52. Lễ đính hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình cờ thay, Matthias nhìn thấy Leyla qua phía bên kia cửa kính ô tô.

Leyla đang chạy băng qua đường với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt mà anh chưa từng thấy trước đây. Cô để mái tóc vàng dài buông xõa tung bay trong gió theo bước chân đang lao tới.

Matthias hơi siết chặt tay. Anh định bảo tài xế chạy chậm lại, nhưng cuối cùng, anh lại đổi ý và chỉ liếc nhìn cô đang chạy về phía một người đàn ông trung niên không ai khác chính là Bill Remmer.

Leyla bước những bước nhẹ nhàng rồi xà vào vòng tay của người làm vườn như một con chim đang tung cánh, và người làm vườn ôm cô vào lòng. Cô xuất hiện như một cô bé trong vòng tay to lớn của anh và cười thật tươi như thể đó là nụ cười rạng rỡ nhất trên đời khi nhìn thấy người làm vườn.

Đúng lúc đó, chiếc xe lao vút qua họ. Matthias rời mắt khỏi cửa sổ và nhìn xuống tay mình. Từ bàn tay khẽ giơ lên, anh vẫn có thể cảm nhận được sự đụng chạm của cô và mùi hương còn đọng lại trên cơ thể cô ngày đó.

Lễ đính hôn sẽ sớm diễn ra. Khi Matthias cảm thấy nhẹ nhõm hơn trước sự thật đó thì chiếc xe đã đi qua cổng dinh thự Arvis. Điều ước của Leyla đã thành hiện thực. Mọi chuyện đã trở lại bình thường sau khi chú Bill trở về.

Nỗi buồn thời niên thiếu của cô, những ký ức khó chịu về nụ hôn đầu khủng khiếp, tất cả sự hoang mang và tuyệt vọng của cô đều tan biến khi cô không còn cô đơn nữa. Trong khi đó, thời tiết buổi tối trở nên lạnh hơn.

Ngày tháng trôi qua, trang viên Arvis bắt đầu có bầu không khí tưng bừng trang nghiêm hơn bao giờ hết.

"Ôi, không phải lo, tất nhiên ta sẽ phục vụ tất cả những món ăn ngon nhất trên thế giới."

Bà Mona, người vừa mới vào được khu rừng, đã thẳng thắn khẳng định. Cô ung dung tựa người vào chiếc ghế cạnh Bill Remmer và bắt đầu be be một cách nghiêm túc.

"Tôi đã tò mò khi nghĩ đám cưới của họ sẽ hoành tráng cỡ0 nào nếu lễ đính hôn của họ đã lộng lẫy thế này".

Leyla vừa đi vắt sữa dê về và mỉm cười vui vẻ chào bà.

"Đợi thêm chút nữa, Leyla. Ngày mai ta sẽ làm cho cháu chảy nước miếng cho đến khi phát ngán. Dù có mời bao nhiêu khách đi chăng nữa, họ cũng không thể ăn hết một nửa số món ta nấu ".

Leyla vô thức nắm chặt vạt áo trước tiếng cười sảng khoái của madam Mona. Những dấu hôn do công tước để lại trên cổ cô vẫn còn hiện rõ một cách đầy đau đớn dù đã qua vài ngày. Những vết đỏ hiện lên trong gương mỗi khi nhìn vào khiến cô cảm thấy xấu hổ và ghê tởm.

"Ngày mai đã là lễ đính hôn rồi à?"

"Làm ơn đừng dùng từ 'đã' Leyla. Ta hy vọng rằng.....không, ta chỉ đơn giản mong lễ đính hôn này kết thúc nhanh chóng thôi."

"Ngày mai..." Leyla lặng lẽ lẩm bẩm, rồi lại cười nhạt. "Dạ, dì. Cháu sẽ chờ nó."

Cô cố gắng cười tươi hơn như thể cố xóa đi ký ức như cơn ác mộng của mình. Kể từ ngày đó, công tước chưa một lần đặt chân vào rừng. Leyla rất vui khi nhận ra điều đó.

"Cháu thích bánh quy sô cô la và cả bánh mâm xôi nữa!"

"Ta sẽ mang cho cháu một đống sô cô la và mâm xôi như cháu muốn."

"Làm thế nào cháu có thể trả ơn bà?" Leyla hỏi.

"Trả ơn? Cháu chỉ cần ăn nhiều và lớn lên thật mạnh khỏe là được".

"Liệu cháu có phải to lớn như chú Bill không?"

"Ôi chúa ơi, Leyla. Cháu sẽ độc thân suốt đời nếu to lớn bằng ông ấy."

Bà Mona cười khúc khích khi đứng dậy khỏi chỗ ngồi và vẫy tay chào tạm biệt. Bill Remmer cau mày, nhưng sau đó ông cũng chậm rãi gia nhập cuộc vui.

Không lâu sau khi cô rời đi, màn đêm như thường lệ đã ló dạng ở ngôi nhà nhỏ. Sau khi ăn tối với chú mình, Leyla dọn dẹp nhà cửa và mở lại cuốn sách giáo khoa mà cô đã bỏ qua cho đến bây giờ. Cô quyết định chợp mắt một lát khi cơn buồn ngủ bao trùm lấy cô. Nhưng khi cô thức dậy thì mặt trời đã bắt đầu ló dạng và ngày lễ đính hôn của công tước đã đến.

Leyla cầm chiếc kính trên bàn và đeo lên, cô dụi đôi mắt ngái ngủ trước khi bước đến cửa sổ. Cô mở rộng cửa sổ để không khí lạnh buổi sáng tràn vào. Bầu trời đã sáng dần và nhuộm một màu xanh trong suốt. Leyla ngước mắt lên - màu sắc của bầu trời xanh hôm nay khiến cô nhớ đến màu của viên kẹo cuối cùng của mình.
Đôi mắt của công tước cũng có màu xanh lam, giống như màu của viên kẹo đó.

Claudine chọn chiếc váy màu hồng nhạt cho ngày trọng đại của mình. Chiếc váy được tô điểm bằng ren hoa voan trên nền lụa, vóc dáng của cô thật duyên dáng và lộng lẫy xứng với vai trò nhân vật chính của sự kiện.

“Con thật xinh đẹp, Claudine!”

Nữ bá tước Brandt vui vẻ cảm thán khi ngắm nhìn nhìn con gái mình. Khuôn mặt cô ấy hiện rõ vẻ kinh ngạc, giống với khuôn mặt của người hầu gái của Brandt, người đứng ở phía sau căn phòng.

Claudine mỉm cười xinh đẹp để bày tỏ sự cảm khích đối với những lời tâng bốc ngọt ngào dành cho cô. Ngay cả vào lúc này, suy nghĩ tự hào và hài lòng trong mắt cô vẫn không hề tắt sau khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.

Đó là ý tưởng của Claudine, tổ chức lễ đính hôn tại trang viên Arvis. Ngoài việc muốn thể hiện sự tôn trọng đối với gia đình Herhardt, Claudine còn muốn đảm bảo thông qua sự hiện diện của cô rằng cô sẽ trở thành nữ công tước tiếp theo của Arvis.

“Marie, cô ấy vẫn chưa tới à?”

Claudine hơi nghiêng người và hỏi cô hầu gái.

“Lẽ ra cô ấy phải ở đây vào lúc này… A, nhìn kìa! Cô ấy đang đến từ ngoài vườn!”

Người hầu gái vội vàng kêu lên và nữ bá tước Brandt cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô thấy Leyla Lewellin đang đi lên cầu thang bằng đá cẩm thạch bắc qua vườn hoa hồng đến biệt thự, tay cầm một giỏ hoa.

- “Chúa ơi, Claudine! Con lại đưa cô ta vào à?”
- “Không sao đâu mẹ.”

Claudine bình tĩnh trấn an nữ bá tước.

- “Con chỉ cần những bông hoa trang trí trên tóc để chúng trông đẹp hơn thôi.”

- “Có lý do nào khiến người đó phải là cô ta không?”

"Chà, không có lý do cụ thể."

Claudine khẽ nhún vai rồi bước tới trước gương. Khuôn mặt cô phản chiếu trong gương không còn mỉm cười nữa.

- “Thật tốt khi nhận được hoa và lời chúc mừng từ một người bạn cũ nhỉ.”

Dinh thự Arvis được bao bọc trong không khí lễ hội sôi động, nơi đây đã sẵn sàng chào đón những vị khách tham dự bữa tiệc đính hôn vào buổi chiều.

Leyla mệt mỏi lê bước trên lối đi phía sau dinh thự được thiết kế cho người hầu. Chân cô run rẩy lo lắng khi cô bước đi trên sàn nhà lấp lánh như một tấm gương trong suốt.

Claudine đã cử một người giúp việc đến ngôi nhà để gọi cô. Leyla được biết rằng cô được yêu cầu hái hoa hồng để trang trí trên tóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro