[Các anh trai thầm yêu mến tôi 4]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu An Từ bắn xong thì rút ra, gã nhìn chất lỏng trắng đục chậm rãi tràn ra từ cái lỗ vẫn còn chưa kịp khép lại của em trai, buông xuống tóc Tiêu Thụy, đem người cậu lật ngửa lại, tiếp đó nâng cánh mông lên cao. Tiêu Thụy thân thể rũ rượi như xác chết, mặc gã muốn làm gì thì làm.

Đem mông nâng lên, ở cái tư thế này, Tiêu Thụy còn có thể nhìn thấy rõ mình bị tiến vào như thế nào. Gã vỗ vỗ gương mặt đã tái nhợt đẫm mồ hôi của em trai, đem cậu tỉnh lại.

Ngón tay khuấy đảo bên trong lỗ huyệt ẩm ướt, nội bích mềm mại ngậm lấy hai ngón tay của gã. Tinh trù*g bị ngón tay hắn động mà tràn một ít ra ngoài, trượt trên làn da trắng nõn. Tiêu An Từ nhìn em trai vẫn chưa tỉnh lại, gã không gấp, đem thêm ngón thứ ba nhét vào. Lỗ hậu bị nong rộng ra, Tiêu Thụy cảm thấy khó chịu, trong mơ hồ nỉ non mấy tiếng nhỏ như mèo kêu.

Lỗ nhỏ bị gã nhét vào ba ngón tay có chút chật chội, ba ngón tay ở bên trong nội bích trêu đùa, cào lên thành ruột. Tiêu Thụy bị gã cào đau, ý thức bay trở về. Cậu mơ màng nhìn thấy cảnh tượng anh trai đem ba ngón tay nhét vào trong lỗ nhỏ của cậu, gã thấy cậu đã tỉnh, chuẩn bị thêm ngón thứ tư.

Tiêu Thụy trong lòng lạnh lẽo, đốt ngón tay tinh mỹ trắng bệch nắm chặt lấy drap trải giường. Đôi môi ướt át bị hắn giày vò sưng đỏ hơi mấp máy, thanh âm nghẹn ngào có chút lấp vấp cầu xin hắn.

"Anh ba... đừng, đừng làm nữa được không...? Xin anh..."

Tiêu Thụy trúc trắc nói xong, nhìn Tiêu An Từ đối mình mỉm cười. Tiêu An Từ thích đè em trai lên giường, đụ lỗ nhỏ của em trai đến khi nó lỏng ra thì thôi. Gã còn thích nhìn dáng vẻ em trai nức nở đứt quãng mở miệng cầu xin mình. Bóng lưng đơn bạc phủ kín dấu hôn đỏ sẫm của gã, cái mông nộn thịt nâng lên cho hắn làm nát. Hơn nữa cảm giác bắn vào bên trong em trai thật sự tiêu hồn. Khiến gã muốn nhịn không được mà bắt nạt cậu nhiều hơn.

Tiêu An Từ không đút ngón thứ tư vào, cũng không rút ba ngón tay ra. Ngón tay ở trong chơi đùa, còn gã thì nói với Tiêu Thụy.

"Tiểu Thụy, bây giờ một là anh sẽ đút luôn bàn tay vào lỗ đ*t cưng. Hai là cưng tự thân vận động, dùng cái lỗ dâm hầu hạ anh. Tiêu Thụy chọn cái nào?"

Theo câu nói của gã, hô hấp Tiêu Thụy trở nên khó nhọc. Cậu cảm thấy nơi lồng ngực dường như có người chèn ép, trái tim bị bóp chặt không thể đập được. Tiêu Thụy nhìn gương mặt thân thuộc kia, không hiểu vì sao lúc này cảm thấy xa lạ kỳ quái.

Kẻ này mang gương mặt của người anh trai mà cậu kính yêu, lại đối với cậu làm những chuyện đồi bại khốn nạn.

Tiêu Thụy càng nghĩ càng thấy đau lòng, nước mắt sắp ứa ra tới nơi. Nhưng cậu đau lòng không có nghĩa là Tiêu An Từ cũng vậy. Gã không có thời gian cùng cậu chơi đùa. Nét cười thoáng trên gương mặt đã tiêu biến đi đâu mất, anh trai ấm áp không còn, chỉ còn lại một nam nhân muốn đụ nát cậu.

"Cưng không nói gì, vậy anh sẽ là người quyết định"

Mắt thấy gã thật sự muốn đem cả bàn tay thô to đó tiến vào, Tiêu Thụy cắn răng trả lời: "Em... em sẽ làm! Để em hầu hạ anh!"

Tiêu An Từ hài lòng, giữ lời hứa rút ra ba ngón tay, cũng đem mông Tiêu Thụy hạ xuống.

Gã lui về sau, nhìn Tiêu Thụy chậm chạp ngồi dậy, ra lệnh cho cậu.

"Trước tiên bò lại đây, mút cho anh"

Tiêu Thụy nhìn vật sừng sững giữa chân gã, ánh mắt chứa tia sợ hãi e ngại đảo đi nơi khác. Một mạc đỏ hồng lẳng lặng phủ kín lỗ tai. Cậu hạ người, chậm bò đến trước mặt gã.

Vật lớn đập thẳng vào mắt, Tiêu Thụy thậm chí còn không dám thở mạnh. Cậu bất an không biết làm gì, đối với việc hầu hạ nam nhân này, Tiêu Thụy một chút kinh nghiệm cũng không có.

Trong mắt Tiêu An Từ, cậu em trai nhỏ hạ thân trước, nhũ hoa hồng nhạt bị gã cắn mút sưng tấy lên, rải rác thân thể nhỏ bé cùng làn da trơn mịn là dấu hôn đỏ sẫm cùng dấu răng tàn bạo. Một bên bờ mông bị gã đánh đến đỏ ửng, theo động tác bò của Tiêu Thụy mà vểnh lên, tiểu kê kê không có hứng, đáng thương rũ xuống.

Phía đùi trong chảy xuống vài đường t*inh dịch trắng đục, che mờ đi dấu hôn của gã.

Tiêu Thụy bò đến trước dư*ơng vật của Tiêu An Từ, đôi mắt đen láy bất an dời đi nơi khác. Gã cầm lấy đồ vật của chính mình vỗ vỗ lên chóp mũi hồng hồng vì khóc của em trai.

Tiêu Thụy bị gã trêu chọc, ngại ngùng cúi gằm mặt. Thế nhưng rất nhanh bị Tiêu An Từ thô bạo niết lấy cằm mà nâng lên. Lực tay gã hơi dùng sức, Tiêu Thụy bị gã cưỡng chế ngước mặt, miệng vừa hay chạm đến vật kia.

Cậu xấu hổ nhưng không có chỗ trốn. Tiêu Thụy theo bản năng muốn lùi lại, nhưng Tiêu An Từ hành động nhanh hơn, gã một tay bóp lấy miệng cậu, khiến Tiêu Thụy vì đau mà há miệng. Một tay nắm lấy tóc Tiêu Thụy kéo về phía gã.

Tiêu Thụy ăn đau, mở miệng ra. Ngay lập tức bị một vật vừa to vừa dài đút sâu vào họng. Vật kia quá lớn, lấp đầy khoang miệng cậu. Tiêu Thụy cố gắng đảo lưỡi, muốn đem vật kia đẩy ra ngoài, nhưng Tiêu An Từ nào cho phép. Cậu hoảng hốt vùng vẫy, bàn tay gầy gò không có bao nhiêu sức nắm lấy cổ tay Tiêu An Từ cào cấu.

"Ưm! Ưm!!"

Tiêu An Từ rũ mắt nhìn em trai phản kháng mình. Gã khinh thường hừ một tiếng, cũng không bóp miệng Tiêu Thụy nữa, mà hai tay nắm lấy tóc Tiêu Thụy, siết chặt đến mức khiến cậu choáng váng.

"Hưm! A...!"

Cơn đau khủng khiếp bất ngờ ập tới, hai tay anh trai bấu lấy tóc cậu, không ngừng ấn đầu cậu vào. Đỉnh điểm của vật kia đâm sâu vào bên trong họng khiến Tiêu Thụy có cảm giác muốn nôn, cậu nắm lấy tay anh trai cầu xin gã dừng lại, nhưng dường như Tiêu An Từ không hiểu ý, càng thêm ấn mạnh đầu cậu.

Gã không thúc được mấy cái, Tiêu Thụy đã không chịu nổi cảm giác muốn nôn kia. "Oẹ" một tiếng, đem thức ăn vừa ăn ban nãy nhầy nhụa nôn ra trên người Tiêu An Từ.

Tiêu Thụy thấy tình cảnh bắt đầu không ổn, cậu sợ sệt nhìn lên anh trai. Thấy Tiêu An Từ sầm mặt nhìn mình, nước mắt không kiềm được lần nữa rơi xuống. Cậu nức nở, cả người run rẩy đáng thương.

Nhân lúc lực tay Tiêu An Từ nới lỏng, cậu lập tức ngồi thẳng, lui lại một khoảng cách đối với gã. Đầu gối co lại chạm đến chiếc cằm nhỏ có vết bầm tím, ngón chân cũng bất an co rút lại. Tiêu Thụy vừa khóc vừa xin lỗi gã.

"Em, em xin lỗi... Anh à, em xin lỗi, em không cố ý..."

Cậu không biết vì sao, chỉ là cảm thấy Tiêu An Từ lúc này rất tức giận. Cậu không biết làm gì, đầu óc trống rỗng, trong miệng vẫn còn dư lại vị nhầy nhụa muốn nôn, thế nhưng sợ hãi Tiêu An Từ nên liên tục xin lỗi gã.

Tiêu An Từ nhìn em trai khóc đến nấc lên, lại nhìn xuống bãi nôn ghê tởm kia. Gã còn chưa chơi đủ, xem ra sau này phải thường xuyên dạy em trai gã dùng miệng, như vậy mới có thể thoải mái cùng Tiêu Thụy làm tình.

Tiêu An Từ đứng lên, lấy quần áo của cậu dọn bãi nôn trên giường, sau đó không nói một lời nắm tóc Tiêu Thụy kéo vào nhà tắm. Mặc kệ cậu la hét hay vì không theo kịp mà bị hắn kéo lê trên đất.

"Em xin lỗi! Em xin lỗi mà! Hức... Em sai rồi! Đừng đánh em... Em đau quá! Em đau...!"

Tiêu Thụy bị hắn kéo lê, da đầu một mảng tê dại, không ngừng lớn tiếng xin lỗi gã. Cậu không nghe thấy Tiêu An Từ trả lời, trong lòng càng thêm lo sợ, bắt đầu vừa khóc vừa cầu xin gã.

"Đừng đánh em mà...! Em sẽ nghe lời... Em xin lỗi... Em sẽ hầu hạ anh mà... Hức... Đừng nắm đầu em nữa... Em đau quá!"

Tiêu An Từ cảm thấy phiền phức, lực đạo trong tay càng thêm thô bạo, lôi người ném vào trong nhà tắm. Gã bật vòi sen, ánh mắt âm u nhìn xuống em trai bị nước xối ướt nhẹp.

"Câm miệng"

Một câu hai chữ của Tiêu An Từ nói ra, làm Tiêu Thụy đến khóc cũng không dám. Cậu gắng gượng nuốt nước mắt vào trong, mặc kệ bị nước lạnh xả xuống, thân thể lạnh ngắt cũng không quan tâm.

Gã tắm rửa sơ qua cho Tiêu Thụy, cũng tắm rửa sơ lại cho mình. Cùng lúc đó bật nước nóng trong bồn tắm.

Hai người một lớn một nhỏ đứng dưới vòi sen, Tiêu Thụy chống tay vào tường, bị hình thể to lớn của anh trai bao phủ.

Tiêu An Từ nâng vật trong tay, gã cọ cọ vào kẽ mông Tiêu Thụy, ý muốn tiến vào. Tiêu Thụy chống tay lên vách tường lạnh buốt ướt nước, cậu cúi đầu xuống, nhìn bàn chân của mình, còn có bàn chân của anh trai ở phía sau. Bỗng Tiêu Thụy cảm thấy có vật gì đang cọ vào kẽ mông của cậu. Đoán ra là thứ đồ gì, Tiêu Thụy bắt đầu run lên, cậu theo bản năng nhích về phía trước, phía sau lập tức bị Tiêu An Từ ép sát.

Chẳng mấy chốc cả người Tiêu Thụy đã dán sát vào vách tường lạnh lẽo. Mà thứ đồ vật kia của anh trai cọ vào mông cậu thì lại nóng muốn phỏng.

Tiêu An Từ đút hai ngón tay vào trong, nước từ vòi sen rơi xuống làm ngón tay dễ vào hơn phần nào. Hơn nữa ban nãy cái lỗ nhỏ này vừa mới bị gã chà đạp xong, không thể hoàn toàn khép lại. Vì vậy Tiêu An Từ chỉ cần qua loa chọc chọc vào cái đã nhét nam căn của mình vào trong.

Cùng lúc gã tiến vào, Tiêu Thụy cũng nức nở một tiếng. Thân thể nhỏ bé như muốn trượt xuống, lập tức bị Tiêu An Từ phía sau ôm lấy eo, không ngừng thúc mạnh.

"Tiểu Thụy, đụ cưng đúng thật là tuyệt vời!"

Tiêu An Từ vừa thúc mạnh vừa cảm thán. Gã rũ mắt nhìn nơi giao hợp giữa hai người, cái lỗ của em trai bị dươ*g vật nhét vào, cửa miệng sưng đỏ một vòng. Theo từng cú nhấp của gã lại co rút đáng yêu cực kỳ.

Mà Tiêu Thụy chỉ cảm thấy thân thể rã rời, sức lực tựa hồ muốn thoát ly ra khỏi cơ thể, bay về cõi hư vô. Cậu gắng gượng chống tay lên vách tường, phía sau nhận lấy từng cú thúc thô bạo của Tiêu An Từ. Dươ*g vật hóng hổi nằm bên trong huyệt động, lúc ra lúc vào. Cậu có cảm giác mỗi lần Tiêu An Từ lui ra, nội tạng bên trong cũng theo động tác gã mà kéo ra ngoài.

Nó... sướng quá!

"Anh... a... đừng, đừng mà..."

Tiêu Thụy kiềm nén tiếng rên rỉ, âm thanh thoát ra hoà lẫn với từng giọt nước va chạm trên nền gạch, hệt như âm thanh khóc lóc yêu kiều. Tiêu An Từ thấy em trai lại bắt đầu nức nở, hưng phấn vận động càng thêm kịch liệt. Đến nỗi mỗi lần gã lui ra, Tiêu An Từ có thể thấy một ít mị thịt đỏ tươi bị kéo ra ngoài.

Chỉ có Tiêu Thụy mới biết cậu đang sướng muốn chết. Từng cú thúc mạnh bạo của Tiêu An Từ khiến cậu muốn bắn ra ngay lập tức, nhưng bởi vì không thể OOC, vì vậy Tiêu Thụy đành cắn răng nuốt ngược tiếng rên khoái cảm kia, nỗ lực làm tròn vai diễn em trai bị cưỡng bức.

Không biết cả hai vận động bao lâu, cũng không biết cậu bị anh trai làm ngất đi rồi tỉnh lại bao nhiêu lần. Trong khi còn sót lại một chút ý thức mơ hồ, Tiêu Thụy thấy Tiêu An Từ bế cậu đặt vào bồn tắm, tiếp tục làm thêm hai hiệp. Sau đó mới moi móc thứ dịch còn đọng lại bên trong Tiêu Thụy ra ngoài. Ôm cậu lên giường.

Tiêu Thụy mệt mỏi thiếp đi.

___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro