Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
Võ Đài trở nên yên ắng, Lãnh Ngạo kiên nhẫn chờ đợi đối thủ kế tiếp nhưng có lẽ không ai muốn tham gia.

Người chủ trì trận đấu cất lời.

" Nếu không còn ai khiêu chiến với Ngạo Vương, thì hạng nhất sẽ được quyết định ngay bây giờ. Người đạt được hạng nhất chính là........ "

"Ta muốn khiêu chiến " còn chưa đợi nàng ta dứt lời, một giộng nói vang lên.

Hiền Vương Lãnh Phi Nguyệt đã ở trên võ đài cầm kiếm trong tay đứng ở đối diện Lãnh Ngạo khiêu khích.

Lãnh Ngạo chỉ thãn nhiên nhìn nàng ta, đôi mắt đào lười biếng, khí chất lạnh lùng kết hợp với ngạo khí. Lãnh Ngạo thật sự đang rất lười để đánh với Lãnh Phi Nguyệt.

(Nếu có thể, Lãnh Ngạo chỉ muốn ngủ cả ngày)

Nhưng những điều ấy trong mắt Lãnh Phi Nguyệt lại chính là sự khinh thường, chế nhạo. Nàng ta lấy tư cách gì khinh thường ta, ả chỉ là một người bị đày ra biên ải, dù có trở về vẫn chỉ nên khép chặt đuôi lại mà sống. Lại dám huênh hoang như vậy, Lãnh Ngạo ngươi nhất định phải chết.

Người chủ trì vừa nói trận đấu bắt đầu, thì Lãnh Phi Nguyệt đã ra tay trước.

Phỉ thúy kiếm trong tay nàng ta chính là một binh khí tốt, được rèn luyện trong tay của hàng trăm thợ rèn với những chất liệu hiếm có. Đặc biệt là phỉ thúy Tử La Lan xinh đẹp được đính lên thân kiếm khiến nó trở nên mê hoặc lòng người.

Tuy nhiên, thanh phỉ thúy kiếm ấy lại đang ra đằng đằng chiêu sát về tử huyệt của Lãnh Ngạo. Ánh sáng tím như đao đoạt mạng đang kề cận bên cổ Lãnh Ngạo như muốn tắm máu bất cứ lúc nào.

Đoản đao ngắn chỉ thủ khó công.

Lãnh Ngạo đang lâm vào thế bị động, khiến rất nhiều người nôm nớp lo sợ. 

   " Ả ta thật đáng chết" Hạo Thiên dần dần nổi giận muốn giết người.  Hắn chỉ muốn cầm kiếm xông thẳng lên võ đài mà tấu cho Lãnh Phi Nguyệt, nàng ta muốn giết Ngạo nhi. Ai có ý định này,  điều...đáng....chết. 

Đó cũng là suy nghĩ của năm người còn lại ở quãng trường, dù họ đang ở đâu vẫn hừng hực lửa giận muốn chém chết Lãnh Phi Nguyệt. 

Lãnh Ngạo vẫn bình tĩnh sử dụng đoản đao đỡ chiêu mà không đánh. 

Nàng ấy đang phân tích chiêu thức của Lãnh Phi Nguyệt, võ công của nàng ta khá kì lạ , tuy mỗi chiêu đều có lực nhưng tác dụng không nhiều dễ dàng tránh thoát,  các chiêu thức tuy nhanh chóng nhưng lại rối loạn. 

Hoàn toàn không theo một trật tự nào, và thanh kiếm kia, phỉ thúy tử la lan càng ngày càng đậm như dần dần trở nên âm lãnh hơn.  Cả người của Lãnh Phi Nguyệt dần dần tỏa ra luồn khí lạnh lẽo vờn quanh .  Võ công của nàng ta chắc chắn chính là tà đạo.  Rất giống với võ công của quân đoàn Dư Hiên, nàng ta là người của họ.  Vậy mục đích thật sự bên trong là gì?  Huyền Vũ sao.  ?

Dù đang trong tình cảnh địch điên cuồng ra sát chiêu,  Lãnh Ngạo vẫn thủ thế kiên cố.  Hoàn toàn không một khe hỡ để tạo ra nơi chết người.  Và tư duy nhanh chóng, Lãnh  Ngạo đã đoán đúng 7 8 phần. 

Lãnh Phi Nguyệt càng đánh, càng điên cuồng.  Sát ý thâm độc đang nhấn chìm nàng ta xuống vực thẳm, cơ thể dần dần thoát ly sự kiểm soát.  Bây giờ Lãnh Phi Nguyệt hoàn toàn điên cuồng chém giết, tuy nhiên nàng ta vẫn không quên thứ đã được giấu từ trước bên trong người của mình.  Thứ này chính là vật quyết định, có thứ này Lãnh Ngạo chỉ có đường thể chết. 

Lãnh Ngạo vẫn còn đang suy nghĩ hoàn cảnh hiện giờ của Huyền Vũ,  nếu Lãnh Phi Nguyệt là người của họ thì cơ mật quốc gia đã bị lộ rất nhiều, người của họ cũng sẽ ẩn nấp rất sâu vào nồng cốt của quốc gia.  Như vậy, vì sao bọn chúng vẫn chưa chiếm lấy Huyền Vũ.  Hay mục đích thật sự không phải Huyền Vũ mà là thứ gì khác....... Đó là gì........

Lúc này,  Lãnh Phi Nguyệt bất ngờ vung thuốc độc trong gói đã được bọc rất kĩ về phía Lãnh Ngạo. 

Lãnh Ngạo phản ứng nhanh chóng lùi ra xa, nhưng vẫn dính một ít vào quần áo và tay trái.  Nàng ấy nhanh chóng cảm thấy da trở nên bỏng rát, máu bên trong như đang hỗn loạn muốn nổ tung, đau đớn đánh úp lên cơ thể của nàng ấy.  Lãnh Ngạo nhanh chóng điểm huyệt ngăn sự lưu thông của độc tố truyền đi xa hơn, nàng ấy nhanh chóng xé rách vạt áo quấn chặt lấy cánh tay ngăn cho máu truyền đến những vị trí khác. 

Những hành động chỉ diễn ra trong tích tắc, Lãnh Ngạo liền bình tĩnh ngước mắt nhìn Lãnh Phi Nguyệt đang sung sướng, thỏa mãn nhìn cô. 

  "Lãnh Ngạo,  ngươi cũng có ngày hôm nay,  độc này hoàn toàn không có thuốc giải, ngươi chỉ một con đường chết.  Hahaha "    tiếng cười vang vọng cả quãng trường khiến tất cả mọi người tức giận đứng dậy muốn lao vào Lãnh Phi Nguyệt mà cắn chết cô ta.  Nàng ta lại dám sử dụng độc với Ngạo Vương.  Đúng là muốn chết. 

Những phu quân của Ngạo đã không thể giữ được bình tĩnh,  Ngạo nhi của họ trúng độc, nàng ấy sẽ bị chất độc ấy hành hạ ra sao, với hận thù của Lãnh Phi Nguyệt độc này chắc chắn rất đáng sợ.  Họ liền muốn lao ra xem xét thê chủ của mình.

Nhưng đúng lúc này, Lãnh Ngạo chỉ cười khẽ. 

   " Lãnh Phi Nguyệt, ngươi chắc mình đã thắng rồi sao,  ta vẫn còn ở đây hoàn toàn không hao tổn gì.  Sự cuồng vọng ấy từ đâu mà ra vậy? "  Thái độ đã thay đổi, khí chất uy nghiêm trên người Lãnh Ngạo đang tản ra xung quanh, vẻ mặt lạnh nhạt như nhìn một vai hề đang nhảy nhót một cách ngu ngốc.

Lãnh Ngạo chỉ nhìn thẳng về phía Lãnh Phi Nguyệt.  Nhưng điều ấy bỗng khiến nàng ta khiếp sợ,  như có một bàn tay đang bóp chặt yết hầu khiến Lãnh Phi Nguyệt không thể thở được.  Một cỗ sợ hãi dâng lên.  Lãnh Phi Nguyệt vô thức lùi về sau. 

/////////////  /=còn tiếp /= ////////////

Ngọc phỉ thúy Tử La Lan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro