Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Dù thân xác này có tàn tạ, hãy vẫn để anh nắm chặt tay em nhé!
...Nguy hiểm đó!...
...Nỗi đau đó!...
...Nỗi lo đó!...
...Nhưng nỗi sợ lớn nhất của chính anh đây là mất em khỏi vòng tay này!...
~€~€~€~

Nghe tiếng mở cửa...người đàn ông lúc nãy nói chuyện với Cự Giải bỗng giật mình, hắn ngoái đầu lại nhìn những ánh đèn rọi khắp nơi, hắn sợ sắp phải lộ diện, hắn cũng đang rất ngạc nhiên và khó hiểu....tại sao bọn họ lại tìm đến được nơi này.


-Không thể nào! Bọn nó! Tại sao vào được đây? Bọn nười ngu ngốc đó...tại sao đến được đây chứ?-Hắn đảo điên đôi đồng tử đỏ ngầu khẽ thầm trong bụng.

-Khốn khiếp thật! Hah! Được thôi, có vẻ các ngươi không ngu xuẩn như ta nghĩ nhỉ!?-Hắn mau chóng lấy lại được bình tĩnh, rồi lại điệu cười khinh khỉnh nhìn bọn họ đang hoảng loạn tìm kiếm Cự Giải.


Dây trói xung quanh người cô gái bỗng tuột hẳn xuống...nhưng bây giờ cô không còn sức để đứng lên nữa, muốn đi mà chân đã mềm nhũn, muốn mở mắt nhưng "nước"....."nước" lúc nãy đã dán chặt hai hàng mi cong đen nhánh của cô lại....

~€~€~€~

Ba cây đèn pin soi khắp nơi...bỗng Thiên Bình căng to đôi mắt mình lên, có vẻ cô đã phát hiện được thứ gì đó. Nàng tiến gần hơn nữa để xem cho rõ, tay khẽ kéo theo Song Tử, anh chàng ngẩn ngơ trước hành động kì cục của Thiên Bình, nhưng vẫn đi theo xem cô sẽ làm gì. Song tử hướng mắt về phía đó, anh ta cũng nheo mắt lại...

- Cự....Cự Giải kìa! Cự Giải ở đằng kia kìa mọi người!

- Đâu? Cự Giải đâu?!-Lần này lại vẫn là Thiên Yết, vẫn là anh ta, chính anh ta là người đầu tiên hoảng loạn khi nghe tin gì về Cự Giải.

-Này! Ở đây!-Song Tử vẫy tay ra hiệu, mọi người ồ ạt kéo đến.

Ba ánh đèn chụm lại, rọi vào một thân hình nhỏ nhắn, mái tóc đỏ rực rũ rượi che mất nửa gương mặt xinh xắn nhưng đang xanh xao dần...cô gái đó cúi gầm mặt xuống, mồ hôi nhễ nhại từ trán xuống dưới cổ.

Thiên Yết khi thấy thân hình quen thuộc ấy thì lao như bay đến ôm chặt cứng cô gái...Anh không muốn chậm trễ một giây một phút nào nữa và rất sợ để Cự Giải tuột khỏi tầm tay. Trong lòng Thiên Yết dâng tràn hạnh phúc, vui mừng khi tìm được cô, nhưng song song đó, còn cảm giác lo sợ tột cùng, chàn ta linh cảm một điều gì đó chẳng lành.

- Cự Giải à! Mình tìm được cậu rồi!

-Thiên Yết...! Cảm...Cảm ơn cậu!-Cự Giải trả lời Thiên Yết một cách mệt nhọc, cố gắng mở to đôi mắt vẫn còn rươm rướm nước ra nhìn Thiên Yết, cô tiếp tục thở dốc, lấy hơi nói câu tiếp theo-Thiên Yết à! Xa....Xà Phu hắn....hắn đang ở đây.

-C...có Xà Phu sao? Hắn có làm gì cậu không? Này, bộ ở đây lạnh lắm hả? Sao nhìn cậu xanh sao thế?! Cậu có sao không? Cậu khóc hả?

Ánh mắt lạnh lùng của Thiên Yết nhìn Cự Giải...nhưng vẫn hằn rõ sự lo lắng, quan tâm của cậu đối với cô. Anh hỏi cô một lèo, nhưng Cự Giải không trả lời, cười thầm trong bụng...cô biết mà, biết rằng Thiên Yết không lạnh lùng bỏ rơi cô đâu! Nỗi lo sợ nhất của Cự Giải lúc này không phải là sự đau đớn, sợ chết, hay bất cứ những gì khác, mà là sợ mất đi chàn trai mà cô yêu thương rất nhiều từ lâu, sợ mất đi bạn bè, phải sống trong cô đơn, nếu phải trải qua như thế, cô xin đầu hàng tất cả...chính nỗi cô độc mới khiến con người Cự Giải yếu đuối đi.

Bảo Bình cũng chạy lại chỗ Cự Giải nắm chặt lấy tay cô và rời mất khỏi bàn tay to khoẻ của Kim Ngưu...

Anh chàng thì đứng ngơ mặt ra...có chút hốt hoảng thoáng qua gương mặt điển trai của anh, hành động của Bảo Bình nhanh quá, làm anh cứ lầm tưởng ai đấy đang kéo Bảo Bình của nah đi, tim anh chốc đã đập dồn dập. Tại sao? Tại sao anh lại để Bảo Bình tuột khỏi bàn tay mình nhanh như cắt vậy được? Anh phải giữ chặt hơn chứ? Kim Ngưu vẫn thấy hơi bối rối trước hành động của Bảo Bình, nhưng cũng hối hận tột cùng vì không nắm tay Bảo Bình chặt hơn...

-Cự Giải à! Chỉ tại mình...tại tính bất cẩn của mình mà dẫn cậu đến cái nơi quỷ quái này! Cự Giải! Mình xin lỗi....Cự Giải đừng giận mình nhé....híc..-Bảo Bình ân cần hỏi han, xin lỗi rối rít và bắt đâu khóc...

-Cậu nói lảm nhảm gì vậy? Dở hơi quá cô bạn à! Sao mình phải giận cậu chứ? Chẳng phải không nhờ cậu mà mọi người mới vào được đây ư? Ngốc hết sức ngốc!-Cự Giải đưa ngón tay trỏ dí lên trán Bảo Bình.

Dù cô không trứng kiến được cách mọi người vào đây như thế nào. Nhưng cô ta chắc chắn một điều là phải nhờ đến Bảo Bình.

Khi nghe những lời như vậy của Cự Giải Bảo Bình cũng bớt áy náy và mỉm cười với cô ấy...Thiên Yết tay ôm chặt vào eo Cự Giải, thân anh làm điểm tựa đẻ Cự Giải dựa vào, chàng ta đỡ Cự Giải đứng dậy, lê bước đi đến chỗ mọi người đang đứng.

-Này! Xà Phu đang ở đây! Các cậu hãy cẩn thận, hãy chuẩn bị hết đi!

Bảo Bình chạy lại, lần này.......Bảo Bình đến gần Kim Ngưu thì cậu ta đã vơ nắm thật chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Bảo Bình.....cô không kháng cự hay tỏ ra bực mình.....chỉ ngước lên nhìn anh, mỉm cười.......nụ cười hạnh phúc trên đôi môi mỏng mềm mại của cô......Cô nghĩ thầm chắc khi nãy đã làm anh hoảng hốt và yếu tim lắm rồi, thế nên cô liền cất tiếng-Kim Ngưu à! Lúc nãy....cho tớ xin lỗi nha, tại thấy Cự Giải tớ mừng quá nên mới chạy lại. Rồi...làm cậu sợ-Kim Ngưu đỏ mặt, lắp bắp biện hộ-Đ...đâu có! C...cậu nghĩ sao tớ mà...mà sợ ! Tớ sợ gì chứ!-Bảo Bình nghe xong liền bĩu môi tinh nghịch.

Bảo Bình lấy ba lô ra, Kim Ngưu mở dây kéo và lấy lọ thí nghiệm chứa thứ thuốc đã chuẩn bị sẵn của cô bạn đưa cho cho Bảo Bình...Bọn họ phải làm thế này vì tay trái của Bảo Bình đã bị tay Phải của Kim Ngưu nắm chặt, nên Kim Ngưu làm cánh tay còn lại cho Bảo Bình luôn. Một sự kết hợp rất hoàn hảo...

~€~€~€~

Thiên Bình đứng ngây người ra một lúc cho đến khi một giọng nói ấm áp quen thuộc của một anh chàng cất lên...lôi cô thoát khỏi sự mơ màng......

-Thiên Bình à! Cậu...không được bất cẩn như Cự Giải nhé! Mình sẽ không để như Thiên Yết đâu! Nếu mà tớ có bị thằng ôn Xà Phu nó giết chết...cậu cũng phải...-Song Tử đang nói nửa chừng đến đó thì bị Thiên Bình cắt ngang bằng một......cái ôm....rất rất chặt! Thiên Bình dúi khuôn mặt vào lồng ngực Song Tử...cô bắt đầu rưng lệ rồi khóc thút thít. Song tử ngỡ ngàng, chẳng hiểu tại sao cô làm vậy.

- Thiên Bình à! Cậu......-Song Tử lên tiếng và chưa kịp nói lại bị Thiên Bình cắt ngang tiếp-Xin lỗi vì lâu nay cứ mở miệng ra là trách mắng cậu...hức...hức...không bao giờ mình chịu đáp ứng sở thích của cậu cả....hức hức....mình lúc nào cũng làm theo ý bản thân, mình thật ích kỉ! Vì mình mà cậu phải gãy lưỡi năn nỉ và xin lỗi....hức...thật sự...tớ xin lỗi cậu nhiều lắm!!!...-Thiên Bình ddang nức nở bỗng dưn lại khóc rống lên. Có lẽ cô đã không thể kìm chế cảm xúc. Mặt càng dúi chặt vào thân to khỏe của Song Tử.


Song Tử khẽ mỉm cười đáp trả Thiên Bình-Vậy thì nhầm nhò gì?! Cho dù cậu có đánh chết mình.....mình vẫn...-Son tử ngập ngừng, mặt đỏ lè ra vò ngượng...Thiên Bình chần chừ chờ câu nói tiếp theo của Song tử nhưng không thấy, liền cất tiếng hỏi-Vẫn làm sao?

-Thì thì vẫn.....vẫn yêu cậu chứ sao!? Hehe..!-Hắn ta bắt đầu cười gian.

-Hứ! Đồ xảo trá!-Thiên Bình ngượng đỏ mặt, cô ta lại tiếp tục dấu khuôn mặt ngượng ngùng của mình vào tấm ngực của Song Tử, ở ngay trong vòng ta này, cô cảm thấy thật bình yên...


~€~€~€~

Đến mức này....Xử Ca ghì chặt đôi tay nhỏ bé của Ma Kết hơn......thật sự anh rất sợ mất Kết Nhi......thật sự rất sợ, liệu anh có đủ sức để giữ nổi Ma Kết không?....

- Ma Kết à! Cậu không được làm sao đâu đấy nhé! Cậu mà bị gì thì tớ là của ai đây?

-Cậu đang nghĩ gì vậy! Cậu mơ hả? Còn khuyaaaaaa nhớ, ai thèm cho cậu là của tớ chứ!

- Ờ.....còn khuyaaaa ha. Mà... 12h đêm rồi đó, khuyaaa lắm rồi, vậy có nghĩa tớ là của cậu rồi đó nha...không đôi co gì hết.....tớ là của cậu rồi, không thay đổi được đâu con DÊ NGỐCCCCC!

-Tức chết cái tên này....mồm miệng hay thật! Haxx-Ma Kết mắc cỡ tức giận.

-Ừ! Hay mới nói chuyện với cậu chứ!

-Mà nếu tớ có làm sao thì sao nào?-Ma Kết bắt đầu dở tính ngang bướng ra nói chuyện với Xử Nữ.

-Thì còn ai dở thói BÀ CHẰN ra với tớ nữa? Ai làm cơm trưa cho tớ ăn nữa? Rồi.....ai là người hứa hôn với tớ nữa? Mà...mà đừng có trốn nha...!

-Xớ!-Cô hắng giọng màu mè này nọ, rồi cười và khẽ ngả đầu vào bờ vai rắn chắc của Xử Nữ.

~€~€~€~

Liệu lời hứa của cô nhóc Sư Tử có được giữ đúng hay không? Sư Tử có liệu đó hoàn thành lời hứa đó hay không? Liệu Tiểu Sư có bị thất hứa nữa hay không? Và...liệu anh chàng này có đủ sức để giữ Sư Tử được hay không? Hay anh lại để mất cô một cách chớp nhoáng như lần tai nạn vừa rồi? Đó chính là để anh biết cô quan trọng với anh như thế nào? Để anh biết lý do mà mình phải cố giữ chặt Sư Tử để làm gì?!

-Ê! Cậu có biết nãy giờ cậu đang làm gì bổn cung ta không hả?

- Biết!

-Hay ha! Biết gì nói nghe xem!

-Thì...đang nắm tay nè-Tiểu Sư làm ngơ trước Sư Tử đan dâng lửa, anh ta còn đưa tay dung dăng khiến Sư Tử tức điên.

-Hay quá nhỉ?

- Sao cũng được! Hay cậu muốn mình ôm cậu luôn cậu mới chịu?-Mặt hắn gian xảo không kém cái tên Song Tử kia chút nào.

-Trời ơi! Cái tên này! Hôm nay mồm miệng ăn gì mà gan vậy?

-Đừng tính dơ tay đánh tớ nha!-Hắn một mắt nhắm một mắt hé nhìn Sư Tử tinh nghịch, trông đán yêu và dễ thương vô cùng.

-Trời tức chết mà! Cái đồ...!!


-Haizzz! Tớ biết cậu định nói gì rồi! Để xem nào, có phải là "đồ đáng yêu của tớ" chứ gì....Ôi thôi tôi biết cậu quá mà....hehe!!!....

-Grư...Aizzzz! Tức tức tức quá mà!-Sư Tử đan dâng trào máu não thì Tiểu Sư làm bộ mặt buồn khổ, phụng phịu nói:

-Bộ cậu muốn rời xa tớ lắm à? Có biết tớ đang cố gắng làm mọi cách để không mất cậu như lần trước không?-Giọng hắn ta bắt đầu trầm xuống hẳn.


-Tớ...tớ...xin lỗi....không phải tớ không hiểu, nhưng...ý tớ là, là....

-Là gì nào?!

-Là tại sao phải bỏ hết sức ra giữ tớ, cậu biết mạn tớ lớn lắm mà!?-Sư Tử cười nghịch ngợm.

-Úi zời! Ờ! Mạng lớn lắm!

-Cậu nói gì?!

-Nhưng mà...tớ lại thích cậu như thế này, cứ như một đứa con nít vậy......vì thế....nên tớ mới cần phải giữ cậu.....có hiểu không con nhỏ ngốc? Ngốc! Ngốc! Ngốc!!!!!-Hắn gan dạ đưa ngón tay lên dí vào cái trán trắng trẻo của Sư Tử.

Sư Tử khi nghe được những lời của Tiểu Sư, và hành động vừa rồi......cứ tưởng chừng cậu ta sẽ bị ăn trọn một trận đòn nhưng ai ngờ.....tay Sư Tử càng xiết chặt tay cậu hơn, cô quay sang anh, mỉm cười....nụ cười nhẹ nhàng, không tinh nghịch, hay dữ giằn như hằng ngày. Hai người không nó thêm lời nào nữa, chỉ nhìn nhau mỉm cười như cả hai đang sở hữu đôi mắt biết nói vậy....

~€~€~€~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro