Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một nỗi khiếp sợ dâng tràn trong lòng Lãnh Phi Nguyệt,  người trước mặt nàng ta bây giờ không giống với người mà nàng ta đã tiếp xúc suốt mấy ngày qua. 

Sự lãnh lẽo đáng sợ và phong thái nữ vương như được giải phóng khỏi cầm cố của xích sắt. Đây.. Mới đúng là nàng ta sao.  ?

Lãnh Phi Nguyệt hơi run lên nhưng sự ghen ghét căm phẫn cũng đồng thời xuất hiện.  Nàng ta dựa vào cái gì sống tốt hơn ta, nếu không có Lãnh Ngạo thì ta cũng sẽ không như ngày hôm nay.  Đáng chết.... Đáng chết.... Nàng ta đáng chết. 

Kiếm trong tay Lãnh Phi Nguyệt vẽ ra một đường sắc bén ,thâm độc nhắm vào cổ của Lãnh Ngạo. Nếu kiếm này trúng vào nàng ấy, thì vết thương chắc chắn chí mạng. 

Keng!  Rắc !!  Choảng! 
Không biết từ khi nào đoản đao trong tay Lãnh Ngạo lại trở thành một thanh kiếm đen huyền, bén nhọn.  Cả thanh kiếm vẫn bao phủ bằng một màu đen huyền bí đáng sợ, trên thân kiếm được khắc lên một con lang hung mãnh đang há mồm chờ mồi ngon dâng đến và hai từ Lãnh Ngạo đầy khí phách cũng khắc ở đấy.  Nếu ai quan sát kĩ sẽ thấy nó chính là đoản đao mà nàng ấy đã cầm. Thanh kiếm đen huyền dễ dàng chém gãy phỉ thúy kiếm của Lãnh Phi Nguyệt trước sự kinh hãi của tất cả mọi người. 

Ai ở quãng trường cũng đều dễ dàng biết được, thanh phỉ thúy kiếm ấy không chỉ đẹp mà nguyên liệu chế tạo nên nó cũng cực kì quý hiếm.  Hiền Vương Lãnh Phi Nguyệt đã gom góp rất nhiều nguyên liệu ấy khắp các nước mới có thể miễn cưỡng rèn ra một thanh như vậy.  Sự sắc bén và cứng rắn của nó không thể bàn cãi được .

Nhưng thứ đang bị gãy lìa đang nằm cô quạnh ở trên võ đài ấy là gì?  Hàng giả sao?  Nhưng Hiền Vương sao có thể sử dụng hàng giả?  Vậy kiếm trong tay Ngạo Vương là do thứ đáng sợ nào tạo thành vậy.  Đây mới là vấn đề khiến mọi người sợ hãi lẫn tò mò. 

Người kinh hãi nhất chính là Lãnh Phi Nguyệt,  nàng ta sững sờ nhìn thanh kiếm gãy đôi trước mặt.  Đây sao có thể là sự thật,  kiếm của ta trước giờ hoàn toàn chưa bị sứt mẻ khi chém vào bất cứ thứ gì, kẻ cả những sắt thép cũng có thể chặt gãy,  nhưng tại sao.....

      " Ngươi....... Ngươi. " Lãnh Phi Nguyệt hoàn toàn không biết phải nói gì.?  Kiếm mà nàng ta từng cho là rất lợi hại không gì cản nỗi, lại dễ dàng bị chặt gãy như vậy.  ...Thứ trong tay nàng ta là cái quỷ gì vậy ......

     " Ngươi thua. " Lãnh Ngạo lạnh nhạt lên tiếng. 

Khi Lãnh Ngạo thấy được kiếm trong tay Lãnh Phi Nguyệt đã khiến này ấy rất ngạc nhiên,  thanh kiếm ấy vậy mà được chế tạo từ hợp kim của Wonfram, một trong những kim loại có độ cứng cực cao.  Nó lại được sử dụng trong thời đại này. Tuy điều này thật khó tin nhưng Lãnh Ngạo vẫn giữ gương mặt lạnh của mình.  Tuy Wonfram rất cứng nhưng hợp kim của Crom lại cứng hơn rất nhiều lần. 

Những kim loại này lại có rất nhiều ở đây, nhưng có vẻ người dân vẫn chưa biết luyện chúng nên nó mới trở nên quý hiếm như vậy. 

Lãnh Phi Nguyệt vẫn ngẩn người đứng sững ở đấy nhìn Lãnh Ngạo. 

Hận!  Lãnh Ngạo....ta nên giết ngươi khi ngươi mới sinh ra........ Đáng chết.  Bây giờ vẫn chưa phải lúc. Thuốc độc kia vậy mà lại không có tác dụng với nàng ta .

Lãnh Phi Nguyệt căm phẫn nhưng cuối cùng lại nhẫn nhịn xuống đài. 

Lãnh Ngạo vẫn sừng sững trên võ đài,  lạnh nhạt nhìn.  Nhưng không ai biết rằng tay trái của nàng ấy đã đau đến vô giác.  Sắc mặt cũng nhợt nhạt dần, nội công vẫn liên tục vận chuyển ngăn chặn chất độc phát tác . 

Người chủ trì trận đấu lại nói lại câu nói cũ. 

     "Còn ai muốn khiêu chiến với Ngạo Vương. Nếu không, hạng nhất chính là dành cho chiến thần Ngạo Vương "

Tiếng vỗ tay như sấm nổi dậy,  tất cả người trong quãng trường đứng dậy chúc mừng.  Kết quả này chính là điều ai cũng mong chờ ,hi vọng. 

Nữ Vương tự hào nhìn đứa con bé bổng của mình đầy vinh quang đứng trên võ đài. Ngạo nhi thật sự trưởng thành rồi. 

........................................................................

Phủ Ngạo Vương. 

Lãnh Ngạo bước xuống khỏi xe ngựa đi chậm rãi vào phủ. 

Những phu quân của nàng ấy cũng từ bên ngoài đi nhanh theo sau. 

Vừa vào đến khuê phòng của mình.  Lãnh Ngạo liền ngã quỵ xuống sàn,  môi đã bị cắn đến bật máu ,Lãnh Ngạo tái nhợt ngất  xỉu. 

Vô ,Tình ,Thương nhanh chóng chạy nhanh vào phòng. Đập vào mắt họ chính là thê chủ nằm bất động trên sàn.  Không gian như chết lặng,  họ hoảng sợ chạy đến,  run rẩy đỡ Lãnh Ngạo dậy.

       "Ngạo nhi,  Ngạo nhi,  nghe thấy ta nói không,  tỉnh dậy...... Tỉnh dậy "

       " Ngạo nhi...... "
Cả ba người đều như chết lặng,  hơi thở của Lãnh Ngạo rất yếu ớt như có như không khiến tâm họ như ngừng đập.  Đau đớn, sợ hãi lan tràn khắp cơ thể. 

Bạch Vĩ Thành nghe thấy tiếng hét thất thanh từ trong phòng truyền ra, liền hoảng hốt chạy nhanh vào phòng. 
Cảnh tượng mà Bạch Vĩ Thành nhìn thấy chính là ba kẻ đang hét thất thanh lây động Lãnh Ngạo, họ như mất đi tất cả sức sống. Lãnh Ngạo thì lại trắng bệch,  hơi thở mỏng manh đã ngất đi. 

     "Tránh ra. " Bạch Vĩ Thành hét lớn đi đến. 

Nhanh chóng bắt mạch,  tay của hắn cũng run rẩy nhưng phải dồn hết sợ hãi, lo lắng xuống.  Tĩnh tâm thăm mạch tượng. 

Vô Tình Thương nhanh chóng lùi về sau một bước,  họ lại quên mất trong phủ có một người biết y thuật.  Lo lắng, chăm chú nhìn hắn bắt mạch. 

Bạch Vĩ Thành nhăn mày sợ hãi,  nhanh chóng lấy bao châm,  tậo trung thi châm vào các huyệt vị. 

Cả gian phòng không một tiếng động, ai cũng ngưng thở chăm chú nhìn sắc mặt tái nhợt của Lãnh Ngạo. 

Qua 1 khấc.  Bạch Vĩ Thành đã thi hơn mười châm lên tay trái của nàng ấy. 

Khi ống tay áo được kéo lên,  sắc mặt của mọi người tràn đầy phẫn nộ, cả cánh tay trái của nàng ấy như đã bị luộc qua nước sôi đỏ rực lên,  gân xanh dữ tợn trãi đầy đan xem với những vệt đen như đang chiến đấu quyết liệt với nhau.  Chỉ nhìn thôi đã thấy sợ đau đớn mà Ngạo nhi phải chịu là lớn đến cỡ nào. 

Họ căm phẫn nắm chặt lấy bàn tay của mình mà thề.  Nếu còn để thê chủ chịu thêm bất kỳ một vết thương nào nữa,  thì mạng này còn giữ để làm gì. 

Bạch Vĩ Thành vẫn tiếp tục xé rách áo ngoài lẫn áo trong của Lãnh Ngạo, đến khi chỉ còn chiếc yếm đỏ khó khăn che giấu những vị trí cần che mới dừng lại, tiếp tục thi châm. 

Lúc này Hạo Thiên và Hiên Viên Dực cũng đã đến phủ,  khi bước vào phòng, lửa tức giận ngập trời cũng dâng lên. 

Cơ thể của Lãnh Ngạo, đặc biệt là tay trái ,nếu nàng ấy không siết chặt cánh tay bằng vải thì cơ thể cũng đã giống như cánh tay đỏ rực như bổng nặng, gân xanh cuồn cuộn nổi lên độc dược trãi đầy cơ thể đau đớn đến chết mất rồi .

Căn phòng ngập tràn lửa giận nhưng vẫn giữ được sự yên lặng không một tiếng động, chăm chú nhìn Bạch Vĩ Thành thi châm. 

//////////////////    /=còn tiếp /=    ////////////////
     
      Wonfram

               Crom

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro