Thời Đại [6]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo:  chương này có hơi nặng, yếu tim xin bỏ qua.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ

             ___________________

Trong căn nhà nhỏ với ánh đèn lờ mờ, gã trai trẻ kéo khoá quần. Dáng người hoàn mỹ với đường cơ như ẩn như hiện dưới lớp tơ lụa trắng thuần. Hắn rũ mi, nhìn người gầy gò bếch bát ngồi trên xe lăng có gương mặt tương tự hắn.

Anh trai hắn đã bất tỉnh, hai chân dạng rộng, trên đệm ghế xe lăng bị chất dịch nhầy trắng đục từ trong kẽ mông chảy ra làm bẩn. Đuôi mắt cong cong càng thêm kiều diễm đáng thương khi vừa mới khóc xong, cả cánh môi nhạt màu cũng dường như đỏ mọng xinh đẹp hơn trước rất nhiều.

"Yêu anh, anh trai"

Tư Dạ khom người, hôn lên khoé mắt cậu, liếm đi giọt nước mắt còn vươn ở hàng mi, rồi lại dịu dàng mà hôn lên vầng trán cậu. Sau đó mới cẩn thận mà bế Tiêu Thụy lên, vệ sinh cho cậu.
____

Đến tận mấy ngày sau, Tiêu Thụy cứ cảm thấy là lạ chỗ nào. Cậu ăn xong sẽ buồn ngủ, dù rằng Tiêu Thụy cho rằng vì cậu ăn no quá, nên đã giảm khâu phần ăn, nhưng như cũ Tiêu Thụy vẫn mơ màng thiếp đi.

Nhưng tất cả nghi vấn vào hôm nay đều được Tiêu Thụy gác qua một bên. Bởi vì hôm nay Tư Dạ sẽ dẫn cậu đi dạo phố!

Tiêu Thụy vui vẻ vô cùng. Từ lúc tiến vào kịch bản này, cậu còn chưa thoả mãn nhìn ngắm.

Vì thế nên lúc Tư Dạ ở phía sau giúp anh trai đẩy xe lăng, nhìn dáng vẻ hào hứng của cậu, Tiêu Thụy cảm thấy có lẽ chủ nhân của cái xác này ngủ quá lâu, hiện tại so với trước kia cứ như không cùng một thời đại vậy.

Tiêu Thụy tự thấy bản thân giống người tối cổ.

Tư Dạ kiên nhẫn đẩy Tiêu Thụy đi lòng vòng. Sau đó đột nhiên hắn dừng lại, đẩy xe lăng lên lề góc khuất, bảo với cậu đợi hắn.

"Em đi qua bên kia mua ít đồ, sẽ quay lại nhanh thôi, anh ở đây chờ em nhé?"

Tiêu Thụy ngoan ngoãn gật đầu, bảo hắn đi nhanh về nhanh, rồi dõi mắt theo bóng lưng dần nhỏ của Tư Dạ, cho tới khi hắn hoà vào dòng người, biến mất.

Tiêu Thụy đợi, nhìn dòng người qua qua lại lại, ngón tay gõ gõ đùi. Thầm nhủ Tư Dạ đi có vẻ hơi lâu.

Cậu bắt đầu lo lắng, rục rịch muốn đi tìm hắn. Nhưng rồi sợ bản thân chạy lung tung, nhỡ lạc mất thì phải làm sao? Cậu còn chưa biết đường đi.

"Uầy uầy, xem kìa xem kìa!"

"Ai đây? Nhìn mặt hình như hơi quen quen?"

Tiêu Thụy theo phản ứng ngẩn đầu lên nhìn ba người đứng chắn sáng trước mặt mình.

Lúc cậu ngẩn đầu, câu nói mang theo chế nhạo cũng phát ra.

"Hình như đây là... vị anh hùng trước kia?"

"Nghe nói là rất mạnh?"

Tiêu Thụy yên lặng nghe bọn họ tự biên tự diễn. Nếu không động tay động chân, mấy lời này đối với Tiêu Thụy chẳng qua là gió thoảng ngang tai. Dù sao cậu có phải anh hùng chân chính đâu mà phẫn nộ làm gì.

"Nhưng đó là trước kia rồi" một tên trong đó cười nhạo. Gã đầy khinh bỉ nhìn hai chân vô lực của Tiêu Thụy.

Cậu ngồi trên xe lăng, nhỏ bé như vậy, càng tạo nên cảm giác dễ bắt nạt.

Gã hất cằm "Hiện tại chẳng qua chỉ là một phế nhân thôi sao? Ha ha!"

Đồng bạn gã phụ hoạ, ánh mắt của gã bạn vẫn luôn dán vào Tiêu Thụy. Đột nhiên gã bạn khom người, rất tự nhiên mà niết cằm Tiêu Thụy, nâng lên. Đối với ánh mắt đen láy ngạc nhiên của cậu, gã bạn hơi ngơ ngẩn, rồi dơ bẩn nở nụ cười.

"Chậc, mặc dù mày bị què, nhưng mà cái mặt này thì đẹp đấy. Có chút nhan sắc"_ Câu này rõ là nói với cậu.

Tiêu Thụy nhíu mi, chán ghét hất tay gã, thẳng tay đánh cái bốp vào mu bàn tay bẩn thỉu kia.

"Đừng có động vào tôi!" Tiêu Thụy gằn giọng.

Cậu đặt tay lên bánh xe, muốn tự mình lăn đi tránh chỗ khác. Nhưng đều bị ba tên chặn lại.

Nói ra thật xui xẻo, Tiêu Thụy là anh hùng, người mến cậu rất nhiều, nhưng kẻ ghen ghét cậu cũng không kém cạnh. Trùng hợp, dường như cư dân ở đây đều không ưa cậu.

Mặc dù không ẩu đả, nhưng lớn tiếng quát như vậy, có mấy người đi ngang thấu đều thờ ơ lướt qua, ý định nói đỡ vào câu cũng không thấy.

Ngay khi Tiêu Thụy đáp lời, xe lăng bất ngờ mất thăng bằng. Hay nói đúng hơn là có kẻ cố tình đạp xe lăng, hại Tiêu Thụy té ngã.

"Fuck...!" cậu chửi thầm. Ánh mắt đen láy tức giận ngước nhìn đám người.

Mà ba kẻ kia rất thích thú, còn cố tình dẫm lên đầu cậu.

Cho tới khi, Tư Dạ trở lại. Dạy bọn hắn một bài học trước mặt Tiêu Thụy.

Tiêu Thụy thề, đây sẽ là lần cuối cùng cậu dạo phố.

"Anh, em xin lỗi! Em vốn không định đi lâu, nhưng đông người quá nên... Đáng lẽ em không nên để anh ở một mình. Tiêu Thụy, hay là sau này chúng ta chỉ đi mấy ngày vắng người mà thôi?"

Tư Dạ xin lỗi hết sức chân thành. Tiêu Thụy còn hơi áy náy về đòi hỏi của mình, nào có để ý ánh mắt vui vẻ vì đạt được mục đích của Tư Dạ.

"Sau này không đi nữa, anh cũng lười rồi" Tiêu Thụy thản nhiên xem nhẹ vấn đề. Dù sao cậu chỉ muốn nhìn một chút.
_____

Tư Dạ nói với Tiêu Thụy rằng hắn đi mua đồ, thực chất là chạy vào mấy con hẻm nhỏ. Nơi bọn chuột cống bẩn thỉu sinh sống.

Trong con hẻm hắn đi qua, có kẻ ngang nhiên đụ nhau giữa đường.

Hắn thấy ở góc khuất, có một gã vốn không nên ở đây. Bởi gã cũng là một kẻ được mệnh danh anh hùng có tiếng tăm. Nhưng lúc này gã lại chui rúc ở nơi này. Quần áo xộc xệch, hai bàn tay núc ních mỡ càn rỡ sờ soạn trên người vị thiếu niên trẻ tuổi.

Tư Dạ loáng thoáng nghe gã uy hiếp cậu trai trẻ kia.

"Thằng điếm, mày với mẹ mày đều hèn hạ đĩ đượi như nhau!"

Gã nói ra lời lẽ thô tục, thô bạo ép thiếu niên dính lên bức tường cũ kỹ. Một tay thò xuống giữa hai chân cậu ta, mặc kệ phản kháng dữ dội mà đê tiện nắn bóp.

"Làm sao? Đĩ điếm mà giả vờ thanh cao? Mẹ mày chẳng phải còn trinh tiết gì, đã sinh ra thằng điếm con như mày mà còn muốn bò lên giường tao! Bẩn thỉu! Gớm ghiết!"

Mỗi chữ gã nói, lại đánh bốp bốp vào mông cậu ta. Cậu thiếu niên xấu số chỉ biết liên tục khóc lóc xin lỗi, cầu gã tha mình.

"Con xin lỗi! Con thật sự xin lỗi! Cầu ngài tha cho con đi! Con... con, chuyện mẹ con làm với ngài, con thật sự chẳng biết gì hết!"

"Tha? Mày lại còn dám nói không biết?!"

Gã tức giận quát một tiếng, mà một tay vốn là chế trụ cổ tay cậu ta, một tay sờ mó lung tung, giờ một bàn tay to lớn đã bóp gọn lấy cổ thiếu niên, khiến cậu ta ngạt thở đến trợn trắng mắt. Nước bọt trào ra ngoài, tay chân vùng vẫy trong tuyệt vọng.

"Ư a! T- thả...!"

"Thằng đĩ điếm! Mẹ làm con trả! Mày ngoan ngoãn để tao chơi chán rồi thì tự động để mày đi"

Mà gã vốn chỉ là nói cho cậu ta biết. Lực tay siết chặt tới nỗi lúc buông ra, cậu ta nhũn chân mà ngã sấp xuống, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cũng ho sặc sục tới mức nước mắt thi nhau chảy ra.

Gã đàn ông kia hai ba phát nắm quần dài của cậu ta xé thành mảnh vụn. Sau đó nắm cổ chân cậu ta dạng ra, mặc kệ cậu ta còn đang liều mạng hô hấp, vừa thất thiểu chật vật bỏ trốn.

"Mày! Nằm yên!" Gã gằn giọng, tay mang theo sức mạnh kinh người bẻ gãy khớp cổ chân của cậu ta.

"A a a a a! Đau! Đau! Đau qu-...!"

Vốn là cậu ta đang la hét, đáng thương thay một câu còn chưa nói hoàn chỉnh, đã trơ mắt nhìn thấy cái lưỡi của mình nằm dưới nền cát bẩn thỉu.

"A...? A a a! A ô!!" Cậu ta ngớ người, nhưng máu đỏ mang theo mùi tanh chảy xuống không ngừng. Cuối cùng cậu ta cũng hiểu chuyện gì xảy ra.

Từ giờ cậu ta đã trở thành kẻ câm. Bị cắt đứt lưỡi, đau đớn ập tới, thân dưới lạnh toát, mắt cá chân bị tàn nhẫn bẻ gãy. Cậu ta đau đớn tới nỗi nằm vật ra như xác chết.

Mà ở sau, gã đàn ông dùng ngón tay núc mỡ của mình, đâm vào trong lỗ hậu thít chặt, thô bạo kéo dãn.

Lỗ nhỏ chưa qua động chạm, bị gã ta kéo rách, màu đỏ tươi xuất hiện. Mà gã có quan tâm làm gì, có thêm máu bôi trơn, gã càng thêm thô bạo đút vào ba ngón tay của mình. Ngón tay mang theo ác ý vui đùa, ba bốn ngón tay vói vào bên trong, vừa moi móc vừa cào cấu vách thịt.

Chơi được một lúc, dường như gã thấy cậu ta không có phản ứng, rất nhàm chán, vì vậy trên tay gã ta xuất hiện một quả cầu hệ thủy.

Một quả tiếp một quả, tiến vào trong lỗ đít của cậu thiếu niên kia. Lỗ thịt bị kéo căng, mà vùng bụng bằng phẳng cũng chậm rãi to lên. Tận khi quả cầu nước không thể nhét vào nữa, mà cậu trai chỉ có thể ư a rên rỉ với cái bụng như mang thai tám tháng của mình, gã mới tiếc nuối dừng lại.

Cậu trai bị gã ta dùng ma pháp nâng lên. Hai tay treo lên cao, chân dạng ra hình chữ M, ngay tại lỗ đít bị một cái dươ*g vật giả gỗ to bằng cổ tay người lớn nhồi kín, nước trong bụng khiến cậu ta đau đớn, mồ hôi lạnh ướt đẫm tấm lưng. Gã đàn ông ôm cái bụng bự của cậu, dùng thêm một quả cầu hệ thủy nới rộng lỗ đít vốn đã bị nhồi đầy kia, thúc dươ*g vật tiến vào.

"Ư... hah hah.. hức.. a..." Âm thanh nỉ non vụn vặt mang theo nức nở khiến thú tính gã ta trỗi dậy, dương vâ*t bên trong lỗ thịt lớn hơn một vòng, căng chặt đến mức thấy được mị thịt đỏ bị lôi ra ngoài.

Gã ta thấy nước trong bụng cậu ta rỉ ra theo mỗi cú thúc của gã, thì vươn tay bóp chặt cổ. Cậu ta ngạt thở, lỗ đít co rút thít chặt, cảm nhận vách tràng mềm mại mút lấy khiến gã ta sướng tới rên lên, lực tay càng thêm mạnh.

"Đĩ mẹ mày! Tao đã giúp cái lỗ vô dụng của mày thít lại, vậy mà còn dám để nước rỉ ra?! Đồ đĩ phế vật!"

Gã mắng chửi thô tục, trên mặt bị mỡ chèn ép hiện lên tia vui sướng bạo ngược. Mà lỗ đít bị hai cây dương vâ*t chèn ép đáng thương cực kỳ, vòng thịt liều mạng co rút, nhưng cho tới khi hã ta rút ra dươn*g vât, tiếng 'phốc' cực nhỏ vang lên, cái dươ*g vật giả kia cũng rơi ra, lỗ thịt đã không thể trở lại như ban đầu, mà là hổng một lỗ rõ to.

Gã ta gỡ ma pháp, để mặc cậu ta rơi xuống đất. Bụng to va chạm với mặt đất, tinh trù*g cùng nước hoà lẫn với nước tiểu và phân lập tức ồ ạt trong bụng cậu ta trào ra ngoài, lỗ đít thậm chí vô lực khép lại.

Hôi thối, dơ bẩn.

Tứ chi cậu ta sải rộng, cơ thể co giật, hai mắt trợn trắng, nước mắt ướt nhoè gương mặt non nớt. Trong cổ họng phát ra âm thanh ư ử đáng thương.

Mà hết thảy vào mắt gã kia chỉ thấy thật sảng khoái, thậm chí gã còn thấy chưa đủ.

Chân mang giày sang trọng đá lật ngửa cậu ta từ trong bãi chất thải, gã thấy bụng cậu ta còn hơi phồng, liền dùng sức đạp xuống. Cậu ta thê thảm kêu lên, từ lỗ đít, thứ còn sót lại đã được tống ra ngoài.

"Cảm ơn tao đi, coi như tao làm phước cho mày!"

Gã ta ngang nhiên xé rách quần áo rơi vãi của cậu ta. Sau đó đi ra gần đầu hẻm, gặp được một đám lão già.

"Nó còn nằm trong đó, mấy người thích thì vào làm thêm hiệp đi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro