, hai ám vệ bắt đầu thoát xiêm y. Từng lớp, từng lớp áo một từ từ rơi xuống một cách chậm rãi. Cả hai chỉ khoảng 14 15 tuổi, nếu ở hiện đại cả hai chắc vẫn chỉ là cậu bé chưa thành niên.

Người bên trái da trắng bệt bất thường rất dễ nhận ra cậu ta có bệnh trong người, khuôn mặt nhỏ góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đen lạnh lùng, sâu thẳm, mũi cao môi đỏ cùng với khí chất trầm tĩnh hòa quyện tạo nên một nam tử thư sinh bí ẩn. Người bên phải thì đen hơn một ít nhưng vẫn là nước da trắng phương Đông, khuôn mặt ưu nhìn rạng rỡ, đôi mắt hếch nhẹ lên như biết cười, tuy đang im lặng cởi quần áo thì khí chất tươi mát, ngay thẳng vẫn hiện ra rõ ràng.

Hai ám vệ này đúng là đã được chọn lựa kĩ càng, nhan sắc, võ công và cả sự thông minh. Vị công chúa này cũng được cha mẹ yêu thương rất nhiều, chỉ tiếc mệnh bạc.

Khi hai ám vệ cởi tất cả tư trang trên người, chỉ còn lại mỗi chiếc khố đống ở thắt lưng, cả hai ngượng ngùng khó khăn cởi tiếp. Lãnh Ngạo vẫn im lặng quan sát, ngừng lại trong chốc lát họ quyết tâm cởi tiếp, tay run nhẹ cầm lấy khố chỉ cần dùng một chút sức lực liền có thể tụt xuống.

"Sợ sao?" giọng Lãnh Ngạo vẫn nhàn nhạt lạnh lùng nhưng sự uy nghiêm bên trong là không thể cản được.

"Chỉ cần là lệnh của chủ nhân, chúng tôi bằng mọi giá thực hiện." Người bên trái bình tĩnh nói. Họ đã bắt đầu cởi dây khố vải.

"Được rồi. Các ngươi tên gì?"

Phù! Thở phào nhẹ nhõm, người bên phải liền trả lời.

"Thưa chủ nhân, thuộc hạ không có tên. Mong người ban danh"

"Không có tên! Ummm.. Vậy gọi Vô và Tình. Thuộc hạ của ta, không cần tình cảm."

"Vâng chủ nhân. Vậy.."

"Phải là Vô, trái là Tình. Tìm cách vào đoàn quân đến lúc rời khỏi thành mới được xuất hiện bên cạnh ta. Bây giờ ra ngoài."

- "Vâng chủ nhân"

* * *

1 khắc sau (15 phút).

Trước cổng thành với một đội binh mã hùng mạnh gồm 10 vạn binh đang chờ lệnh xuất hành. Văn võ bá quan kể cả nữ đế đều có mặt Lãnh Ngạo với thân hình chỉ cao hơn mét của mình đang cỡi trên lưng một con bạch mã hùng dũng với bộ trang phục đỏ rực đang chờ lệnh..

- "Ngạo nhi, lần này con đi đoái công chuộc tội cũng phải nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, dừng để cảm lạnh, ở biên ải thời tiết lạnh lẽo con phải mặc ấm đừng để lạnh.. (lượt bớt 1000 từ)" Lâm Doanh đau lòng mà dặn dò, hài nhi của ta chỉ mới 8 tuổi bị các ngươi bắt ra biên ải đánh giặc thù này ta không bao giờ quên.

- "Hảo. Hài nhi sẽ tuân theo lời của phụ thân." Dù sao ta cũng sẽ trở về lấy lại tất cả.

Nữ đế Lãnh Dương Hiên tuy đau lòng nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏa ra lạnh lùng thờ ơ, nhưng vẫn không che được đôi mắt quan tâm lo lắng.

- "Được rồi. Khởi giá" Nữ đế uy nghiêm nói.

Cả đoàn người ngựa nối tiếp nhau đi trước ánh mắt của tất cả mọi người, họ đều có tâm tư ẩn dấu nhưng ngoài mặt vẫn tỏa ra đau lòng, họ đều không biết đến lúc Lãnh Ngạo trở về sẽ dậy lên sóng gió dữ dội cở nào..

//////////////// /= còn tiếp=/ //////////////////

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro