53. Màu nỗi buồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý cô Brandt muốn gặp cô không phải vì những bông hoa.

Leyla bắt đầu giảm tốc độ khi đến gần phía đông của tầng bốn. Đó là phòng ngủ dành cho khách nơi Claudine ở. Bàn tay cô đang cầm chiếc giỏ nhìn thật xanh xao. Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, môi cô khô khốc.

- 'KHÔNG.'

Leyla lẩm bẩm, tự thuyết phục bản thân.

- 'Đó chỉ là tai nạn thôi. Công tước cũng sẽ nghĩ như vậy. Vì vậy, chẳng sao cả, nó ổn,  chẳng có gì phải sợ cả.”

Trong khi cô đang do dự và cố gắng trấn an bản thân thì Leyla đã tới trước phòng ngủ của Claudine. Cô gõ cửa và cánh cửa từ từ mở ra.

- “Xin chào, thưa cô. Tôi đã mang đến cho cô những bông hồng như cô đã yêu cầu.”

Leyla cúi chào một cách lịch sự như cô vẫn thường làm. Cô đã mang đến cho Claudine một bó hoa hồng màu hồng, phù hợp với tông màu của chiếc váy cô mặc trong dịp hôm nay.

Claudine  Leyla với nụ cười tươi. 

- "Tôi trông thế nào? Nhìn có ổn không?"

- "Vâng thưa cô. Trông cô rất đẹp."

Leyla trả lời. Sẽ là nói dối nếu nói rằng cô ấy không như vậy. Không thể phủ nhận vẻ đẹp của Claudine hôm nay. Cô giống như một đóa hồng đang nở rộ rực rỡ.

“Trước đây tôi rất lo lắng, nhưng bây giờ cô đã nói như vậy, tôi mới yên tâm. Cô có nghĩ Công tước Herhardt cũng sẽ nghĩ như vậy không?”

"…Chắc chắn rồi, thưa tiểu thư."

Sự run rẩy hiện rõ trong giọng nói của cô. Leyla cảm thấy thật thảm hại, như thể cô là một đứa trẻ đã làm điều gì đó sai trái. Nụ hôn của họ là một sự cố, nhưng cô không thể loại trừ cảm giác tội lỗi như thể mình đã trở thành một tên trộm vô liêm sỉ đã cướp đi vị hôn phu của Claudine. Cô có thể thấy rằng sự tự tin mà cô đã giữ gìn một cách vất vả trước Claudine trong nhiều năm đã tan vỡ, khiến cô trông thật thảm hại vào lúc này.

Claudine liếc nhìn cô hầu gái, ra hiệu cho cô ta nhận giỏ hoa hồng. Và như thể đó là chuyện đương nhiên, cô ấy đưa một nắm tiền vàng cho Leyla. Số tiền cô trả hôm nay nhiều hơn thường lệ. Việc không biết điều đó chỉ khiến trái tim Leyla bị tổn thương nặng nề hơn.

- "Cô đang làm gì vậy? Tại sao bạn không thể hiện lòng biết ơn của mình?"

Cô hầu gái cau mày khiển trách cô.

Leyla nhanh chóng cúi đầu và nắm chặt số tiền trong tay. Cô không cảm thấy bị xúc phạm khi cúi chào Claudine vì cô đã lặp lại tư thế này vô số lần từ khi còn nhỏ và đã quen với việc đó.

- "Cảm ơn tiểu thư."

Rất may, Leyla đã có thể nói lời cảm ơn một cách bình tĩnh. Claudine, người đang nhìn chằm chằm vào cô với vẻ mặt bất ngờ, nhanh chóng lấy lại nụ cười rạng rỡ.

- "Không có gì. Thay vào đó, tôi nên là người nói lời cảm ơn, Leyla. Nhờ có cô mà lễ đính hôn này sẽ trở nên hoàn hảo.”

Claudine quay lại sau khi kết thúc cuộc nói chuyện. Leyla thở dài một hơi và lao thẳng ra khỏi phòng. Điều đang quanh quẩn trong đầu cô lúc này là sự thôi thúc muốn thoát khỏi nơi đầy sự căng thẳng và xa lạ này càng nhanh càng tốt nhưng cô không thể hành động bộp chộp trong biệt thự. Cô chỉnh tề quần áo và sắp xếp giỏ hoa trước khi bước xuống hành lang dành cho người hầu với tốc độ nhanh nhất có thể.

Khi cô đang định bước qua cửa vào hành lang thì bất ngờ cô chạm mặt với công tước vừa đi lên cầu thang.

- “Có vẻ như cô đang làm việc vặt cho quý cô Brandt, Leyla.”

Quản gia Hessen, người đứng đằng sau công tước, nói với một nụ cười thanh lịch. Leyla lịch sự chào lại ông và chạy vội trở lại bên hành lang. Cô chỉ muốn đi tiếp, nhưng công tước dừng lại và đưa mắt nhìn cô. Má cô ửng hồng. Cô càng cúi đầu sâu hơn khi không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Chỉ là một ánh mắt thôi nhưng tim cô đã đập loạn xạ. Trong khi công tước trông vẫn ổn, như thể ngài ấy vốn không hề để tâm chút nào. Giống như như anh đã quên hết mọi chuyện xảy ra giữa họ.

- 'Mình thật ngu ngốc. Làm sao mình có thể rung động trước một người như ngài ấy?'

Công tước đi ngang qua cô đúng lúc cô muốn bỏ chạy một cách thiếu lịch sự. Chỉ sau khi không còn nghe thấy tiếng bước giày của anh nữa, Leyla mới dám nhấc chân rời khỏi biệt thự. Sau khi hoàn thành công việc của mình, Leyla trở lại với những việc vặt thường ngày.

Khi trời trở nên tối dần, những vị khách được mời dự tiệc đính hôn bắt đầu tới đến trang viên. Đối lập với ngôi biệt thự lộng lẫy, ngôi nhà nhỏ ẩn hiện yên bình giữa rừng sâu như thể đang ở trong một thế giới khác. Ở đó, Leyla sống cuộc sống chăm chỉ của mình. Cô nhổ cỏ trong vườn và dọn chuồng dê. Tiếp tục nấu món hầm cho bữa tối và gấp quần áo đã phơi nắng cất vào giỏ.

Sau khi hoàn thành mọi công việc nhà, Leyla thong thả đi dạo trong rừng để tận hưởng cảm giác trong trẻo của thiên nhiên. Cô đang tận hưởng chuyến đi dạo của mình thì nhận ra mình đã vô thức đến bên một bờ sông.

Leyla trèo lên cái cây xinh đẹp yêu thích của mình để ngắm khung cảnh buổi tối yên bình trong ngày hè lặng gió. Khung cảnh đầy thơ mộng bao quanh cô,  những chú chim đang bay vút lên trên bầu trời, dòng sông Schulter nhuốm màu đỏ ngập trong ráng chiều rực rỡ và tòa nhà phụ giống như thiên nga màu trắng lơ lửng trên đó, tất cả đều tạo nên một khung cảnh tuyệt mĩ.

Đó là một khung cảnh đắt giá, đôi mắt cô bị thu hút bởi tất cả những điều đẹp đẽ đó. Khi mặt trời lặn, vài dải mây mỏng ở phía chân trời chuyển mình sang ánh vàng lấp lánh. Bóng tối trong trẻo của màn đêm buông xuống bao phủ bầu trời giống như viên kẹo màu xanh khiến cô nhớ về thời thơ ấu.

Ý nghĩ đó đến với cô. Đôi mắt của Công tước cũng có màu sắc tương tự như vậy.

“Đôi mắt xanh của ngài giống như màu nỗi buồn của tôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro