Chương 16 : Chủ nhân, .....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn Bạch Vĩ Thành bận rộn Lãnh Ngạo khó hiểu.  Bạch Vĩ Thành này, hắn không phải thật sự thích ta đấy chứ. Nhưng mục đích hắn lén lút đến đây,  cùng với sự mơ màng lúc nãy của ta,  hắn ta muốn gì?

      "Vĩ Thành công tử,  người thông minh không nói tiếng lóng,  mục đích ngươi tiếp cận ta là gì?  Ta muốn nghe lời nói thật.! "
Lãnh Ngạo lạnh lùng cùng với khí thế sát phạt của mình bộc lộ rõ ràng,  nàng ấy chính là nữ vương,  không chấp nhận bất kỳ sự chống đối nào. 

Đối diện với ánh mắt sắt lạnh đáng sợ kia,  Bạch Vĩ Thành khẽ run lên.  Đúng vậy,  Ngạo Vương Sát Thần và Hí Thiên Thần Phạt ...cứ như hai cá thể độc lập,  mỗi người đều là vương giả của Vương giả nhưng điều không ai ngờ, họ lại là cùng một người.  Người thông minh tài trí, đáng sợ như vậy ...sao có thể chấp nhận được người khác chạm vào người mình mà không có sự cho phép của bản thân,  còn là người mang mục đích không thuần tiếp cận được.  Ta...

        "Ta................. Um......... Ta muốn xác nhận một chuyện.! "
Chần chờ trong chốc lát,  Bạch Vĩ Thành quyết định nói ra. 

       "Xác nhận.....  Không biết,  ở trên người ta có điều gì khiến Vĩ Thành công tử đây muốn xác nhận.? "

       "......  ...... Ta có thể kể cho nàng nghe một câu chuyện xưa hay không ?"

Bạch Vĩ Thành nhìn vào mắt Lãnh Ngạo đầy thâm tình,  mong chờ và lo sợ.  Ánh mắt chân thành làm Lãnh Ngạo sững sờ trong giây lát, rồi gật đầu đồng ý. 

        "Có một cậu bé nhỏ,  từ nhỏ đã mồ côi,  cậu phải đi xin ăn để sống.  Từ nhỏ đã bị đánh đập,  chửi bới,  mắng nhiết từ những người xung quanh.  Một hôm nọ,  trong lúc đang xin ăn trước ở khu vực lễ hội Hoa Đăng , cậu bị người ta bỏ thuốc độc muốn giết chết và còn muốn đem xác cậu quăng ở bãi thay ma hoang phế cho dã thú gặm.  Vừa chịu đựng đau xé từ bên trong,  vừa phải chạy trốn bọn truy đuổi kia.  Cậu đã kiệt sức té ở trước một xe ngựa,  bên trong có một cô bé 7 8 tuổi cũng đang bị thương trên người.  Nghe động tĩnh cô bé ấy ra khỏi xe ngựa,  nhìn thấy cậu bé sắp chết ven đường liền chạy đến cứu giúp.  Cậu bé tuy đau đớn đến mơ màng nhưng vẫn thấy được có người đến gần mình,  nhưng đau đớn khiến cậu không thể nhúc nhích nỗi,  đành phó mặc cho số phận.  Cô bé kia thấy cậu bé khó chịu,  liền tìm kiếm trên người thuốc trị thương,  vì bị thương trên người,  cô bé chỉ mặc nội sam nên kéo nhẹ vạt áo liền lộ ra đóa hoa anh túc huyền bí, xinh đẹp nở rộ bên trong.  Sau đó cậu bé đã ngất đi,  vài hôm sau khi tỉnh lại cậu mới biết rằng, có người đã cứu cậu và đem cậu đến chỗ một một ông lão biết y thuật  . Đó chính là dược vương đã ở ẩn từ lâu,  nhờ vậy cậu học được bản lãnh vừa y dược vừa độc dược trở thành độc vương trên giang hồ.  "

Bạch Vũ Thành chậm rãi kể lại câu chuyện đã chôn giấu bao nhiêu năm của mình,  dù chưa xác nhận được đây có phải ân nhân hay không,  hắn vẫn muốn Lãnh Ngạo nghe câu chuyện này.

         "Ý của ngươi,  người cứu ngươi năm xưa là ta..... Nhưng thật đáng tiếc,  ta không có vết bớt hoa anh túc trên người..... Vĩ Thành công tử sợ là phải thất vọng một phen. "

Lãnh Ngạo bình tĩnh lên tiếng,  nàng ấy không nhớ được kí ức vụn vặt của nguyên thân này trước 8 tuổi,  chỉ nhớ được vài sự kiện quan trọng lúc 8 tuổi và sau khi tiếp nhận thân thể này,  Lãnh Ngạo cũng chưa từng cứu cậu bé như Bạch Vĩ Thành đây.   Vết bớt anh túc,  Lãnh Ngạo thật sự cũng không có,  sợ là đã nhận lầm người. 

      "Không có, ... không thể nào,....... Ta đã nhận được tin Hí Thiên có vết bớt ấy trên người nên mới đến đây,  sao có thể không có....... ?"

        "Ta thật sự không có cái vết bớt ấy,  với lại ta cũng không thường sử dụng thân phận Hí Thiên,  sao có thể có thể có ai biết được trên người Hí Thiên có gì được... "

        "Ta. Bị. Lừa. Sao?  Ha "
Bạch Vĩ Thành ngơ ngác đứng dậy rời khỏi phòng,  vận kinh công biến mất. 

Lãnh Ngạo bình tĩnh nhìn người đã đi mất hút kia,  vì nhầm lẫn mới chịu đầu quân cho ta,  có lẽ hắn sẽ rời đi .......
Miên man trong chốc lát,  Lãnh Ngạo tiếp tục xử lý sổ sách.

Ngày hôm sau,  khi Lãnh Ngạo vẫn đang còn ngủ trong tẩm phòng do thức cả đêm qua thức trắng xử lý cả đống công vụ . Thì Vô từ bên ngoài đi vào,  tuy không muốn gọi thê chủ dậy,  nhưng họ không thể quyết được đành lây nhẹ Lãnh Ngạo, gọi nàng ấy dậy.

Mơ màng mở mắt,  nhìn gương mặt Vô ở đối diện mặt mình.  Lãnh Ngạo nhỏ giọng lên tiếng.

        "Có chuyện gì sao? "

        "Đúng vậy,  tình báo của chúng ta đem đến tin tức Lãnh Phi Nguyệt sẽ sử dụng một loại độc dược rất lợi hại đối phó thê chủ. Cùng với Bạch Vĩ Thành đang cầu kiến thê chủ ở thư phòng , nói là có chuyện quan trọng. "
Vô hận chết Bạch Vĩ Thành rồi,  dám phá giấc ngủ của thê chủ,  đúng là nên chém chết..... 

        "Bạch Vĩ Thành...... Được rồi ta sẽ ra ngay.  "

Vô liền sai người mang nước ấm cho Lãnh Ngạo rửa mặt rồi ra ngoài đi làm nhiệm vụ của mình,  vì bảo vệ cho Lãnh Ngạo,  họ đã phải xem xét bốt trí binh lực ở mọi nơi nhưng không làm kinh động kẻ khác,  đúng là một nhiệm vụ khó khăn,  nên cả ba nam sủng thay nhau bố trí từng khu vực của đô thành.

Sau một lúc,  Lãnh Ngạo đã đến thư phòng, đậo vào mắt vẫn là bạch y tuấn mỹ nam Bạch Vĩ Thành nhưng xen vào một ít bi thương khiến người thương tiếc,  Lãnh Ngạo hơi khó chịu khi thấy Bạch Vĩ Thành buồn như vậy,  nhưng vẫn không nói ra,  chỉ hỏi tại sao lại đến đây. 

      " Chủ nhân,  ta đã nhận người làm chủ thì sẽ không vì chuyện riêng của bản thân mà rời khỏi hay phản bội người. Dù người không phải người đó,  ta vẫn chấp nhận nhận người làm chủ mà nghe theo.  Mong chủ nhân không bỏ rơi  ta. "

Lãnh Ngạo không ngờ là Bạch Vĩ Thành vẫn chấp nhận ở lại,  có lẽ nên giúp hắn tìm thấy ân nhân năm xưa để trả ơn cứu mạng. 

       "Được,  ta làm sao có thể bỏ được một người như Vĩ Thành công tử đây được. Mong ngươi đừng khiến ta phu lòng kì vọng. "

      " Sẽ không "

///////////////   /=còn tiếp=/    //////////////////

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro