Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đau rát, nóng bỏng da, xương cốt như đang bị tan chảy ra vì ngọn lửa đáng sợ bên trong đang cháy hừng hực. 

Lãnh Ngạo cảm thấy mình đang bị nướng trên một nồi hỏa thiêu cực lớn. Mọi tất da, tất thịt đều bị sự đau đớn, bỏng rát bao trùm lấy, đúng như lăng trì luyện ngục không ngưng nghỉ một phút giây nào. 

Nàng ấy chỉ biết đau đớn, thống khổ cùng cưc nhưng không thể cử động hay phản khán. Như bị khóa chặt trên giàn hỏa mặc người xâu xé.  Lãnh Ngạo ta đã bao giờ bị lăng mạ như vậy

Ý thức của nàng ấy đang dần dần mờ ảo như sắp tắt hẳn.

Nhưng bên tai cứ vang vọng những âm thanh lúc ẩn lúc hiện ,  Lãnh Ngạo muốn nghe thấy chúng là gì.  ?

Cố gắng vươn người dậy từng chút, từng chút.  Chịu đựng đau đớn giày xéo cơ thể.  Tiếng vang dần rõ ràng hơn, rõ hơn, rõ hơn....

     -"Thê chủ....... Ngạo....... Người muốn bỏ.....rơi....chúng.....ta lại.....sao........ Thê...... Chủ...... "

Những âm thanh cứ ngắn quãng liên tiếp vang vọng cả thế giới bên trong Lãnh Ngạo. 

Nàng ấy dần dần thanh tỉnh lại.  Bọn họ..... Ta không bỏ được. 

........................................................................
Ban đêm ngày hôm sau. 

Lãnh Ngạo vẫn nằm như đang ngủ một giấc ngủ sâu.  Nàng ấy vẫn xinh đẹp như tinh linh sáng ngời, cao quý.  Đôi mắt khép lại khiến nàng ấy hiền hòa,  dịu dàng hơn, nhưng vẫn chưa tỉnh dậy. 

Vô, Tình, Thương, Bạch Vĩ Thành, Hạo Thiên và Hiên Viên Dực vẫn túc trực bên cạnh chăm chú nhìn từng đường nét trên gương mặt xinh đẹp mà họ dành hết tâm mình.  Bất cứ một cử động nào cũng sẽ không qua khỏi mắt họ.

Nhưng sự mất mác vẫn lan tràn ,  Lãnh Ngạo hoàn toàn không có một phản ứng nào.  Khó thở đến đau lòng họ rất sợ nàng ấy không tỉnh dậy. 

Cả sáu người đều trở nên tiều tụy , mệt mõi, đôi mắt nổi lên những tơ máu rõ rệt, cho thấy họ đã không chớp mắt một thời gian dài.

Không khí nặng nề bao trùm cả phủ Ngạo Vương. 

Trên giường ngủ,  Lãnh Ngạo đã dần lấy lại được ý thức của bản thân, nhưng cơ thể nặng trĩu làm nàng ấy không mở mắt ra được.

Cảm nhận được những đau khổ,  sợ hãi của bọn họ càng khiến nàng ấy gấp gáp, nôn nóng hơn. 

     " Bạch Vĩ Thành,  tại sao nàng ấy vẫn chưa tỉnh dậy,  ngươi không phải nói đã giải được độc hay sao? "

Vô thống khổ lên tiếng,  không ai biết được trong lòng bọn họ đã khó chịu đến nhường nào. Trái tim như bị bóp nghẹn lại, nó đang dần không muốn hoạt động.  Từng phút từng giây như đang ngồi trên băng tuyết ngàn năm lạnh thấu tâm gan,  họ cảm thấy mọi sức sống đều đang biến mất dần. 

Đột nhiên, Lãnh Ngạo nhăn chặt mày lại,  tay bấu chặt vào nhau, mồ hôi toát ra lạnh lẽo,  cả cơ thể nàng ấy run lên từng đợt như phải hứng chịu nỗi đau thấu tận tâm can. 

Sáu người liền hốt hoảng, kinh hoàng. 
    " Bạch Vĩ Thành,  Ngạo nhi bị làm sao vậy,  độc vẫn chưa giải hết sao? "

    " Có phải biến chứng gì không?  Sao lại bị dày xéo như vậy?  "

     "....................."
     "....................."

Bạch Vĩ Thành thì đang bắt mạch đầy cẩn trọng,  tình hình của Lãnh Ngạo là điều hắn ta không ngờ đến,  không lẽ độc vẫn chưa giải xong.  .......

Cả phòng như chìm trong sự lo lắng,  sợ hãi,  tức giận và nôn nóng. 

Lãnh Ngạo vẫn run lên từng cơn , mày dán chặt vào nhau, răng cũng cắn mạnh vào môi bật máu.

Thương liền không kịp nghĩ ngơi tách môi nàng ấy ra, lấy tay chen vào chịu đựng.  Máu từ cánh tay chảy ra bên ngoài thấm ướt cả gối.  Thương như không cảm thấy đau đớn chỉ lo lắng nhìn Lãnh Ngạo. 

Những người còn lại điều chết lặng mà nhìn. 

......................................................................

1 khấc sau .

Lãnh Ngạo dần bình tĩnh trở lại, cơ thể thả lỏng chìm sâu vào giấc ngủ .

Bạch Vĩ Thành mệt mõi rút từng cây châm khỏi người nàng ấy .

    " Chủ nhân  là bị thuốc độc tàn dư còn lại phát tác,  có thể sẽ ngủ đến sáng mai "

Nhìn về phía tay của Thương vẫn đang rỉ máu,  thịt và xương cốt lẫn lộn vào nhau . Thở dài  ,Bạch Vĩ Thành đi đến giơ tay định chạm vào. 

Thương liền rụt tay đi,  cảnh giác nhìn hắn. 

      " Ta chỉ muốn băng bó một chút "

      "Không cần."

Thương đi đến bàn trà,  bôi thuốc trị thương luôn mang theo bên người,  xé áo băng lại. 

Căn phòng lại trở về với yên tĩnh. 

.....................................................................

Sáng hôm sau.

Lãnh Ngạo từ từ mở mắt tỉnh dậy.  Chỉ thấy trần nhà phía trên,  cả căn phòng không một bóng người. 

Bên ngoài lại có âm thanh cãi cọ lẫn nhau,  cùng với tiếng da thịt cọ xát với sàn gạch. 

Thở dài,  cố vươn người ngồi dậy. 

Những kí ức mà trước khi nàng ấy đến đây, đều được hiện lên rõ ràng trong đầu, khiến Lãnh Ngạo kinh ngạc , không ngờ lại có nhiều bí mật lớn như vậy diễn ra với một đứa trẻ chưa đầy tám tuổi .

Khoát áo ngoài vào, vừa đứng dậy Lãnh Ngạo liền run lên ngã xuống giường.  Đây là chuyện gì...... Cả cơ thể mất sức như bị đào rổng , kể cả di chuyển cũng hoàn toàn không thể nhấc bước nỗi.  .........ta sẽ không phải như kiếp trước chứ.....

Nghe thấy tiếng động , bọn họ liền chạy nhanh vào phòng.  Lại thấy Lãnh Ngạo nằm bất động trên giường,  mặt mở to kinh ngạc,  toát ra một cổ khí tang thương lạ lẫm. 

Họ liền hoảng sợ tiến nhanh đến,  run rẩy nói. 

  " Thê chủ,  nàng bị sao vậy? "  Thương nói.

   " Đúng vậy,  có phải khó chịu ở đâu..... " Vô tiếp lời

    "Có phải vẫn còn đau ở chỗ nào không.... " Hạo Thiên cũng nhanh chóng hỏi. 

Tình và Hiên Viên Dực cũng lo lắng nhìn chằm chằm xem điểm khác thường của nàng ấy. 

Bạch Vĩ Thành cũng nhanh chóng bắt mạch.  Sợ mình lại bỏ sót điều gì. 

Lãnh Ngạo chỉ nhìn bọn họ,  đau khổ nói. 

     " Ta phế rồi.  "

Rầm!  Như sét đánh giữa trời quang . Khiến cả sáu người chết đứng.  Họ vừa nghe điều gì.  ......

Ngẩn người nhìn Lãnh Ngạo. 
Như có một nhát dao đâm thẳng vào tim mỗi người,  Ngạo nhi, nàng ấy...... Không được..... Ngạo nhi đã rất đau khổ rồi... Chúng ta không được làm nàng ấy đau thêm. 

    " Ngạo nhi, Không sao cả,  nàng có bọn ta.  " Tình kiên định nói. 

    " Mọi chuyện hãy để bọn ta lo liệu,  nàng sẽ không bị gì cả " Hiên Viên Dực
Cũng cười nhẹ trấn an,  không ai muốn nàng ấy sẽ đau thêm một lần nào nữa cả. 

/////////////////////    /=còn tiếp =/   //////////////
Mai là sinh nhật của tác giả rồi,  đón sinh nhật một mình cũng buồn thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro