Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:

Đại yến Yên Ba Các là sự kiện lệ thường đầu mùa xuân hàng năm trong Các, được tổ chức để khao thưởng mọi người trong Các một năm qua vất vả làm việc, trong yến hội rượu thịt cung ứng không dứt, tiệc suốt ba ngày.

Bởi vì trong Các rất nhiều đàn ông độc thân ngưỡng mộ tam đại mỹ tì đã lâu, lại nghe nói Các chủ muốn đem nhóm mỹ tì gả đi, thế là ào ào phóng tới tranh vị trí làm người phụ trách tổ chức tiệc. Hàng trăm dặm xung quanh, một đống người ở các khu vực khác cũng gấp rút tung bồ câu truyền tin về báo danh, cố gắng nghĩ biện pháp, vượt qua muôn vàn khó khăn để tham dự, hy vọng may mắn có thể trong đại yến giành được ưu ái của giai nhân. Bởi vậy, năm nay số người tham gia đại yến tăng vọt nhiều chưa từng có, khiến cho những người phụ trách muốn ngã nhào, đau đầu không ngớt, mà nghe nói chỗ tam đại nữ tì cũng hoàn toàn cười không nổi, bởi vì......

Biệt viện chỗ ở của các nàng đều ngập tràn lễ vật, mãi không hết!

Cuối cùng, đành phải gọi người đến chuyển bớt đồ đem đi bán, đổi thành ngân lượng rõ ràng thực dụng, toàn bộ dùng để cứu tế những gia đình nghèo khổ trên núi.

Nhìn lễ vật nhiều như vậy, chưa nói đến cười không nổi, chỉ cần mỗi ngày nghĩ xem phải vòng qua cái “núi lễ vật” này để đi ra cửa phòng thế nào, Mạc Vân lại phiền não không chịu được.

Lúc mới đầu được một vài người thổ lộ và tặng lễ vật, nàng rất hưng phấn đó, thỉnh thoảng mặt còn có thể đỏ một chút. Nhưng lễ vật bắt đầu ào tới y như hồng thủy, hơn nữa mặc kệ có quen biết hay không, nam nhân đều chạy tới nói thích nàng, có người còn thổ lộ vô cùng “độc đáo”, những tưởng “rất nổi bật”, trên thực tế sau khi nghe nội dung thổ lộ vừa buồn nôn vừa ghê tởm, nàng chẳng những da gà rơi đầy đất, mà còn liên tục mấy ngày mơ thấy ác mộng!

Như hiện tại, nàng ngoại trừ phải nghĩ cách ngăn chặn “núi lễ vật” chắn cũng không chắn nổi cứ tuôn vào trong phòng, còn phải bớt chút thời gian giơ chân đá bay mấy giọng ca mèo khóc quỷ kêu đang nấp ngoài cửa phòng, nghe nói là của mấy người đang chắn đường đòi hát tình ca.

“Mạc Vân cô nương, ta yêu nàng ~~ ai da da da --” Giọng hát quả thực nát bét, thôi khỏi cần nhìn sắc mặt của cái tên bị đá bay đến chân trời kia đi.

“Vân Nhi, cước lực của tỷ càng luyện càng giỏi đó!” Mạc Đề đi theo sau nàng, giơ tay che mắt, lại hí mắt xem cái tên đáng thương bị đá bay đến chân trời biến thành một chấm đen nhỏ.

“Đâu có, đâu có, so với muội vừa rồi đâu thể bằng!” Mạc Vân xoay xoay mũi chân, vỗ vỗ góc váy, nhìn phương hướng chấm đen rớt xuống, sau khi ước chừng đánh giá khoảng cách một hồi, liền ôm quyền khiêm nhượng với Mạc Đề.

“Đa tạ, đa tạ!” Mạc Đề vui tươi hớn hở đáp lại.

“...... Muội còn coi lời nói của ta là thật à? Cái này có gì đáng tự hào hả? Mỗi ngày cứ phải đá như vậy, chân sẽ trở nên thô đó!” Mạc Vân khóe mắt nheo nheo, tức giận trả lời.

“Đúng đó! Ai ~~” Mạc Đề nghĩ nghĩ, không nhịn được chống má nhíu mày.

“Ta thấy...... Chúng ta vẫn là không nên dự đại yến thì hơn......” Mạc Vân buồn rầu nhìn sân, đây vốn là khu đất trống để tỷ muội các nàng luyện công, nay đều bị hàng núi lễ vật bao phủ, vừa nhìn, khuôn mặt mịn màng trắng nõn đáng yêu của nàng lại nhăn hệt như một chiếc bánh bao nhỏ ngon miệng.

Nàng nghĩ nên nói với Các chủ không cần gả nàng, gả hai người kia là được rồi, nàng không muốn bị “núi lễ vật” đè chết đâu!

“Tỷ xác định không đi sao? Nghe nói Nhị gia đã trở về rồi!” Mạc Đề nháy mắt mấy cái với nàng.

“A? Thật không? Nhị gia đã trở lại?” Mạc Vân vừa nghe, lập tức nhảy dựng lên, ôm khuôn mặt mềm mại hưng phấn kêu to.

“Lừa tỷ làm cái gì? Còn không chạy nhanh đi vào trang điểm một chút, sau đó trèo qua đống ‘núi lễ vật’ này, đi gặp người trong lòng của tỷ.”

“Được rồi, được rồi ~~” Bánh bao nhỏ quay đầu lại, ra sức bò bò, trèo qua “núi lễ vật” đi vào trong phòng.

Mạc Đề nghiêm túc nghiên cứu “núi lễ vật” của Mạc Vân một chút, nghĩ một lúc nữa tỷ tỷ sau khi trang điểm mặc đồ rồi định trèo ra kiểu gì?

Đột nhiên, nhìn vào chỗ sườn núi có một chút óng ánh hào quang màu vàng chợt lóe, Mạc Đề tò mò sờ về hướng ánh sáng kia.

Không ngờ, ngón tay mới vươn ra nhẹ nhàng chạm một chút, “núi lễ vật” bỗng đổ sập như đất đá, ào ào ào ào nháy mắt đổ xuống, Mạc Đề sợ tới mức hoa dung thất sắc, lập tức lùi thật xa.

Chớp mắt tiếp theo , “núi lễ vật” liền “Rầm rầm ~~”, âm thanh to lớn đổ về phía ván cửa khuê phòng Mạc Vân, tràn vào trong phòng.

“Aa ~~ Đề Nhi ngươi làm cái gì vậy? Cứu mạng ~~ ai ôi!” Trong khuê phòng truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Mạc Vân, hòa với tiếng đồ đạc rơi xuống.

“Vân Nhi, thực xin lỗi, thực xin lỗi nha, muội không phải cố ý đâu......” Mạc Đề chột dạ tránh một bên, không biết nên thu dọn “núi lễ vật” dọa người này thế nào.

Quay đầu nhìn về phía cửa phòng của mình cũng có một “núi lễ vật” tương tự khiến người kinh hãi, Mạc Đề trong lòng không khỏi nghĩ muốn thương lượng với ai xem, thương lượng để nàng đổi đến ở tạm một gian viện khác, chờ “núi lễ vật” giải quyết hết rồi trở về. Bằng không, lần tới người bị chôn sống có khi chính là nàng......

Người trong lòng tiểu tỳ Mạc Vân, tên là Lệ Ngân Thiên, là Nhị đương gia của Yên Ba Các.

Lệ Ngân Thiên tính cách lạnh lùng lại quái gở, nhưng võ công vô cùng cao cường, “Vong Nhãn Đao” bên hông khiến người ta nghe thấy liền biến sắc. Nghe nói, Vong Nhãn Đao ra khỏi vỏ tất sẽ dính máu, chém qua ngàn mạng người, giống như điềm xấu nhìn thấy là có người chết, người nào có sát khí rất nặng mới có thể khống chế Vong Nhãn Đao.

Lệ Ngân Thiên năm đó gặp rồi quen biết Hà Phượng Tê, "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" đến không ngờ, sau khi sóng vai sáng lập “Yên Ba Các”, hắn lại hoàn toàn không muốn làm chủ tử gì hết, tình nguyện ẩn thân phía sau tấm màn, tự mình tiếp nhận nhiệm vụ ám sát, mang theo tài nghệ mà liều mạng.

Trên người hắn luôn mang huyết ý cùng sát khí làm người ta sợ hãi, bộ dáng tàn nhẫn giết người không chút lưu tình, làm người khác khiếp sợ tưởng ác quỷ xuất thế.

Có người nói, thời thiếu niên hắn từng một đêm đồ sát toàn bộ một thôn cao thấp hơn trăm người, ngay cả trẻ nhỏ phụ nữ cũng không tha; cũng có người nói, hắn từng tự tay giết hại ân sư nuôi hắn lớn lên. Mấy chuyện đồn đại nghe rợn cả người, khiến Lệ Ngân Thiên này càng thêm thần bí, quỷ tà, Yên Ba Các được đánh giá là vừa chính vừa tà, mà toàn bộ phần tà kia có thể nói đều là do nhân vật này tạo nên.

Hà Phượng Tê hiểu cá tính độc lai độc vãng của hắn, việc cùng hắn tranh đấu giành thiên hạ đã là chuyện không dễ dàng, bởi vậy hắn liền tùy ý Lệ Ngân Thiên muốn làm gì thì làm, nhưng cũng không thể để hảo huynh đệ của hắn làm cấp thuộc hạ, bởi vậy Hà Phượng Tê yêu cầu mọi người tôn xưng hắn một tiếng “Nhị gia”, lấy một hình thức khác để tuyên cáo, địa vị Lệ Ngân Thiên trong Yên Ba Các không thể dao động.

Theo lệ thường, Lệ Ngân Thiên cực ghét ồn ào, hoàn toàn không ngồi ở ghế chủ vị Nhị đương gia dành cho hắn, mà lại tình nguyện một mình lẳng lặng ngồi góc đại sảnh uống rượu, chẳng để ý không khí huyên náo bên cạnh.

Trên người hắn chỗ nào lúc nào cũng phát ra sát khí lạnh lẽo, khiến cho mọi người mọi vật đều theo bản năng tránh thật xa, thậm chí những thuộc hạ thường xuyên cùng hắn đi làm nhiệm vụ, đồng sinh cộng tử, cũng không thể lớn mật ra cùng hắn bắt chuyện rồi uống rượu nâng cao tình cảm.

Tuy rằng người người trốn hắn, sợ hắn, nhưng trong Các vẫn có bốn người không sợ.

Người thứ nhất đương nhiên là Các chủ, người thứ hai là thần y riêng của Các chủ, Nhạn Minh Phi, người thứ ba là người chuyên đi thu thập tin tức thiên hạ cho Các chủ, Sở Dật Lãng, người thứ tư còn lại là Mạc Vân cô nương trong tam đại tỳ nữ.

“Nhị gia ~~”

Nhắc người người đến, một bóng người bé nhỏ không sợ chết chạy thẳng đến góc bàn trống không ai dám tới gần kia, “phịch” một tiếng ngồi xuống bên cạnh Lệ Ngân Thiên, nâng khuôn mặt bánh bao đáng yêu mượt mà, cười ngu với hắn, phía dưới mắt trái còn có một vết trầy da rõ ràng màu hồng hồng.

Mắt thấy bánh bao thịt đánh chó...... Không phải, là tiểu cô nương đáng yêu như bánh bao nhỏ, tự đưa chính mình đến bên miệng một con hổ hung dữ không có hứng thú với bánh bao, sao có thể không bị con hổ quơ móng một phát banh ruột ra chứ?

Nhất thời, mọi người đều vì tiểu bánh bao mà toát mồ hôi lạnh!

Lệ Ngân Thiên lạnh nhạt liếc nàng một cái, ánh mắt không dấu vết lướt qua vết thương trên mắt trái của nàng, tiếp theo không nói một câu lại tự uống một chén rượu.

“Nhị gia, quần áo ngài bị bẩn.... A, có vết máu nha! Có phải ngài mới hoàn thành nhiệm vụ trở về? Đợi lát nữa mời ngài thay ra, để Vân Nhi giúp ngài giặt!” Nàng dịch dịch mông nhỏ kề sát hắn, kéo kéo ống tay áo hắn, giống y con cún nhỏ, đồng thời lấy lòng.

Mọi người rào rào che mặt quay đầu, nha đầu ngốc này không thấy Nhị gia mặt đã đông lạnh thành khối băng sao? Nàng thế mà còn định làm nũng? Cẩn thận phát sinh thảm kịch nha......

“Nhị gia, ngài muốn uống rượu sao? Để Vân Nhi giúp ngài rót rượu......” Nàng săn sóc lấy bầu rượu lại.

“Đừng làm phiền ta, về chỗ Các chủ của cô đi.” Lệ Ngân Thiên lạnh lùng cự tuyệt.

Mười năm nay đã sớm quen lấy mặt nóng của mình mà dán vào lời nói lạnh nhạt của Lệ Ngân Thiên, bởi vậy Mạc Vân làm như không nghe thấy lời cự tuyệt của hắn, vẫn như cũ cười đến là ngọt ngào.

Mỗi lần thấy hắn ra ngoài làm nhiệm vụ, vì lo lắng an nguy của hắn, trái tim nhỏ căng thẳng đến nửa ngày, cho đến khi tận mắt thấy hắn bình an trở về, trái tim treo lơ lửng giữa không trung của nàng mới có thể bình yên rơi xuống đất.

Cho nên lúc này, nàng rất vui vẻ, không nhịn được mỉm cười.

Nàng nghe thủ hạ của Lệ Ngân Thiên nói, hắn thích nhất là nhận làm nhiệm vụ cực kì khó khăn, mục tiêu được ủy thác càng mạnh, hắn càng chờ mong. Gặp được địch thủ cao cường, hắn sẽ liều mạng một mình tiến lên cùng đối phương ra sức đánh nhau, nhất là sau khi Vong Nhãn Đao dính máu, vẻ mặt của hắn sẽ trở nên cực kỳ điên cuồng, trong mắt ngoại trừ kẻ địch, những người khác ai cũng không nhận ra, cho đến lúc đối phương ngã xuống, thu đao vào vỏ, hắn mới có thể dần dần hoàn hồn.

Nghe nói, trước kia do hắn lấy Vong Nhãn Đao luyện tà công mới làm cho hắn hiện tại trở nên cổ quái, cuồng sát như vậy.

“Là Các chủ muốn ta tới đây hầu hạ ngài. Nhị gia, để Vân Nhi giúp ngài rót rượu -- ai da ~~”

Mạc Vân cười tủm tỉm nâng bầu rượu, mới đang định giúp hắn châm rượu, đã bị hắn mất kiên nhẫn mà chém ra một đạo chưởng phong quét ra ngoài.

“Ôi a ~~ a a a --”

Chỉ thấy Mạc Vân toàn bộ thân mình bỗng nhiên rời chỗ ngồi bay vèo qua yến hội, mọi người thấy liền ngây người. Trong ánh mắt đầy kinh hách của mọi người, nàng bay thẳng về phía chỗ ngồi cao nhất của Các chủ ở trên kia, trong toàn bộ quá trình lại không ai dám ra tay cứu người.

Bởi vì đôi mắt đáng sợ của Nhị gia đang dõi theo bánh bao thịt đồng thời bắn phá xung quanh, ở dưới mí mắt hắn, ai dám ra tay chứ? Chỉ có thể coi như tiểu nha đầu kia xứng đáng vì đã chọc phải hổ nha!

Hà Phượng Tê híp mắt lại, nâng chén rượu nhàn hạ tựa vào ghế chủ tọa, bộ dáng như say như không.

Nhìn thấy Mạc Vân bay về phía hắn, tư thái lười nhác của hắn vẫn không mất, thần sắc tự nhiên vươn cánh tay còn lại, thoải mái tiếp được thân ảnh đang vừa bay tới vừa kêu loạn.

“Các chủ......” Mạc Vân kinh hồn trấn tĩnh lại gọi một tiếng, quay đầu nhìn về phía Lệ Ngân Thiên ở cuối yến hội. Trước mặt mọi người bị Lệ Ngân Thiên cự tuyệt, làm cho nàng thập phần bi thương, nhất thời nước mắt ủy khuất lưng tròng.

Hà Phượng Tê đồng tình lắc đầu với nàng, dung mạo tuấn mỹ mang theo một tia chiều chuộng cùng với không biết làm thế nào, mỉm cười.

“Trong hồ có cá chép gấm, có thuồng luồng cũng không chọn, nha đầu ngốc cố chấp nhà ngươi thế nào lại muốn chọn một con cá mập khó trị nha?” Hà Phượng Tê lắc đầu.

Mạc Vân ôm trong lòng bầu rượu chưa kịp buông, nhu thuận đứng phía sau Các chủ cắn môi không nói, chỉ có đôi mắt tròn đen nhánh ngập nước ra sức chớp chớp, không để nước mắt rơi xuống.

Hà Phượng Tê nhìn biểu cảm nàng quật cường không thỏa hiệp, biết nàng đã quyết tâm không chịu chọn lại đối tượng làm phu quân, chỉ có thể nhún nhún vai, quay đầu về phía bậc xa xa, cười vang hỏi:“Ngân Thiên, ngươi hẳn là biết chuyện ta muốn gả ba nha đầu bên người này chứ? Nha đầu này chọn ngươi, ngươi nói xem nên làm gì bây giờ nha?” Hắn chỉ chỉ Mạc Vân phía sau .

Lệ Ngân Thiên vẻ mặt thờ ơ, dường như không nghe thấy. Lại định rót rượu uống mới nhớ ra bầu rượu của hắn bị Mạc Vân ôm đi, vì thế quay đầu tìm bầu rượu bàn bên cạnh.

Phía sau bọn thuộc hạ thấy hắn đang tìm bầu rượu, vội vàng đem bầu rượu mới đưa đến trước mặt hắn, sau đó giống như đã hẹn trước, ngay lập tức giải tán.

Thấy Lệ Ngân Thiên không phản ứng với câu hỏi của mình, Hà Phượng Tê lại quay đầu nhìn Mạc Vân.

“Vân Nhi, ta hỏi lại ngươi một lần, ngươi thực sự muốn chọn cái tên vô cảm lãnh huyết này sao?” Hắn chỉ chỉ cái tên nam nhân  vô duyên hung ác nham hiểm kia.

Lại nhìn một cái, người kia vừa rồi cũng chỉ là quay đầu muốn tìm rượu uống thôi, kết quả ước chừng người ngồi ở năm cái bàn chung quanh đều đem toàn bộ bầu rượu qua, sau đó nháy mắt chạy sạch sẽ, chen nhau chạy giữa các bàn.

Chớp một cái Lệ Ngân Thiên liền chiếm sáu bàn, hại hắn lãng phí bao nhiêu là tiền mua đồ ăn sáu bàn, thật là! Hà Phượng Tê trong lòng oán trách.

“Vâng!” Mạc Vân không chút do dự dùng sức gật đầu một cái.

“Không lo lắng?” Hà Phượng Tê nâng mặt, miễn cưỡng hỏi lại một lần.

“Là các chủ nói chọn ai cũng có thể nha!” Mạc Vân ôm chặt bầu rượu trong lòng, bĩu bĩu môi, lộ ra vẻ mặt sắp khóc.

“Ngươi đừng có lộ ra bộ dáng như là bị ép buộc tái giá chứ, ta chưa nói không thể nha, chẳng qua là chọn người này có vẻ phiền toái thôi.” Hà Phượng Tê dở khóc dở cười nói.

“Các chủ......” Nàng nhìn Hà Phượng Tê, cầu hắn giúp đỡ.

“Biết rồi, biết rồi, ta giúp ngươi nghĩ biện pháp.” Hắn thở dài, vỗ vỗ đầu nàng.

Mọi người nghe xong hít hà thở dốc vì kinh ngạc, trong yến hội đột nhiên nổi lên một trận xôn xao.

Mạc Vân quả thực muốn chọn Lệ Ngân Thiên, muốn hắn làm trượng phu của nàng.

“Mạc Vân cô nương, nàng phải cân nhắc nha!” Đau kịch liệt.

“Mạc Vân cô nương, đừng nghĩ quẩn nha!” Gào thét.

“Mạc Vân cô nương, nhìn xem xa xa còn có rất nhiều thanh niên tài tuấn cho nàng chọn nha!” Quay đầu lại nhìn hắn nè! Ô ô ~~

“Mạc Vân, Mạc Vân! Tên kia...... Nhị, Nhị gia hắn...... Hắn giống như là......” Có người lên tiếng hô một nửa rồi sợ hãi nhìn nhìn Lệ Ngân Thiên. “Như là...... có thể đánh lão bà đó......” Câu nói cuối cùng hoàn toàn không thốt ra lời, chỉ dám ngậm trong miệng, thì thào nói cho chính mình nghe.

Mạc Vân không đáp lời, chỉ dụi dụi hốc mắt phiếm hồng, biểu cảm thập phần khiến người thương tiếc, làm cho mọi người muốn bóp cổ tay, thương xót không thôi.

Mạc Vân cô nương tuy rằng là nữ tì yêu thương của Các chủ, nhưng nàng hay cười lại thân thiện, không hề cao ngạo, làm cho người ta yêu thích từ đáy lòng, bởi vậy đừng nói các chủ thương xót nàng, mà tất tật những ai nhìn thấy nàng đều sẽ muốn che chở nàng trong lòng bàn tay thật tốt nha!

Trong tiếng nói rì rầm, Lệ Ngân Thiên trên mặt rốt cục nhàn nhạt lộ ra biểu cảm không kiên nhẫn, chậm rãi đứng lên.

Thấy thế, mọi người lập tức câm miệng, đại sảnh phút chốc lại lâm vào một mảnh trầm mặc.

“Phượng Tê, ta rời đi trước.” Hắn lạnh lùng nhàn nhạt cáo từ, dường như những tiếng xôn xao bên cạnh hoàn toàn không liên quan đến hắn.

“Đợi chút đã, ta có chuyện muốn tuyên bố.” Hà Phượng Tê nâng tay ngăn hắn lại.

Lệ Ngân Thiên liếc hắn một cái, trầm mặc ngồi lại.

Hà Phượng Tê nín cười, ngồi thẳng người trên ghế chủ tọa, nhìn Lệ Ngân Thiên, lại nhìn Mạc Vân, ho nhẹ một chút mới mở miệng.

“Ta ở đây trước mặt mọi người tuyên bố, bởi vì Lệ Nhị gia càng vất vả công lao càng lớn, để săn sóc cho hắn đỡ vất vả, đặc biệt ban thưởng tiểu tỳ Mạc Vân của ta làm nữ tỳ riêng bên người Lệ Nhị gia.”

Mọi người vừa nghe, tất cả đều hâm mộ mở lớn mắt, duy nhất Lệ Ngân Thiên thần sắc cứng đờ, chẳng những không cảm kích chút nào, còn đứng lên đập bàn “Rầm” một tiếng.

Mọi người nín thở thấy cái bàn bị hắn vỗ một cái mà tứ phân ngũ liệt, đủ thấy hắn tức giận không ít.

“Ta không cần người hầu hầu hạ!” Mỗi một chữ thốt ra từ miệng hắn đều nặng nề lạnh lẽo ngang khối băng tám trăm năm, hướng về phía chủ tớ Hà Phượng Tê.

“Vân Nhi, từ giờ trở đi, ngươi hãy chuyên tâm hầu hạ Nhị gia của ngươi đi!” Hà Phượng Tê hướng về phía khuôn mặt đang dại ra nhìn hắn của Mạc Vân, len lén nháy mắt.

Mạc Vân sửng sốt một chút, lập tức khôi phục lại, tươi cười rạng rỡ quỳ lễ với Hà Phượng Tê.“Vâng, Vân Nhi lĩnh mệnh!”

“Ừm, Ngân Thiên, ngươi có thể đi rồi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi!” Hà Phượng Tê nói, cười mỉm vẫy vẫy tay với Lệ Ngân Thiên.

Tảng băng thiên nhiên này tốt nhất là mau đi đi, chờ hắn rời khỏi, sáu cái bàn trống kia mới có thể đầy đủ được nha!

Tức giận trừng trừng liếc mắt một cái nhìn chủ tớ đã thông đồng tốt trên đài kia, Lệ Ngân Thiên không nói hai lời, quay đầu bước đi.

“A! Nhị gia, Nhị gia, xin đợi Vân Nhi ~~”

Tiểu nữ trắng nõn kia vì hưng phấn mà đỏ bừng mặt, ôm bầu rượu hành lễ qua loa với Hà Phượng Tê xong, liền theo bóng lưng Lệ Ngân Thiên chạy vội.

“Nhị gia, Nhị gia, đợi Vân Nhi một chút!” Giọng nói mềm mại chạy đuổi theo hắn ở đằng sau.

“Cút ngay!” Hắn lạnh lùng không thèm quay đầu lại, cả người phát ra hơi thở cấm lại gần.

“Nhị gia, ngài thật lạnh lùng, hu hu ~~” Nàng dụi mắt, oán trách giả khóc hai tiếng.

Lời của nàng rốt cục thành công làm cho Lệ Ngân Thiên dừng lại, nhưng cũng làm cho sát khí trong mắt hắn đậm thêm một phần, gắt gao trừng Mạc Vân.

Dù biết rõ tay Lệ Ngân Thiên lúc nào cũng sờ Vong Nhãn Đao bên hông, Mạc Vân vẫn không sợ chết, tiếp tục hu hu hu giả khóc một trận, không cẩn thận còn quệt phải vết trầy da dưới khóe mắt, không nhịn được kêu một tiếng.“Ai, đau quá......”

Ánh mắt hắn lướt qua nhìn mắt trái của nàng.

Nhìn thấy ánh mắt hắn mang theo ân cần, nàng vui sướng một phen.

“Ngài muốn hỏi ta vết thương này sao? Đa tạ Nhị gia quan tâm, không sao đâu, đây là không cẩn thận bị một hộp gỗ lễ vật đựng trang sức rơi xuống làm bị thương, may mắn không chạm đến mắt. Gần đây không biết là cái số đào hoa gì, lễ vật thu không hết, thật sự là phiền toái!” Nàng chỉa chỉa khóe mắt của mình, tự động tự phát tự hỏi tự đáp, giải thích xong còn ha ha ha cười vài tiếng.

Khóe mắt hơi nhướng lên, cuối cùng Lệ Ngân Thiên buông chuôi đao, quay đầu rời đi.

Mạc Vân lại đuổi theo hắn.

“Nhị gia, Nhị gia, ngài thực sự không muốn làm phu quân của Vân Nhi sao?” Nàng ôm bầu rượu, theo sát phía sau hắn, có chút ai oán hỏi.

Lệ Ngân Thiên không đáp lời.

“Nếu Nhị gia chướng mắt Vân Nhi cũng không sao, cứ để Vân Nhi trước hết hầu hạ bên Nhị gia, chờ Nhị gia hiểu thêm về Vân Nhi, có lẽ có một ngày Nhị gia sẽ thích Vân Nhi.” Nàng mang theo quyết tâm, bước chậm lại, nhắm mắt theo dính phía sau hắn, giống như chim sẻ nhỏ, rủ rỉ rù rì không ngừng với bóng lưng của hắn.

Bỗng nhiên hắn dừng lại, lạnh lùng quay đầu trừng nàng, vẻ mặt có chút tức giận.

Nàng thừa dịp hắn dừng lại, chạy nhanh vòng lên trước, mặt đối mặt với hắn.

“Nhị gia muốn hỏi vì sao lại là ngài sao? Bởi vì năm đó ta bán mình chôn cha, là Nhị gia nhặt ta về. Năm đó ta quỳ gối ở cửa thôn bán mình chôn cha, thiếu chút cũng đói chết bên cạnh cha ta luôn, là ngài đã nhặt ta, cứu ta, cho nên mạng của ta là của Nhị gia!” Nàng cười tủm tỉm lại tự hỏi tự đáp một phen.

“Là Phượng Tê nhặt ngươi, không phải ta.” Hắn lạnh lùng đáp một câu, bước vòng qua nàng tiếp tục đi về phía trước.

“Không không không, là Nhị gia ngài nhặt ta trước, rồi mới gửi ta cho Các chủ.” Nàng lắc đầu phản đối.

Lệ Ngân Thiên hơi nhếch môi, không đáp, vòng qua nàng đi về phía sân viện của mình.

“Nhị gia...... Mặc kệ thế nào, Vân Nhi luôn luôn ghi nhớ đại ân của Nhị gia...... Vân Nhi này cả đời này chỉ biết rằng cái mạng nhỏ này thuộc về Nhị gia.” Mạc Vân nhẹ giọng nói.

“Keng” một tiếng, Lệ Ngân Thiên nháy mắt rút ra Vong Nhãn Đao, kề vào cái cổ nhỏ nhắn thanh khiết của Mạc Vân.

Mạc Vân có chút bị hàn khí của Vong Nhãn Đao dọa sợ, thân mình không khỏi co rụt lại, cổ họng nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước miếng, đao phong kề bên gáy tuyết trắng, lập tức xuất hiện một vết mảnh màu đỏ chói mắt.

“Được, giờ ta sẽ giết ngươi, thu hồi cái mạng nhỏ của ngươi, để ngươi khỏi đi theo ta.” Hắn lớn tiếng nói, đôi mắt đỏ ngầu, cả người tản ra sát ý không thể nhầm được.

Mạc Vân lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt dịu dàng không chớp, mím môi một chút, vẫn kiên trì nói: “Mạng nhỏ của Vân Nhi tùy Nhị gia xử trí.”

Hắn nheo mắt lại, trừng nàng hồi lâu.

Mạc Vân nha đầu ngoan cố này, làm cho hắn thập phần phiền chán, làm cho hắn thật muốn lập tức rút đao lưu loát chém một nhát, chém đứt cái cổ trắng mảnh mai của nàng, để cái miệng nhỏ nhắn ồn ào không thể nói liên miên cằn nhằn chọc hắn tức giận được nữa.

Hai người nhìn nhau chăm chú, giằng co một hồi, hắn lại thu đao vào vỏ, khuôn mặt đóng băng, xoay người đi về phía sân của hắn.

Lệ Ngân Thiên vừa đi, Mạc Vân lập tức thả lỏng thở ra một hơi thật lớn. Đao của hắn tà môn rất lạnh, khiến nàng toàn thân đều nổi da gà.

Nhìn bóng lưng hắn, suy nghĩ một lát, nàng vẫn như cũ nhấc làn váy, bước nhanh đi theo.

Bước chân mau chóng, bầu rượu ôm trong ngực rớt một ít rượu ra ngoài, bắn tung tóe lên tay nàng, nàng dừng lại mút mút ngón tay, nếm được hương rượu nồng đậm.

“Ai da, ta quên mất bầu rượu này! Nhị gia, ngài còn muốn uống rượu không?” Nàng như là đã quên mới vừa rồi mạo hiểm sinh tử trong chớp mắt, ngây thơ cười nói.

“Cút!”

Đáp lại nàng là một tiếng gầm lớn điếc cả tai.

Lần này nàng thực sự bị dọa, thở dốc vì kinh ngạc, hai chân lui về sau mấy bước mới đứng vững.

Ngơ ngác đứng tại chỗ, lúc này nàng không dám đuổi theo tiếp nữa.

“Nhị gia chẳng những rất lạnh lùng, lại còn rất hung dữ nha......” Mạc Vân chớp mắt mấy cái, buồn rầu ôm bầu rượu, nhìn theo bóng lưng kia dường như đã hòa vào bóng đêm không còn thấy rõ nữa, thấp giọng thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro