Chương 1. Nghĩ lớn: Quan điểm về sự dũng cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Dưới cái nhìn của hiện tại thì không dám mơ những giấc mơ táo bạo hóa ra chính là vô trách nhiệm.
— George Leonard
Khi năm tuổi, bạn đã biết mình là Nữ hoàng Sheba. Trong đầu mình, bạn không hề nghi ngờ gì việc mình sẽ làm những điều vĩ đại và cuộc sống của bạn rất quan trọng. Bạn diễu hành quanh nhà như một con người dũng cảm và quấy rối cha mẹ, bắt họ phải nhìn bạn.
Không may là tại một thời điểm nào đó trong độ tuổi từ 7 đến 13, phần lớn chúng ta ngừng làm như vậy và quyết định đi mua sắm.
Sống cuộc đời như bản thân mong muốn nghĩa là lấy lại sự táo bạo lúc 5 tuổi đó. Nó nghĩa là tìm ra lòng can đảm để đứng lên và nói: "Ở đây này." Bạn phải dũng cảm trong hành động của mình. Táo bạo trong giấc mơ của mình. Và nhớ rằng bạn có khả năng làm mọi thứ. Tin vào bất kỳ điều gì khác tức là tự phủ nhận bản thân.
Một số người có thể phản đối và cho rằng sự táo bạo là trơ trẽn, rằng khiêm tốn mới là đức tính cần phấn đấu có được. Tuy nhiên sự khiêm tốn chỉ là sự giả vờ mà chúng ta học được.
Bài viết nổi tiếng của nhà văn Robert Fulghum Tôi học được tất cả những điều tôi biết từ mẫu giáo gần đây được chuyển thể thành kịch nói. Trong những cảnh đầu tiên, giáo viên mẫu giáo hỏi các học sinh mới của mình xem ai là vũ công:
"Em. Em." Tất cả đều hét lên hồ hởi.
"Và bao nhiêu em là ca sỹ?" giáo viên hỏi tiếp.
Một lần nữa tất cả đều giơ cao tay.
"Họa sỹ?"
Hàng loạt cánh tay cùng vẫy vẫy.
"Nhà văn?"
Thêm nhiều cánh tay hơn nữa.
Lên lớp 4, một giáo viên khác đặt những câu hỏi tương tự cho cùng số học sinh đó. Bây giờ chỉ còn 1/3 học sinh muốn làm vũ công, ca sỹ, họa sỹ, nhà văn. Lên trung học, số học sinh sẵn sàng thừa nhận tài năng nghệ thuật chỉ còn đếm trên đầu ngón tay. Vậy sự tự tin và nhiệt huyết của họ đã đi đâu mất?
Một số bậc phụ huynh hoặc giáo viên có lẽ đã nói rằng chúng không phải là họa sỹ. Một số bài kiểm tra năng khiếu với tên gọi cầu kỳ đưa ra điểm số chính thức nói rằng học sinh nên từ bỏ tham vọng viển vông muốn trở thành nhà văn. Hãy thử nghề kế toán. Một số giáo viên tư vấn thông báo rằng chỉ một số nhất định có khả năng nghệ thuật.
Ngay từ nhỏ, chúng ta đã cố gắng kiểm soát những thứ ngoài bản thân chúng ta. Huấn luyện viên nói cho chúng ta biết liệu chúng ta có đủ giỏi để lọt vào đội bóng chày không. Giáo viên âm nhạc nói cho chúng ta biết liệu chúng ta có tài năng để hát trong dàn hợp xướng không. Các giáo viên cho chúng ta những điểm số nhất định để chúng ta biết liệu chúng ta có đủ sáng dạ để được loại giỏi hay không, có đủ thông minh để được vào đại học hay không.
Giáo viên mỹ thuật đề ra quy tắc: Cỏ màu xanh lá, bầu trời màu xanh da trời.
Tại sao chúng ta lại lắng nghe những điều đó? Làm sao ai biết được cỏ của bạn màu gì? Làm sao ai biết được bạn muốn hát ở nốt nhạc nào? Họ biết điều gì đúng với họ. Nhưng họ sao biết điều gì là đúng với bạn.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro