Hai kẻ trộm mèo và tiểu miêu kiêu ngạo [6]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi nghĩ sau tối qua cậu chủ hơi mệt, nên tự xin phép giúp cậu, mong cậu chủ đừng trách tôi"

Hắn mỉm cười như cũ trả lời cậu, tựa như hắn vẫn là người quản gia khúm núm trước mặt cậu ngày nào vậy.

Chỉ là, thật ra Đỗ Chính Kỳ bận xử xý chuyện của cậu, cho nên khoảng thời gian này tốt nhất cậu chủ nhỏ của hắn nên ở nhà. Hắn sợ cậu biết chuyện lại gây đến rắc rối cho hắn thì phiền lắm.

Nhưng Tiêu Thụy nào có hài lòng với đáp án này. Hơn nữa hắn nhắc tới chuyện hôm qua càng làm cậu muốn sôi máu. Tiêu Thụy bực dọc hừ một tiếng, nói với Đỗ Chính Kỳ.

"Không cần, ngày mai tôi sẽ đến trường. Còn nữa, đồng phục của tôi đâu? Lúc nãy tôi hỏi sao không trả lời?"

Đỗ Chính Kỳ rũ mắt nhìn Tiêu Thụy. Xem thái độ này của cậu, có vẻ như cậu chủ nhỏ không biết đến bên ngoài đã loạn thành nồi thập cẩm gì. Bỗng dưng hắn có một ý tưởng. Đỗ Chính Kỳ híp mắt cười, hắn hơi khom lưng, thành kính xin lỗi Tiêu Thụy.

"Là do tôi sơ sót, mong cậu chủ thứ lỗi"

Đỗ Chính Kỳ nhận lỗi đến thành thật, Tiêu Thụy trong lòng hì hì hì cười. Nhưng ngoài mặt vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt khinh bỉ kia nhìn hắn. Ậm ờ cho có.

Cậu thấy hắn hình như không muốn trả lời câu hỏi kia lắm. Nên cũng không ép, dù sao nói ngày mai đi học. Ừm, dù Tiêu Thụy không muốn đến trường, nhưng cậu cứ thích ra ngoài quậy phá vậy đó. Tự cảm động chính mình đúng là có tâm với vai diễn. Tiêu Thụy cân nhắc mai mốt chơi xong game này không biết có nên tiến cử bản thân vào showbiz hay không nhỉ?

Bất quá không để Tiêu Thụy kịp vui mừng, Đỗ Chính Kỳ đã nói với cậu.

"Cậu chủ, tôi muốn giúp cậu kiểm tra vết thương. Ngày hôm qua..."

"Dừng dừng dừng!" Tiêu Thụy cắt ngang lời đang nói của hắn.

Cậu từ ghế sofa đứng lên, áo thun ngắn cũn cỡn như có như không che chắn, làm cổ họng Đỗ Chính Kỳ đột nhiên trở nên khô nóng.

Nhớ đến tối qua Tiêu Thụy ở dưới thân hắn. Mới ban đầu cậu còn ra sức chống trả hắn, sau đó không còn sức đánh hắn nữa thì luôn miệng mắng hắn. Mà mỗi lần Tiêu Thụy nói ra câu chữ tục tĩu nào, thân dưới của Đỗ Chính Kỳ liền hung hăng thúc vào trong, làm thân thể cậu dữ dội đung đưa.

Tiêu Thụy cắn răng mắng hắn "Fuck... Rút cái thứ xấu xí của mày ra!"

Mồ hôi lấm tấm trên gương mặt điển trai khiến biết bao kẻ bị vẻ ngoài của hắn lừa gạt. Đỗ Chính Kỳ yêu thương nhìn xuống cậu chủ nhỏ bị mình áp dưới thân. Hắn nắm lấy cổ chân cậu nâng lên cao, sau đó điều chỉnh tư thế để cậu có thể nhìn thấy rõ thứ thô to xấu xí kia của hắn. Đỗ Chính Kỳ vừa thưởng thức dáng vẻ uất thẹn kia, vừa trêu chọc Tiêu Thụy.

"Hah... Cậu chủ, cậu thấy rõ rồi chứ?"

Hắn nâng hông cậu lên cao, biết rõ cậu có thể thấy nơi hai người giao hợp, nói.

"Không phải là tôi không muốn rút ra. Mà là lỗ đ*t nhỏ của cậu yêu thích không nỡ rời dươ*g vật của tôi"

Tiêu Thụy khi đó trong lòng đm tên này cmn quá cháy. Nhưng ngoài mặt bày tỏ thẹn chết được không thể nhìn. Vì vậy cậu chủ đỏ bừng mặt nhỏ gắt gao nhắm mắt cắn răng quay đi hướng khác.

Sau đó, hắn làm cho đến khi cậu chủ nhỏ khóc lóc đến mặt mũi đều nhem nhuốc nước mắt, mơ mơ hồ hồ mở miệng đáng thương cầu xin hắn đừng làm nữa.

Đỗ Chính Kỳ vỗ đét đét vào mông cậu, hắn chọt một ngón tay vào lỗ hậu, tách ra khe hở nhỏ giữa nơi giao hợp kia. Lúc rút ra thì ngón tay của hắn đã ướt đẫm dịch nhầy, cũng không biết là tinh d*ch của hắn, hay là dâm dịch của cậu.

Đỗ Chính Kỳ đem ngón tay nhớp nháp kia đâm vào miệng Tiêu Thụy mà càn quấy.

Đỗ Chính Kỳ vừa thúc vừa hỏi: "Cậu chủ, nếm thử dâm dịch chính mình xem có ngon không nào?"

Nước bọt dâm mỹ chảy ra, cậu thiếu niên bị tình dục làm cho lý trí lu mờ chỉ có thể nức nở bật ra tiếng rên kiều mị, nỉ non khóc lóc mắng hắn đáng ghét, mắng hắn biến thái.

Đồng mâu xám nhạt sẫm màu dục vọng, hắn yêu chết dáng vẻ này của cậu. Trong lòng nổi lên tâm tư xấu xa, không nhịn được mà rút ngón tay đang càn quấy trong miệng ra. Sợi chỉ bạc óng ánh kéo dài từ đầu lưỡi đỏ tươi của thiếu niên. Hắn lấy ngón tay quệt lên mặt cậu. Làn da mịn màng của thiếu niên lập tức như được bôi lên kem dưỡng, bóng loáng phần má. Bờ môi mềm mại cũng bị hắn dùng tay vân vê đến khi sưng đỏ lên.

Chỉ cần nhớ tới thôi đã khiến hắn muốn đè cậu xuống rồi làm cậu ngay luôn tại đây.

Cậu chủ từ chối cho hắn xem bên dưới, nhưng Đỗ Chính Kỳ không đồng tình. Mặc dù hắn biết khả năng phục hồi của cậu chủ khá tốt, nhưng đoán hết 99% là do cậu ngại ngùng thì đúng hơn. Vì thế Đỗ Chính Kỳ càng cứng rắn buộc cậu cởi quần ra cho hắn xem xét.

Tiêu Thụy làm sao có thể? Cậu bày dáng ra bộ mặt tức giận của mình, lớn giọng nói với hắn.

"Đỗ Chính Kỳ, anh nghĩ bản thân mình là thứ gì mà ra lệnh cho tôi?!"

Nói xong Tiêu Thụy định lướt qua hắn để đi. Nhưng nào ngờ Đỗ Chính Kỳ vươn tay giữ cậu lại. Sức lực nam nhân trưởng thành cản cậu, Tiêu Thụy vùng vằn tay muốn thoát ra. Nhưng chuyện này là không thể nào. Vì vậy cậu hung hăng trừng hắn, Tiêu Thụy nhấc chân đạp Đỗ Chính Kỳ. Có điều Đỗ Chính Kỳ nhanh tay lẹ mắt hơn cậu. Hắn dời chân tránh né, ngược lại còn theo quán tính mà cản chân cậu, sau đó thuận theo thế của cậu mà kéo người vào lòng.

Mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn ở mũi, cơ thể nam nhân to lớn như muốn bao phủ lấy Tiêu Thụy, làm cậu trở nên nhỏ bé đến đáng ghét.

"Buông ra!"

Tiêu Thụy quát lớn, nhưng Đỗ Chính Kỳ làm như không nghe thấy. Hắn một tay chế trụ cổ cậu, một tay theo sống lưng thẳng tắp đi xuống.

Hắn rũ mắt nhìn cái ót yêu kiều kia, ngón tay mang theo nốt chai nhàn nhạt vuốt ve nơi cần cổ. Mà hành động này làm cơ thể Tiêu Thụy trở nên cứng ngắt. Hắn trầm thấp cười một tiếng, năm ngón tay thon dài hữu lực bao lấy cổ cậu. Tựa như chỉ cần cậu có hành vi chống đối, hắn liền lập tức bẻ gãy nó vậy.

Loại cảm giác khống chế toàn diện này khiến Đỗ Chính Kỳ thấy rất thích thú. Một bàn tay kia đã dời đến xuống bờ mông Tiêu Thụy. Cái mông cậu chủ nhỏ kiêu ngạo cong cong vểnh lên, tựa như mời gọi người mau đến nắn bóp nó.

Đỗ Chính Kỳ cách một lớp áo phông nhào nặn bờ mông mềm mại. Bàn tay không chút nương tình mà thoả mái bóp bóp, hắn vén áo cậu lên rồi luồng tay vào bên trong. Quần lót mỏng manh bị nam nhân dễ dàng xâm lấn.

Xúc cảm da thịt chạm nhau làm cơ thể trong lòng Đỗ Chính Kỳ căng cứng. Hắn rũ mắt nhìn xuống cậu chủ nhỏ đang không ý thức được mà vùi người vào lòng hắn. Quần lót trượt xuống đôi chân thon dài, rơi xuống đất. Đỗ Chính Kỳ vén áo Tiêu Thụy lên đến nửa lưng.

Hai cánh mông còn in dấu vết hoan ái hôm qua hiện ra ngay trước mắt hắn. Tiêu Thụy có thể cảm nhận được ở trên bụng mình đang bị một thứ gậy thịt nóng hổi chỉa vào.

Trên cái mông nộn thịt ửng đỏ dấu tay to lớn của nam nhân. Tiêu Thụy bị hắn ôm rục rịch muốn thoát, lập tức bị hành động cùng đe doạ của Đỗ Chính Kỳ làm cho ngoan ngoãn.

Hắn vỗ cái đét vào mông cậu. Cục thịt mềm mềm đàn hồi rất tốt. Thứ âm thanh xấu hổ kia vang dội trong phòng khách đánh thẳng vào màn nhĩ của Tiêu Thụy, khiến cậu bất giác đỏ bừng mặt.

Đỗ Chính Kỳ vuốt ve tóc cậu, hắn nhẹ giọng nói.

"Cậu chủ, nếu không muốn giúp việc phát hiện cậu đang cùng quản gia nhà mình mờ ám, thì yên lặng nằm xuống để tôi kiểm tra"

Tiêu Thụy nghe hắn nói, không còn cách nào khác, đành phải cắn răng quay về sofa nằm úp sấp, để hắn vạch mông kiểm tra.

Mông bị Đỗ Chính Kỳ bạnh ra, cái lỗ nhỏ bại lộ liền e thẹn mà mấp máy. Hôm qua bị Đỗ Chính Kỳ dùng dươ*g vật dạy dỗ, lỗ đít của Tiêu Thụy đã không thể khép lại hẳn như ban đầu. Hắn chuyên tâm quan sát. Ánh mắt chăm chú nhìn như vậy khiến Tiêu Thụy càng thêm hổ thẹn. Cảm nhận được cái nhìn của hắn, tâm tình cậu không tốt chút nào, lỗ nhỏ bên dưới cũng đóng đóng mở mở liên tục. Trông qua giống như đang cầu người đem côn thịt tới đút vào để thoả mãn cơn đói khát của nó vậy.

Đỗ Chính Kỳ cẩn thận xem xét, xác định thật sự không có vết thương nào. Chỉ có vòng thịt bị hắn đụ đến sưng đỏ lên, nhìn dâm đãng vô cùng.

Hắn đem cái túi giấy nhỏ lúc hắn mới vào phòng đặt sang bên cạnh đổ xuống. Một vài chai lọ nhỏ từ bên trong rơi ra. Đỗ Chính Kỳ lấy một chai kem dưỡng chuyên dụng nặn ra rồi xoa vào cho cậu.

"Ah..."

Tiêu Thụy nỉ non một tiếng, cảm giác mát lạnh ẩm ướt cùng ngón tay chai sạn ma sát vào làn da mịn màng của cậu. Loại xúc cảm này quá đỗi tương phản, cũng dễ dàng gợi lên hứng thú của cậu. Vật bị cậu đè dưới thân rất không liêm sỉ mà có xu hướng ngóc đầu, hơn nữa cái lỗ nhỏ phía sau dưới ánh nhìn nóng rực của Đỗ Chính Kỳ vậy mà ướt dầm dề rồi.

"Cậu chủ, xong rồi"

Đồng mâu xám nhạt sẫm tối, Đỗ Chính Kỳ cong cong khoé môi. Tiêu Thụy đợi hắn vừa làm xong bổn phận lập tức cuống quít đem quần lót mặc vào.

Đỗ Chính Kỳ ngắm nhìn vành tai đỏ bừng kia, trong lòng rất vui vẻ. Nhưng kỳ lạ là lần này hắn không đem chuyện xấu hổ ra trêu chọc cậu. Mà dặn dò Tiêu Thụy học bài cho ngày mai.

Tiêu Thụy cầu tránh xa hắn còn không được. Hiếm thấy cậu chủ nhỏ không phản bác mà ngoan ngoãn gom túi bánh đang ăn dở đi lên phòng. Đợi đến khi người khuất bóng, Đỗ Chính Kỳ mới cười ra tiếng.

Thứ kia thật sự là kem dưỡng, nhưng mà cũng chứa thành phần kích tình. Hắn cố tình bôi vào lại không nói cho cậu biết, còn cố tình làm lơ. Nhưng hành động như thế càng khiến cậu chủ nhỏ của hắn suy nghĩ nhiều hơn.

Khiến cậu hoài nghi bản thân thật dâm đãng, sau đó từng bước một đem thiếu gia cao thượng thuần hoá thành một con mèo nhỏ hằng ngày trên giường đợi hắn đến yêu thương.

Đỗ Chính Kỳ đem mấy chai lọ kia bỏ vào lại trong túi. Hắn chỉ chừa lại một lọ thủy tinh trông như là thuốc gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro