18. Hiện đại cao võ hậu cung văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lục Thần cứ như vậy đi theo sau Quân Túc, một đường nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn.

Quân Túc dừng chân, quay người lại xem thiếu niên: "Nhìn gì?"

"Khụ, lần đầu thấy ngươi đi đường lâu đến thế nên nhìn nhiều một chút." Lục Thần kéo ra một nụ cười giả đến không thể giả hơn nữa, cũng may phản xạ kịp thời mới không nhào vào ngực của nam nhân điên.

Lục Thần cũng nói đúng sự thật, phần lớn thời gian đều thấy nam nhân này luôn xuất quỷ nhập thần, không phải dịch chuyển thì là đi mấy bước lại biến mất.

Kiệm đi còn hơn cả tiểu thư kiều quý trong đài các!

Mà lúc này Quân Túc dùng ánh đầy ý vị thâm trường liếc nhìn Lục Thần.

Tiểu thư? Kiều quý?

Không phải do hắn thích nghe tiếng lòng của người khác, nhưng vừa rồi "oán niệm" của thiếu niên đối với hắn thật lớn cho nên mới "vô tình" nghe được.

Nhưng thì có liên quan gì với việc hắn không thích dùng hai chân đi đường? Hắn không cần dùng những thứ đó nên cũng sẽ không thường dùng, như nhân loại có thể đi bằng 2 chân thì sẽ không di chuyển bằng 4 "chân".

Chẳng lẽ thiếu niên thích loại này, tiểu thư?

"Đi thôi." Đồng tử xám bạc sâu thẳm nhìn thiếu niên, cũng không chấp nhất với vấn đề này, Quân Túc xoay người rời đi. Hắn quyết định về nghiên cứu một chút.

Thấy bóng lưng lạnh nhạt của nam nhân, Lục Thần dùng ánh mắt kì quái nhìn theo, đáy mắt xẹt qua vài tia nghi hoặc.

Không phải do hắn nhạy cảm, mà là do hắn quá nhạy bén với cảm xúc của người khác.

Gần đây nam nhân điên này có chút thay đổi, nhớ thời gian đầu gặp mặt thì bản tính của tên này cực kì ác liệt, luôn treo trên mặt nụ cười không có ý tốt làm những thứ... vô sỉ.

Nhưng rõ ràng dạo này nam nhân điên lại trông... Đứng đắn? Nghiêm túc? Cũng không hẳn. Lục Thần vẫn cảm nhận được sự lạnh nhạt từ tận xương cốt của hắn.

Chỉ là nam nhân điên đổi một loại thái độ khác để đối mặt với hắn mà thôi.

"Thay lòng đổi dạ", chơi chán muốn bỏ?

Càng không giống, nếu không hôm nay Quân Túc cũng không đến đây tỏ thái độ chống lưng cho hắn. Không cần thiết, thậm chí hành động lần này của nam nhân điên đã được xem như là "thiện tâm quá độ" khi so với bản tính ác liệt trước đó của hắn.

Còn do nam nhân điên có chút thích hắn nên thay đổi? Ha hả, Lục Thần không chút lưu tình bác bỏ. Cẩu nam nhân này không có tâm!

Suy đi tính lại không biết là tốt hay xấu, nghĩ mãi chẳng ra, Lục Thần lấy lại tinh thần, đành bước nhanh đi theo sau nam nhân.

___

Điểm đến vẫn là phòng ngủ của Lục Thần.

Quân Túc nhàn nhã ngồi dựa lên đầu giường, chân dài duỗi thẳng bắt chéo, thần sắc nghiên túc nhìn quyển sách trên tay.

"Rầm."

Tiếng cửa phòng tắm mở ra.

5 phút trước.

"Hệ thống, sưu tập tài liệu về hình tượng 'tiểu thư' của thế giới này."

Hệ thống đang trong không gian cũng bật dậy, quá xúc động, cuối cùng cũng đến lúc nó thể hiện được giá trị của bản thân!

"Tuân lệnh, túc chủ đại nhân! Ngài xem, đây là hình tượng ở phương Đông, còn đây là phương Tây, mà đây là kiểu thịnh hành nhất ở hiện tại. Mà đây, tinh hoa hội tụ mang nét quý tộc lại hiện đại hợp thời thế, trang phục Lolita!!! Nữ sinh không cao mặc vào đáng yêu xinh đẹp, nữ sinh không thấp mặc vào lại cao quý sang trọng... bla bla..." Hệ thống nhiệt tình đẩy hàng, nó sẽ không nói nó vừa xem một bộ phim có nữ chính mặc trang phục lolita quá tuyệt nên mới tích cực "truyền giáo" cho túc chủ.

"Cái này quá ngắn." Quân Túc lật qua mấy hình ảnh mà hệ thống gửi tới, trang phục được trang trí nhiều ren và dây nơ, váy phồng lại chỉ dài tới đùi. Một lát còn ra ngoài đây, mặc ngắn thế cho ai xem?

Tuy nhiên, tay hắn vẫn ấn lưu lại.

"A? Vậy còn mấy kiểu này, tới đầu gối, túc chủ... Không được sao, vậy trên mắt cá chân một chút, đúng đúng, túc chủ đại nhân quá có thẩm mỹ, đây là mẫu mới nhất vừa nhập về trong cửa hàng hệ thống, nhìn kiểu ren rợn sóng mĩ miều này do đệ nhất thợ may của quần tinh 087AW chế tác, đá quý thuần khiết được nhập từ Osetks thiên hà qua thợ luyện kim lão luyện mài chế đính lên cực kì tinh xảo, còn sợi dây ruy băng này là thiên tầm ti trong một vị diện tu tiên trải qua 3 tỉ 9 ngàn lần diệt thế vẫn còn tồn tại, chất vải này là bla bla..."

Cuối cùng, cuộc đối thoại kết thúc bằng sự hài lòng từ cả hai bên.

Quay lại hiện tại.

Lục Thần tức điên từ trong phòng tắm đi ra, một tay ném thẳng đôi giày cao gót vào người nam nhân điên, tay còn lại cầm một đôi vớ đen dài, khuôn mặt bị tức đến đỏ ửng: "Cái quái gì! Bộ đồ này đã là quá đủ, còn bắt phải mang thứ này... Ngươi! ...Quá đáng!"

_________

Tác giả: Bình tĩnh bình tĩnh, chương sau có thịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro