Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lãnh Ngạo vẫn  tự đắm mình vào mớ suy nghĩ hỗn loạn. 

Một Lãnh Ngạo lạnh lùng chỉ biết đến công việc,  máu lạnh, bất chấp thủ đoạn để đạt được kết quả nàng ta mong muốn.  Cả thế giới của nàng ta chỉ có tiền bạc,  quyền lợi và Lãnh Hàn em trai của nàng ta. 

Nhưng bây giờ,  lại có nhiều thứ hơn trong cuộc sống của nàng,  phụ thân,  mẫu thân,  những phu quân,  binh sĩ,  thuộc hạ và cả những người dân ở Huyền Vũ....... Nhiều đến như vậy,  mà ta lại phế đi hay sao?  Làm sao có thể bảo vệ được bọn họ... ...

Còn những kẻ đang ẩn mình trong bóng tối đang mưu toan độc ác, Lãnh Ngạo của kiếp này sao có thể chịu phục bọn chúng.  .....

Cả căn phòng như ngưng động,  tất cả những ánh mắt điều hướng về thiếu nữ xinh đẹp như tinh linh,  đang dựa người trầm tư suy nghĩ kia. 

Bạch Vĩ Thành vẫn đang bắt mạch,  kiểm tra thân thể của nàng ấy..  Hắn ta cau mày, lo lắng. 

    " Chủ nhân,  .... Độc của người ta đã giải hoàn toàn ,  nhưng ....việc người không thể cử động lại vì một vấn đề khác..... Mạch của người rất ổn định,  kinh mạch cũng mở rộng trần đầy sinh lực,  nhưng lại giống như bị đào rỗng khiến người không thể cử động thân thể.  Việc này có thể do trúng độc dẫn đến hư nhược tạm thời,  nếu bồi bổ đầy đủ có thể sẽ có khác.  "

Nhìn Bạch Vĩ Thành do dự nói,  Lãnh Ngạo vẫn an tĩnh như cái xác không hồn,  nàng ta vẫn đang tự ngẫm. 

Nhưng càng như vậy,  càng khiến nội tâm của những người còn lại cào xé nhiều hơn. 

      " Ngạo nhi,  .....nàng đừng......bi quan..... Chúng ta sẽ tìm ra được cách giải quyết.  Dù  ...." chưa đợi Vô nói xong,  Tình đã kéo hắn lại, ngăn hắn ta tiếp tục nói .

      " Ngạo,  tên của nàng là Lãnh Ngạo,  chính là nói đến sự ngạo nghễ,  uy phong một cõi.  Sao có thể chỉ về chuyện này mà tự dày vò bản thân,  nàng còn phải bảo vệ cho bọn họ đấy "

Thương hét lên,  nhìn thê chủ của mình như vậy, khiến Thương đau tận tâm can,  nhưng hắn biết nếu cứ để như vậy, thì sẽ càng tồi tệ hơn, phải khiến nàng ấy bình tĩnh lại. 

Mọi người sợ hãi,  ngẩn người ra khi nghe thấy Thương không khống chế được cảm xúc của mình,  họ định cất lời can ngăn nhưng lại đột nhiên yên tĩnh. Đúng vậy , không thể để Ngạo tiếp tục suy sụp....

Không hẹn mà đồng thời, cả sáu người đều yên lặng nhìn chằm chằm vào Lãnh Ngạo. 

Chợt giật mình,  Lãnh Ngạo hồi thần nhìn về phía sáu người đang lo lắng, bất an, kiên định, cổ vũ.  Nàng ấy cười nhẹ,  khẽ nói. 

     " Yên tâm.  Ta sẽ không xảy ra chuyện.  Tất cả đều đã mệt,  về phòng nghỉ . Hảo  "

Nhưng nụ cười ấy lại như nhát đao chém vào tim họ,  nàng ấy đang trấn an bọn họ,  chúng ta thật là vô dụng... Lại để thê chủ chịu khổ như vậy. 
Cả sáu người buồn bã, đau khổ không khí tang thương như bao trùm lấy cả gian phòng. 

Nhìn sáu người bỗng nhiên trở nên đau khổ làm Lãnh Ngạo ngẩn người ra,  họ làm sao?  À, cách thức không đúng.  Thật ra, nàng ấy chỉ muốn sắp xếp lại mớ hỗn độn trong đầu lúc này,  còn về việc không cử động chân được, thì Lãnh Ngạo cũng đã không để tâm. 

     " Ta không....... "

      " Thê chủ,  nếu người đau khổ thì cứ nói ra,  dù bọn ta vô dụng , nhưng nhìn thấy người như vậy, bọn ta đau lòng. " Tình cố kiềm khó chịu trong lòng,  bình tĩnh nói. 

      " Đúng vậy,  Ngạo nàng đừng cố nén.  Bọn ta sẽ trả thù cho nàng.  Lãnh Phi Nguyệt nhất định phải chết.  " Hiên Viên Dực cũng lạnh lùng nói,  sát ý tỏa ra khiến người khiếp sợ. 

       " Bọn ta sẽ khiến ả ta sống không bằng chết " Hạo Thiên cũng tức giận nói. 

Một cỗ sát ý lạnh lẽo bao trùm cả gian phòng, hận ý muốn giết người sôi sục trong mắt của bọn họ, ai cũng muốn băm Lãnh Phi Nguyệt ra cho hả được cơn tức giận, hận thù trong lòng mình.

Nhìn mọi chuyện dần mất khống chế.  Lãnh Ngạo tức giận, khí thế toát ra. Lạnh lùng nói. 

     " Không tin vào ta sao.  Về phòng ngủ ngay lập tức.  Đừng để ta nói lại lần nữa.  "

Như một gáo nước lạnh tạt vào đống lửa đang cháy rực.  Như chịu thiên đại ủy khuất,  cả sáu người mở to mắt nhìn về phía Lãnh Ngạo. 

  "Haizzz. Ngoan về phòng,  ta sẽ không xảy ra chuyện,  cũng không tức giận.  "

Nhìn thẳng về cả sáu người,  ánh mắt kiên định không dung phản kháng. 

Sáu người do dự trong chốc lát,  rồi lại nhìn về phía Lãnh Ngạo lần nữa,  vừa định nói thì Lãnh Ngạo nhíu nhẹ mày lại khiến lời nói bị tạp lại trong miệng, không thể mở ra.

Cuối cùng mới quyết định rời phòng. 

Căn phòng lại trở về lại với yên tĩnh,  Lãnh Ngạo trầm tư suy xét lại những chuyện đã xảy ra. 

Thuốc độc mà Lãnh Phi Nguyệt đã sử dụng là thuốc chỉ được bán một lần ở phòng đấu giá với giá trị rất lớn,  sức của nàng ta hoàn toàn không thể đạt được,  vậy nếu nàng ta thật sự là người của quân đoàn Dư Hiên thì mọi chuyện lại dễ hiểu.  Cùng với kí ức lúc nhỏ của Lãnh Ngạo.  Lãnh Phi Nguyệt vậy mà lại không phải con của Dương phu,  nhờ vào thủ đoạn mới làm Lãnh Phi Nguyệt lên được vị trí đó,  nhưng không ngờ dù là trưởng nữ nhưng nữ hoàng lại không xem trọng nàng ta, chỉ yêu thương Lãnh Ngạo là hoàng nữ nhỏ nhất. 

Và cả những việc bí ẩn chốn hậu cung.  Chắc chắn đã có người khác nhúng tay vào.  Người này là ai? 

///////////// ///   /=còn tiếp =/      ///////////////

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro