II. Nghe nói Tiết Dương hắn tu vô tình đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-------------------------------------------------

Kiếp này Tiết Dương không đến Ôn gia luyện thi. Mạnh Dao không đi Nhiếp gia. Hai người họ cùng Lam Hi Thần cùng nhau tới Cô Tô Lam thị.

Từ khi Vân Thâm Bất Tri Xứ nổi lửa, trên dưới Lam gia lòng người bất an. Thư hoạ cổ tịch bị tiêu hủy không nhiều lắm, nhưng những đệ tử bị mất mạng oan uổng thật sự làm người tâm lạnh. Tai hoạ đến nơi cũng mới biết thói đời nóng lạnh. Lam Hi Thần cũng bởi vậy mới coi như tự mình hiểu biết thế đạo này.

Đến tiên môn còn chật vật thì nói gì đến bá tánh bình dân.

Dọc đường đi ba người không ít nhìn đến cảnh dân chúng lầm than. Lam Hi Thần chạy nạn ba tháng, cũng coi là hiểu được người thường sinh hoạt không dễ dàng. Nhưng Tiết Dương và Mạnh Dao lại sớm có đoán trước, cũng sớm nhìn thấu thế đạo ngày nay.

Kỳ Sơn Ôn thị tất chu.

"A Dao, đệ và tiểu Dương ở phòng này. Thúc phụ đồng ý rồi, từ nay hai đệ chính là đệ tử của Cô Tô Lam thị. Về chuyện học phí cũng không cần lo lắng, ta đã xin thúc phụ miễn phí cho hai đệ. Hai đệ cứ yên tâm ở lại đây." Lam Hi Thần ôn tồn lại chu đáo, không lúc nào là không khiến người đối diện y sa vào.

Đáng tiếc trước mặt y là Tiết Dương và Mạnh Dao. Có hai viên lưu ly tâm, bọn họ muốn động tâm cũng khó khăn.

Tiết Dương một tay cầm đường, một tay cầm điểm tâm, hai má phồng lên như con sóc đang gặm thông. Mạnh Dao yêu quý sờ sờ đầu hắn, yên lặng nghĩ lại trải nghiệm ẩm thực ở Vân Thâm Bất Tri Xứ mà trong lòng oán thầm. Chỉ dựa vào dược thiện của Lam gia mà muốn nuôi sống Tiết Dương e là khó như lên trời. Hắn liền sợ thằng nhãi này không đá được quán lại đem nhà bếp cấp thiêu.

Phỏng trừng Lam Khải Nhân lại tức giận đến rút râu.

"A Dao cùng Thành Mỹ đa tạ Hi Thần ca. Hi Thần ca cũng đừng quá lo lắng, V-Hàm Quang Quân cát nhân tự có thiên tướng, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện."

Suýt nữa buột miệng thốt ra tên của Lam Vong Cơ, Mạnh Dao đầu lưỡi thắt. Cũng may tài ăn nói quá tốt, kịp thời sửa lại mới coi là qua. Hắn âm thầm nuốt nước bọt nở nụ cười nhìn Lam Hi Thần, thấy y cũng không để ý liền thở phào trong lòng.

Đều do kiếp trước, Mạnh Dao yêu ai yêu cả đường đi cũng giúp Lam Vong Cơ vài lần. Y vì Ngụy Vô Tiện đánh 33 vị trưởng bối trọng thương, bị phạt 33 giới tiên, ở Tư Quá Nhai đóng cửa ba năm, trọng thương khó đi. Nếu không phải hắn nghĩ cách đè xuống, e là danh hào Hàm Quang Quân đã sớm không còn.

Đôi khi Kim Quang Dao cũng cảm thấy hâm mộ. Đặc biệt là sau khi bị Lam Hi Thần đâm thủng trái tim, hắn cũng đột nhiên cảm thấy. So với Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ mới càng thích hợp làm đạo lữ. Hắn nghĩ vậy không vì gì khác, chỉ vì Hàm Quang Quân có thể vì Di Lăng lão tổ cùng người trong thiên hạ là địch, vì hắn, cho dù vấn linh mười ba năm cũng vẫn không oán không hối. Nhân sinh nếu có người cũng có thể đem hắn che chở trong lòng, có lẽ hắn cũng không đến mức đi đến bước đường ấy.

Mà kiếp này, Mạnh Dao cuối cùng cũng nhận ra một điều. Lam Hi Thần không hộ được hắn. Cũng chưa từng thực sự hộ hắn. Nhiếp Minh Quyết cũng vậy, Kim Lân đài cũng vậy, Quan Âm miếu cũng vậy. Lam Hi Thần quá hèn nhát. Y hèn nhát đến mức không thể bước ra khỏi kia 3000 điều gia quy. Cho nên y bị chính những lễ nghĩa ấy trói buộc cả đời.

Mạnh Dao không biết sau khi hắn chết sẽ là thế nào. Nhưng đối với hắn, tình cảm của bọn họ đã bị một kiếm kia mạt sát sạch sẽ.

Kiếp này hắn tâm như gương sáng, lại không nguyện làm cái kia mơ ước ánh trăng tiểu hồ ly. Bình tĩnh đến hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Mạnh Dao cũng không nói bừa. Kiếp trước Lam Vong Cơ bị bắt đi giáo hoá, còn bị đánh gãy một chân. Nhưng cuối cùng vẫn bình yên vô sự. Có Ngụy Vô Tiện, hắn không lo y sẽ xảy ra chuyện.

Trước khi cứu Lam Hi Thần, Mạnh Dao đã tìm được Lam Vong Cơ, cũng giúp y một đoạn thời gian. Hai người ở chung tường hòa, hoàn toàn không như kiếp trước giương cung bạt kiếm. Tiết Dương chế nhạo hắn tươi cười thực giả. Mà Lam Vong Cơ gần như tờ giấy trắng, tuy không quá tin tưởng Mạnh Dao, nhưng tóm lại là không nói thêm cái gì.

"Mong được như lời đệ nói. A Dao, tiểu Dương, hai đệ nghỉ ngơi đi. Ta đi tìm thúc phụ." Y vẫn chưa nói Thanh Hành Quân đã mất, chỉ là mặt lộ ưu sắc cáo từ rời đi. Vân Thâm Bất Tri Xứ lòng người hoang mang, y lưu lạc ba tháng trở về lại được tin phụ thân đã mất. Nhất thời trong lòng hỗn loạn, cũng không quá chú ý Mạnh Dao lỡ miệng.

Mạnh Dao thông tuệ, có nhìn qua là không quên được bản lĩnh, thực tự nhiên mà nghĩ đến phụ thân y Thanh Hành Quân thân tử. Đây cũng là lý do Lam Hoán lên làm gia chủ.

Hắn đóng cửa lại, ngồi xuống cạnh Tiết Dương.

"Thành Mỹ, ngươi đoán không có ta Xạ Nhật Tri Chinh kết cục sẽ thế nào?"

Tiết Thành Mỹ nhướng mày, ít khi nào lại không phản đối hắn gọi như vậy.

"Còn thế nào? Nhiếp Minh Quyết chết chắc rồi." Nhất châm kiến huyết.

Mạnh Dao bật cười gật đầu, cũng không phản đối. Không có hắn cứu, 'đại ca' chắc là lành ít dữ nhiều.

Tiết Dương nhe răng, ngửa tay ra xin đường. Mạnh Dao cũng không keo kiệt, lấy từ trong tay áo ra một viên cho hắn. Thấy hắn ăn vui vẻ lại nhịn không được nhắc mãi.

"Ngươi a, ăn ít điểm."

"Ta không cần. Ta liền thích ăn. Muốn ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu." Tiểu hài tử kiêu ngạo thực, nhếch cằm lên chính là không nghe hắn.

"Không được! Ngươi phải nghe ta. Ngươi đừng quên là ai ăn nhiều đường đau răng nửa đêm chạy đến chỗ ta khóc nhè." Mạnh Dao trêu chọc nói. Tiết Dương tức khắc ỉu xìu.

Mạnh Dao thấy hắn ủy khuất, không nhịn được lại mềm lòng. Nhưng hắn nhớ tới kiếp trước tiểu tử này đau răng đến khóc lóc lăn lộn trong điện Phương Phỉ liền chuông cảnh báo kêu vang.

"Thành Mỹ nghe lời, nếu ngươi nghe ta, đợi ngày mai thu xếp ổn thoả ta liền chép tâm pháp cho ngươi. Được không?" Tiết Dương bị đánh lạc hướng vui vẻ đồng ý.

Thứ hắn nói tới là bản tâm pháp tu vô tình đạo Mạnh Dao từng vô tình có được trong tư khố của Ôn Nhược Hàn. Tiết Dương kiếp này không nghĩ động tình quan, liền nghĩ tu vô tình đạo. Mạnh Dao cũng chiều hắn. Bởi chính hắn cũng tu tập này tâm pháp. Hai người bọn họ đi đâu cũng có đôi, làm việc đương nhiên cũng có cặp. Nói tu vô tình đạo, thì cả hai cùng tu là được. Tả hữu chỉ cần không động tình, thì không có hại.

-

Khi cách một tuần, Tiết Dương và Mạnh Dao ở Lam gia đã yên ổn. Lam Hi Thần liền bước lên con đường du thuyết bách gia.

Lam Vong Cơ về nhà. Gặp Mạnh Dao. Một đôi mắt đều mau dính lên người hắn.

Ở lần thứ n bắt gặp y nhìn trộm Mạnh Dao, Tiết Dương rốt cuộc xù lông. Hắn cầm Giáng Tai đập mạnh lên bàn.

Lam Vong Cơ giật mình ngồi nghiêm chỉnh, tựa như tiểu hài tử trộm nghịch ngợm bị gia trưởng bắt gặp, hoảng đến chỉ biết cúi đầu nhận lỗi. Như thế làm Mạnh Dao bật cười.

Nói lên Tiết Dương sao lại nhìn thấy đâu? Bọn họ ở lại Lam gia ngày thứ ba. Tiết Dương không chịu ăn dược thiện, nhất quyết muốn xuống núi kiếm đồ ăn. Mạnh Dao kiếp trước làm Kim Quang Dao sống trong nhung lụa gần hai mươi năm, mặc dù thỉnh thoảng có đến Vân Thâm Bất Tri Xứ thăm nhị ca của hắn cũng chỉ ăn vài bữa cơm. Kiếp này lại đốn đốn đều là như thế, khiến hắn đều thấy hối hận tự chạy tới đây chịu tội.

Hai người đánh nhịp với nhau chạy xuống núi ăn uống thoả thích. Tiết Dương suýt chút nữa lại đá quán nhà người ta. May mắn Mạnh Dao kịp thời khuyên được hắn mới không lại sinh sự.

Nói đùa. Kiếp này Mạnh Dao lại không phải Kim Quang Dao. Không phải kim nhị công tử, không có tiền.

Nói đến tiền nong, Mạnh Dao cảm thấy cứ như vậy không phải cách. Mặc dù bọn họ được miễn tiền học, nhưng tiền sinh hoạt không phải nói không cần liền không cần. Mạnh Dao liền nghĩ cách kiếm tiền.

Bọn họ ở dưới chân núi ăn cơm no, vui chơi thoả thích, không cẩn thận quên thời gian, đến lúc trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ đã là giờ Hợi. Tiết Dương cùng Mạnh Dao trèo tường vào trong, xui xẻo gặp được Lam nhị công tử đang tuần tra ban đêm.

'Ba' người mắt to trừng mắt nhỏ, Tiết Dương dựa vào tầm mắt của Mạnh Dao cũng nhìn thấy Lam Vong Cơ.

Sau đó lưu ly tâm tựa như nam châm, đột nhiên hút lấy linh khí xung quanh, đem Tiết Dương cái này nửa mù người biến thành người bình thường. Tất nhiên là hắn không có con ngươi. Nhưng hắn cũng biết lúc đó không thích hợp nói chuyện này nên cũng im lặng.

"Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm đi đêm. Giờ Hợi chưa ngủ tội thêm nhất đẳng, phạt chép gia quy ba lần." Lam Khải Nhân ít nhất phạt mười lần, Lam Vong Cơ ba lần đã thực nhân từ.

Mạnh Dao thở phào, nhưng Tiết Dương là cứng lại rồi, há miệng tưởng mắng lại bị Mạnh Dao ngăn lại, chỉ có thể phát ra vài tiếng ú ớ. Hắn trừng mắt nhìn Mạnh Dao, từ trong cổ họng hừ một tiếng liền im miệng. Mạnh Dao liền thả hắn ra.

"Thành Mỹ và ta đều không quen ăn đồ Lam gia, ta liền dẫn hắn xuống núi ăn cơm, không để ý thời gian nên mới về muộn. Vong Cơ xin thứ lỗi." Hắn cười cười nhìn Lam Trạm. Lam gia giáo phục trên người hắn quả thực như vẽ rồng điểm mắt, một thân trắng tinh không nhuốm bụi trần, eo lưng thon nhỏ, mạt ngạch mây cuốn văn như nhau Lam gia người. Một đầu tóc đen tán lạc sau người. Ánh trăng chiếu trên người hắn mang lên một tầng mông lung như ảo cảnh, đẹp cực kỳ.

Lam Vong Cơ liền ngây người.

Từ đó đến giờ đã là ngày thứ bảy hai người ở lại Lam gia.

Tiết Dương này nhãi con quả thực mau muốn đâm Lam Vong Cơ một kiếm. Dám mơ ước tiểu chú lùn của hắn, đúng là chán sống.

Hắn không vừa lòng. Vô cùng vô cùng không vừa lòng. Vừa mới đi một cái Lam đại, lại tới nữa một cái Lam nhị. Tiết Dương quả thực vì nhi tử nhà mình rầu thúi ruột.

-

Ngày qua ngày, Xạ Nhật Tri Chinh cuối cùng cũng mở màn.

Mạnh Dao gặp lại Nhiếp Minh Quyết khi gã đã là một phế nhân. Mất đi kim đan, còn què chân, đầu lưỡi cũng bị cắt mất, người không ra người quỷ không ra quỷ.

Tiết Dương cùng Mạnh Dao đứng trong hàng ngũ đệ tử của Lam gia. Lần này không ai lại đoạt chiến công với Mạnh Dao, hắn cũng mừng thanh nhàn, chỉ làm công tác hậu cần, chăm sóc người bị thương. Tiết Dương đi theo sau hắn như hình với bóng.

Chỉ là kế hoạch không đuổi kịp biến hoá. Ôn Nhược Hàn rốt cuộc vẫn là chết trong tay Mạnh Dao. Lúc này đây, Kim Quang Thiện lại một lần nữa ép hắn nhận tổ quy tông, muốn chiếm đoạt hắn chiến công.

Mạnh Dao lại thành Kim Quang Dao. Cũng trở thành Liễm Phương Tôn. Đi lại đường xưa, mọi sự liền thuận lợi hơn nhiều. Chẳng qua lần này không có Nhiếp Minh Quyết, cũng không có tam tôn kết bái. Kim Quang Dao cũng không ở lại Kim Lân đài, hắn mang theo Tiết Dương trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, tiếp tục làm một người đệ tử.

Kim tinh tuyết lãng ở trên người hắn đẹp. Nhưng Tiết Dương lại cảm thấy Lam gia giáo phục càng thuận mắt chút.

Mọi việc thuận lợi. Chỉ trừ Lam thị Song Bích.

Tiết Dương nghĩ đến là hận ngứa răng. Hắn mắt mù cũng nhận ra hai người kia nghĩ cái gì. Nhưng đời trước tiểu chú lùn đã rơi vào một lần, hắn không muốn thấy hắn lại rơi vào lần hai.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại Cho dù tiểu chú lùn cùng Lam nhị đi gần cũng còn tốt hơn là Lam Hi Thần.

Chớp mắt bảy năm qua đi.

Ngay lúc Tiết Dương cho rằng kiếp này khá tốt, hắn gặp Hiểu Tinh Trần.

Hắn mười bốn, Mạnh Dao đã 21. Bọn họ tu vô tình đạo, cộng thêm lưu ly tâm ở bên phụ trợ, tu vi đã có thành tựu. Mấy năm nay cũng càng khó động tình.

Tiết Dương càng lớn càng tuấn tiếu, Mạnh Dao cũng càng thêm xinh đẹp.

Lam Vong Cơ vẫn chưa chịu từ bỏ. Lam Hi Thần vẫn trong tình trạng không nhận rõ cảm tình.

Tiết Dương dạ liệp gặp Hiểu Tinh Trần.

Hắn quay đầu liền đi. Hiểu Tinh Trần đuổi theo đằng sau.

"A Dương!" Thì ra y cũng trọng sinh. Đáng tiếc đã muộn. Tu vô tình đạo người một khi động tình tu vi tẫn hủy, ngay cả hồn phách cũng có khả năng tiêu tán. Hắn cũng không muốn lại rơi vào một lần.

"A Dương, mắt ngươi làm sao vậy?" Hiểu Tinh Trần một thân màu trắng đạo bào, trên tay cầm phất trần nôn nóng hỏi.

"Không phải chuyện của ngươi." Tiết Dương nhàn nhạt đáp. Hắn không muốn bị chuyện cũ quấy nhiễu. Mọi thứ đều đã qua rồi.

"Hiểu Tinh Trần, đừng đến chọc ta." Hắn bỏ lại một câu, chuyển thân rời đi. Người phía sau giơ tay, nhưng nhìn bóng dáng của hắn cuối cùng lại hạ tay xuống, thở dài.

Tiết Dương thân mặc y phục của Cô Tô Lam thị, trên trán mạt ngạch, đôi mắt bị băng vải che khuất. Nhưng nói chuyện khi hai viên răng nanh như ẩn như hiện, rất đáng yêu.

Hiểu Tinh Trần nắm chặt tay, không đuổi theo. Thực ra chỉ cần hắn sống tốt thì y cũng yên lòng.

Đó là lý trí nói với y. Nhưng trái tim y lại muốn đuổi theo vạt áo màu trắng thêu mây cuốn tung bay trong không trung kia, muốn ôm hắn vào lòng, cho hắn đường ăn, hỏi hắn đôi mắt rốt cuộc làm sao vậy.

Y nghe được tin Tiết Dương chết, hoảng hốt cả một ngày sau liền chạy đến Nghĩa thành điên cuồng tìm hắn. Nhưng y tìm không thấy. Y uống say ngã trên đất, mơ màng hồ đồ trở lại quá khứ. Nhưng y vẫn chậm một bước, không tìm được người muốn tìm.

Tiết Dương không ở trên Kim Lân đài, Kim Quang Dao cũng không.

Y mất chút thời gian mới tìm được hai người họ. Lại không ngờ vừa đến đây đã gặp được người ngày đêm tơ tưởng. Y kích động tưởng rơi lệ. Nhưng đồng thời cũng nhận ra phản ứng của Tiết Dương không đúng.

Hắn quá lạnh nhạt. Như là đối đãi người xa lạ. Này không giống Tiết Dương. Khẳng định là đã xảy ra chuyện gì y không biết. Hiểu Tinh Trần thở ra một hơi, âm thầm quyết định.

-

"Tiểu chú lùn!" Tiết Dương về đến nơi ở liền nhào vào lòng Mạnh Dao. Ngực hắn rất đau, sắc mặt cũng tái nhợt. Mạnh Dao bị hắn làm cho hoảng hốt, vội vàng dùng linh lực kiểm tra. Linh lực không hề trở ngại một đường đến tim, càng xem, Mạnh Dao càng sợ hãi.

"Thành Mỹ, lưu ly tâm nứt ra rồi." Hắn vội vàng đặt người lên giường, lại thấy hắn nghiêng đầu nôn ra một ngụm máu tươi.

"Thành Mỹ ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng làm ta sợ!" Mạnh Dao đau lòng lau khoé miệng cho hắn, lại nghe thấy hắn trả lời.

"Hiểu Tinh Trần cũng trọng sinh."

Mạnh Dao như lọt vào hầm băng, cả người đều cứng lại rồi.

--------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro