7. Hiện đại cao võ hậu cung văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hơn một giờ sau.

Lục Thần ngồi trong lòng Quân Túc, hai chân vòng lấy hông của hắn, cả cơ thể bị nam nhân bắt ngồi lên dương vật thô dài.

Thiếu niên há miệng cắn bờ vai của Quân Túc, rất dùng sức nhưng chỉ để lại một dấu răng đỏ không sâu.

Phía dưới vừa bị tinh dịch bắn vào bên trong, hiện tại còn đang rỉ một chút ra ngoài.

Cuốn sách rơi dưới đất bay vào tay của Quân Túc, phía dưới không rút ra ngoài mà cứ vậy ôm lấy cơ thể của thiếu niên nhẹ giọng hỏi:

"Đang xem về cái gì, ta giảng cho ngươi."

Nam nhân vừa được "ăn uống" đầy đủ phá lên dễ nói chuyện.

Lục Thần cắn chặt răng, trong lòng mắng Quân Túc.

Mẹ, tên điên này! Dương vật còn chôn trong người hắn mà còn muốn giảng bài cho hắn.

Mặc dù rất muốn cắn chết tên chó này nhưng làm gia trưởng tương lai của Quân gia, học trưởng ưu tú của học viện thì để cho hắn giảng bài là lựa chọn tốt nhất.

Ít nhất không phải ai cũng có thể để cho Quân Túc giảng bài, có tiền cũng không thể.

Dù sao bị đụ cũng đụ rồi, cũng không thể để tên này chơi không.

Lục Thần rất lý trí, hắn biết lựa chọn nào mới là tốt nhất dành cho hắn, con cờ Thanh Tuyết Nhu để hắn tiếp cận Thanh gia nhằm trả thù đã bị phế đi.

Nhưng hiện tại có Quân Túc, theo một cách nào đó, nếu chỉ xét về năng lực và tác dụng thì những kẻ mà hắn có thể tiếp cận hiện tại chỉ như sáng như ánh nến, nhưng Quân Túc lại chính là trăng trên trời. Lợi hay hại nhìn vào là thấy.

Mặc dù hiện tại hắn hận chết nam nhân điên này.

Hắn không phải cong!

Không phải cong!

Cũng không phải nữ nhân!

Đều do tên điên này tạo thành. Nhưng hắn có thể thay đổi sao? Hắn có lựa chọn khác sao?

Tức hộc máu nhưng kẻ thức thời là kẻ còn cơ hội thắng, hắn, Lục Thần, nhịn!

Thiếu niên nói ra vài vấn đề, sau đó là tiếng giảng giải trầm thấp mê người của nam nhân không nhanh không chậm.

Quân Túc làm một lão quái vật, đi qua không biết bao nhiêu thế giới, đi qua vô vàn hệ thống tu luyện, cách lý giải của hắn về võ đạo thâm sâu huyền ảo hơn đại đa số những cường giả của thế giới này.

Lục Thần ban đầu từ nghiêm túc đến kinh ngạc, cảm thán, chấn kinh. Lôi kéo Quân Túc cho hắn giảng giải sâu hơn về những vấn đề khác.

Đến lúc cơ thể vô tình cọ qua cọ lại làm dương vật của nam nhân từ nửa cương đến cương cứng lên bên trong của hắn, Lục Thần lúc này mới cứng đờ người.

Thầm mắng một tiếng, làm sao lại quên cái quái này còn nằm trong hắn?!

Sức mạnh tri thức đáng sợ đến vậy?!

Quân Túc bị thiếu niên cọ lên lửa, cười híp mắt khép lại sách đặt xuống bàn.

Vốn đột nhiên hứng thú cho bạn nhỏ giảng chút bài tập, giảng xong lại đòi chút lợi tức, nhưng hiện tại có vẻ phải bị cọ cọ mà ngắt ngang rồi.

Cảm nhận nhiệt độ ấm nóng phía dưới thân thể, vách thịt ôm chặt lấy dị vật bắt đầu thô to, Lục Thần mặt hơi tái nhợt, tay bắt lấy áo trên ngực Quân Túc.

"Cẩ... Quân, Quân Túc... Cái đó, hôm nay cũng trễ rồi, ta phải về kí túc xá..."

"Ngươi vội cái gì, vẫn còn sáng, lát ta đưa ngươi về."

Đợi nam nhân dứt lời, tiếng nước và âm thanh khắc chế rên rỉ lại bắt đầu. Lần này bị nam nhân ức hiếp không phải phía trên, mà là phía dưới.

__

Sáng sớm hôm sau, Quân Túc đứng ở lầu học gần đó nhìn Lục Thần hai quầng thăm mắt bước vào lớp học.

Vì Quân Túc niên cấp cao, đa số đều nhận nhiệm vụ đi ra ngoài mà không ở trong trường. Về trường cũng phần lớn là làm nhiệm vụ tích phân dư dả, hoặc muốn nghỉ ngơi, hoặc về nhận nhiệm vụ.

Nên lầu học cực kì vắng vẻ, có người cũng đi ra vội vàng.

Trừ tân sinh mới vào học sẽ theo lão sư học vững trụ cột cơ bản, đang trong giai đoạn tìm tòi phương hướng phát triển năng lực của bản thân mới đến lớp đông đúc.

Quân Túc đứng bên cửa sổ, tay đặt trên bệ cửa, bàn tay chống cằm. Mái tóc xám bạc dài mềm mại vẫn bị buộc lỏng lẻo phía sau, mang theo chút hương vị lười nhác. Đồng tử cùng màu xám bạc mang theo u lãnh bất cần, khuôn mặt tuấn mỹ kết hợp với làn da trắng đến không giống nhân loại, mỹ cảm lại không thuộc về trần tục, chỉ cần đứng đó lại cho người khác cảm giác như thần linh cao cao tại thượng vô dục vô cầu.

Dường như nhận thấy ánh mắt của người nào đó, Lục Thần quay đầu lại nhìn, ánh mắt của võ giả tốt đến kinh người, hắn xuyên qua cửa sổ phòng học thấy được nam nhân. Dưới ánh nắng nhạt nhẽo, nam nhân lạnh nhạt lại khẽ mỉm cười đối với hắn, lúc đó hắn cũng cảm thấy như thần linh vô thượng cúi đầu để ý đến thần dân của ngài.

Nhận thấy đầu óc mình vừa nghĩ cái gì, Lục Thần sắc mặt khó coi.

Thầm mắng chính mình có bệnh, cái gì mà thần linh, tên điên biến thái thì có.

Nếu không phải vì võ giả cấp 3 đã không phải nhân loại bình thường, đến cấp 4 như hắn đã không cần ăn uống mà chỉ cần cung cấp đầy đủ huyết khí là được, mà mỗi cảm thấy muốn ngất đi thì Quân Túc đều độ huyết khí cho hắn. Hắn nghĩ nếu không phải như thế hắn chắc chắn sẽ bị tên điên đó làm đến chết.

Ít nhất không chết, nhưng bị bắt tỉnh táo nhìn bản thân bị làm đến hít thở không thông.

Trong đầu không tự chủ được mà hiện lên hình ảnh tối qua, nam nhân đó đè hắn lên bàn trong thư viện mà xâm phạm.

Đến tối còn ôm hắn về phòng của hắn tiếp tục, may mắn mỗi học sinh đều có nơi ở riêng, những tân sinh xuất sắc như hắn càng có biệt thự riêng để tránh làm phiền nhau khi tu luyện.

Có thể thấy võ giả được thế giới ưu tiên đến thế nào.

Nhưng hiện tại, chỉ cần bước vào biệt thự thì cả người hắn đều không được tự nhiên.

Phòng tắm, sô pha, phòng khách, phòng ngủ, ban công... đều có dấu vết của hắn và nam nhân điên kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro