2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

«2 » Giáo sư. . . Em thật khó chịu. . .

Cửa quán bar.

Thời Mặc bị kéo ra cùng người đang kéo mình đưa mắt nhìn nhau, người trước mặt nàng trông rất quen thuộc.

Thời Mặc là giảng viên đại học, không chỉ giảng dạy cho sinh viên chưa tốt nghiệp, còn hướng dẫn cả nghiên cứu sinh, Đường Quân chính là một trong số đó.

Quan hệ của hai người không tệ, Đường Quân cũng được xếp trong nhóm các sinh viên thông minh, học mọi thứ rất nhanh, lúc làm thí nghiệm thì rất chặt chẽ cẩn thận, không có tình trạng đối phó cho xong việc.

Thời Mặc đối với Đường Quân ấn tượng không tệ, bình thường quan tâm em ấy khá nhiều, thời gian cả hai tiếp xúc rất dày đặc, nhưng mà nàng hoàn toàn không biết Đường Quân thế mà lại cong.

"Bà chủ Thời, cảm ơn em thế nào đây?" Mặt mũi Đường Quân tràn đầy ý cười, mang theo một chút chế nhạo, có chút vẻ lên mặt với nàng.

Một nhóm các nghiên cứu sinh có đôi khi gọi nàng là bà chủ, Đường Quân cũng không ngoại lệ, có khi gọi là bà chủ, có khi gọi là giáo sư.

Thời Mặc vừa bị kéo ra, lúc đứng tại cửa ra vào hơi thở còn chưa kịp bình ổn. Vừa hô hấp bình tĩnh lại, đầu óc cũng vừa kịp thời lý giải tình huống nãy giờ, hình như mình vừa được sinh viên của mình cứu rồi?

Thời Mặc trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, lúc đầu nàng có đôi chút khiếp sợ, nhưng sau đó khôi phục lại sự tỉnh táo trước kia, dáng vẻ không biểu tình nói: "Về trường học được không?"

"Không ngờ rằng giáo sư còn tới chỗ thế này nha, tới chơi sao?"

Thời Mặc: ". . ." Không biết trả lời thế nào.

Đường Quân chờ thật lâu mà Thời Mặc cũng không có phản ứng, bầu không khí trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, không thể làm gì khác hơn nói: "Đi thôi, ngày mai còn phải làm thí nghiệm."

Thời Mặc gật đầu một cái nói: "Đi thôi, cùng nhau trở về, tôi cũng phải quay về trường học."

Trên con đường này có rất nhiều xe taxi chờ khách, Thời Mặc mặc sức gọi một chiếc trở về trường học, trường học cách quán bar không quá xa, chạy xe xấp xỉ 10 phút là đến.

Sau khi lên xe, ồn ào náo nhiệt ban đêm bị ngăn cách bên ngoài, trong xe hoàn toàn yên tĩnh, Thời Mặc sau khi báo địa chỉ thì không nói chuyện, trên thực tế thì Thời Mặc cũng không biết nên nói cái gì.

Nói cái gì đây? Hỏi Đường Quân tại sao ở đây sao? Hay là hỏi về điểm số học tập? Nói cái gì nghe cũng không thích hợp, thôi tốt nhất là không nên nói gì.

Sau khi lên xe Đường Quân cũng không nói gì, Thời Mặc vốn cho rằng hai người có thể bình an vô sự quay về trường học, sau đó mới quyết tâm không đề cập tới chuyện này nữa.

Nhưng mà mọi chuyện hoàn toàn không phát triển dựa trên dự đoán của nàng.

Trên thực tế Đường Quân cũng không phải là không muốn nói chuyện, mà là nói không được lời nào.

Ngay tại thời điểm ở trong lòng nàng đang suy tính sau khi xuống xe làm sao nói với Đường Quân chuyện này, Đường Quân từ từ cảm giác được thân thể của mình càng ngày càng nóng.

Vốn cho rằng là do không gian khép kín mang đến oi bức, nhưng mà nhiệt độ thân thể càng ngày càng cao cùng với chỗ riêng tư giữa hai chân ngứa ngáy nhắc nhở lấy Đường Quân rằng đây không chỉ là cái nóng đơn thuần như thế.

Không nghĩ tới cô gái tóc ngắn kia lại đê tiện như thế, có thể hạ thuốc.

Vốn chỉ là muốn để giáo sư có chút ấn tượng tốt, kết quả này tuyệt đối không nghĩ tới!

Từ quán bar ra đến xe không có mấy phút mà Đường Quân đã chịu không được, toàn bộ ý chí của cô dùng để chống đỡ cơn ngứa trong lòng, thân thể hướng về phía trước cuộn mình dùng khí lực toàn thân chống vào tay lái phụ, đầu óc cũng hốt hoảng.

Thời Mặc từ khi lên xe mặt liền ngó về phía ngoài cửa sổ, trong lòng dằn vặt muốn mau trở về trường, chỉ một lát sau, Thời Mặc cảm giác được tay Đường Quân khoác lên trên vai của mình, xoay người ra sau mới phát hiện Đường Quân đang khó chịu.

Mặt Đường Quân đỏ bừng, dù trong xe không có ánh đèn sáng trưng cũng có thể nhìn ra trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi.

Thời Mặc lúc đầu tưởng rằng Đường Quân uống say, nhưng thời điểm vừa mới ra khỏi cửa Đường Quân còn rất tỉnh táo, bây giờ thì lộ vẻ khó chịu.

Nàng chuyển đến bên người Đường Quân. Tay phải vòng qua lưng Đường Quân đỡ lấy cô, tay đụng đến thân thể Đường Quân, Thời Mặc lập tức cảm giác được nhiệt độ cơ thể lạ thường của cô, "Em làm sao thế? Sao lại nóng như vậy?"

Đường Quân đang tràn ngập nguy hiểm, bây giờ lại bị Thời Mặc đụng một cái cả người có chút mềm nhũn, cô đang quá tha thiết tiếp xúc da thịt, chỉ vẻn vẹn đụng chạm cách một khối quần áo cũng để cô trầm tĩnh lại.

Cô không khống chế nổi mình hướng vào trong ngực Thời Mặc nằm xuống, ở trong ngực Thời Mặc mè nheo làm dịu thân thể dày vò, "Ly rượu kia. . ."

Đường Quân vừa nói ra Thời Mặc liền hiểu, trong rượu có thuốc.

Mặc dù đang công tác trong trường học nhưng cũng biết lòng người hiểm ác, nhưng ở quán bar của bạn bè lại buông lỏng cảnh giác.

Thời Mặc nhìn bên ngoài, cách trường học cũng không xa, Thời Mặc hỏi Đường Quân: "Đường Quân, em cảm thấy thế nào?"

"Giáo sư. . . Em nóng quá. . ."

"Em như vậy còn có thể quay về ký túc xá không?"

"A.... . ."

Thời Mặc lọt vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, chưa bàn đến Đường Quân là vì cứu mình mới uống xuống ly rượu có thuốc kia, chỉ luận về quan hệ thầy trò của hai người, nàng cũng không thể cứ như vậy mặc kệ đối phương, chỉ phiền toái có một chuyện duy nhất, nếu như đêm nay ở cùng nhau lỡ xảy ra chuyện kia thì làm sao đây?

Mặc dù là vào mùa hè, nhưng không biết có phải là bình thường Thời Mặc ở trong lòng Đường Quân để lại ấn tượng lạnh lùng khắc sâu hay không, mà Đường Quân ở trên người Thời Mặc cảm nhận được ý lạnh nhè nhẹ, cô tham lam ý lạnh kia liền không ngừng ở trong ngực Thời Mặc cọ qua cọ lại.

Tình trạng Đường Quân hiện tại rõ ràng không thích hợp quay về ký túc xá, Thời Mặc đối với tài xế nói: "Tài xế, phiền chú quay xe đến khách sạn Thụy Thành."

"Cô gái này bị làm sao vậy?" Tài xế nhìn đằng sau, cũng nhìn ra sự khó chịu kia, cảnh giác hỏi một câu.

"Không có sao, uống quá nhiều rượu nên thân thể không thoải mái, tài xế làm phiền chú chạy nhanh lên".
Trong xe ánh đèn không quá sáng sủa, tài xế chỉ liếc nhìn cái kia cũng đủ biết Đường Quân có chút không khỏe, cộng thêm vừa mới từ quán bar ra, Thời Mặc nói là uống nhiều vị tài xế cũng không suy nghĩ thêm, chuyên tâm lái đến chỗ.

Tác dụng của thuốc càng lúc càng lớn, bên trong thân thể Đường Quân giống như là bị hỏa thiêu chạm đến da thịt lạnh buốt của Thời Mặc rất là thoải mái. Cô liền không ngừng ma sát trên cổ của Thời Mặc.

"Giáo sư... Em...em thật sự khó chịu..." Da thịt lạnh buốt kia đã thỏa mãn không được Đường Quân, tay của cô bắt đầu ngọ ngoẹ muốn vuốt ve ở ngang hông Thời Mặc.

Thời Mặc mặc áo sơ mi chất liệu mỏng manh, Đường Quân hiện tại cực kỳ dễ dàng ăn đậu hũ.

"Đừng nhúc nhích... Một hồi liền đến..." Sắc mặt Thời Mặc có chút kém, không hiểu sao lại bị ăn đậu hũ, kẻ cầm đầu này ngày mai khả năng còn không nhớ ra.

Mấy phút sau, xe taxi cuối cùng đã tới khách sạn, Thời Mặc liếc thấy số tiền, cảm thấy quét mã trả tiền quá chậm, từ trong ví tiền móc ra tiền đưa cho tài xế, mình trước xuống xe lại trở lại đem Đường Quân mềm không khác gì một vũng nước quay người tiến vào khách sạn.

"Cô gì ơi, còn chưa lấy tiền thối?"

"Không cần đâu." Hai người thân cao tương đương, cũng cỡ 1m7, Thời Mặc mang giày cao gót nên không thể ôm cô tiến vào khách sạn, sau khi ôm xuống xe chỉ có thể một tay ôm lấy eo Đường Quân, một tay vịn tay cầm khách sạn mà đi.

Sau khi xuống xe có gió thổi qua, Đường Quân mới hơi khôi phục một chút ý thức, thời điểm Thời Mặc mướn phòng cô liền đem mặt chôn ở bên trong bả vai Thời Mặc, hai tay ôm ấp lấy Thời Mặc, thân thể vẫn không có bao nhiêu sức lực, toàn bộ đều chống đỡ trên người Thời Mặc.

Thời Mặc không biết Đường Quân còn có thể chống chọi bao lâu, Thời Mặc không thể không thúc giục tiếp tân nói: "Ngượng ngùng, bạn của tôi uống rượu nên cơ thể không thoải mái, có thể nhanh lên một chút được không."

Thời Mặc rõ ràng thấy được ánh mắt mập mờ của quầy tiếp tân, vào lúc đêm khuya, tiếp tân mặc dù nhìn thấy loại chuyện này đã quen nên không trách, nhưng mà hai nữ nhân cùng đi với nhau thường rất là ít, huống hồ cô gái trước mặt cũng có thân hình cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp.

Nhan sắc này đúng là phải để người ta nhìn đến hai lần.

Thời Mặc bị nhìn đến mặt đỏ tới mang tai, lại vẫn cứ rất bình tĩnh, một mặt cương trực công chính nhìn tiếp tân chờ lấy thẻ phòng.

"Phòng đã chuẩn bị xong, chúc quý khách vui vẻ." Tiếp tân đem thẻ phòng giao cho Thời Mặc.

"Cám ơn." Thời Mặc nhận xong thẻ phòng lại đối Đường Quân nói: "Được rồi, có thể tự mình đi không?"

"Ừm, nhanh lên, em không chịu nổi." Đường Quân dán vào bên tai Thời Mặc, lúc nói chuyện hơi nóng tiến vào lỗ tai.

Thời Mặc độc thân đã rất lâu, chỉ với một chút kích thích này cũng suýt chút nữa mềm chân, hơi chuyển lỗ tai của mình, đỡ Đường Quân đi đến thang máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro