Chương 14: Liệu có thể làm lại? (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần thứ hai đến trường đón Nghiêm Chính tan học.

Nghiêm Nhã vừa kết thúc buổi ôn thi trên trường liền ngay lập tức chạy đến đây đứng chờ hắn.

Trường cấp ba lúc này cũng cho ra sớm hơn đại học nên từ lúc còn sớm thì cô đã đứng trước cổng trường chờ người.

Đứng dưới bóng râm chờ hơn một giờ đồng hồ, sinh viên ra ra vào vào trường ai nấy cũng đều tò mò mà quay đầu nhìn cô.

Họ không chỉ đơn giản là tò mò vì sao lại có học sinh cấp ba đứng ở đây, mà họ còn vì bị nhan sắc của cô thu hút nên phải quay đầu lại nhìn.

Dáng dấp của nữ sinh cao ráo, làn da trắng muốt như tuyết trắng, đôi mắt hồ ly hơi cong lên đầy mị hoặc, còn có mái tóc gợn sóng bồng bềnh.

Vì dáng vẻ bên ngoài quá mức hút mắt làm cho Nghiêm Nhã không tránh khỏi sự chú ý của những người xung quanh.

Không những vậy, còn có vài nam sinh đi ngang quang không nhịn được mà chạy đến xin làm quen.

Nghiêm Nhã chỉ đứng tại chỗ chẳng làm gì cả mà đã phải từ chối lời làm quen của hơn cả chục người.

Còn Nghiêm Chính bên đây, hắn vừa kết thúc môn học cuối cùng, thu dọn sách vở để quay về.

Hắn vừa bước ra khỏi cửa lớp đi được vài bước thì đã nghe tiếng xì xào bàn tán của những sinh viên khác.

"Này, nghe gì chưa? Ở ngoài cổng trường có nữ sinh cấp ba nào đứng ở ngoài đấy, nghe nói cô ta trông đẹp mắt lắm, nhưng có điều hơi chảnh choẹ, chắc là tiểu thư của nhà nào đấy."

"Ừ, có nghe rồi, tôi còn nghe nói là cô ta đã từ chối hơn cả chục người rồi đấy. Trong đó còn có mấy vị cậu ấm nổi danh trong trường mình cơ."

"Kinh thế! Đúng là có vẻ bề ngoài thì dễ sống hơn hẳn nhỉ! Nếu tôi là cô ta thì có lẽ tôi đã giăng lưới bắt hết những con cá ngon giàu có đó rồi."

Nghiêm Chính nghe mấy lời này làm hắn lờ mờ nghĩ đến ai đó.

Mặc dù vẫn không thể xác định được người nữ sinh trong lời nói của bọn họ có phải là người trong suy nghĩ của mình hay không, nhưng Nghiêm Chính vẫn có chút lưu tâm.

Đi thẳng về phía cổng trường, có lẽ, đến cả bản thân của Nghiêm Chính hắn cũng chẳng nhận ra, bước chân của hắn sau khi nghe những lời đó đã vội vàng và gia tăng tốc độ hơn rất nhiều.

Mau chóng đi ra ngoài cổng.

Chỉ vừa đứng từ xa thì Nghiêm Chính đã trông thấy bóng dáng vô cùng quen mắt.

Không chỉ có mỗi một mình người đó, mà xung quanh cô còn có vài người xoay quanh.

Đứng từ xa nhìn về hướng đấy, không nghe rõ những gì đối phương nói nhưng mấy cái hành động lôi kéo của bọn họ đều rơi hết vào mắt Nghiêm Chính.

Nhìn mấy tên nam sinh cao lớn hết níu rồi kéo người nữ sinh thấp hơn hẳn bọn họ một cái đầu làm cho Nghiêm Chính bỗng nổi giận.

Bước nhanh về phía đấy, dạt hết đám đông xung quanh ra, Nghiêm Chính nét mặt sắc lạnh hung hăng đưa tay đẩy mạnh kẻ đang kéo tay nữ sinh ra một bên.

Kẻ bị đẩy kia lảo đảo suýt ngã, hắn ta khi đã trụ vững thì liền lập tức nổi nóng mà quát lớn:

"Là thằng ch* nào đẩy tao?"

"Là tôi!" Ngữ điệu bén nhọn làm cho tên kia giật mình nhìn lại.

Nhìn kỹ người vừa lên tiếng, cái tên vừa rồi vẫn còn nổi giận đùng đùng bất chợt biến thành bộ dạng cụp đuôi mà lùi xuống một bước.

Đây chẳng phải là vị học bá của ngành thợ săn khoa hình sự sao? Mấy người ở khoa hình sự hầu như sức chiến đấu đều rất cao, còn vị trước mắt này là ai? Chính là người luôn đứng top của khoa, là học bá đó.

Run rẩy lùi lại, hắn ta nhìn Nghiêm Chính cười cười rồi biện hộ:

"Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, chúng tôi sẽ đi ngay đây!"

Vừa dứt lời, hắn ta liền kéo theo đồng bọn chạy biến mất dạng.

Không để ý đến bọn lâu la vừa rồi nữa, Nghiêm Chính lúc này đi đến nhặt ô bị đánh rơi trên đất lên. Và ngay sau đó, hắn nhanh chóng kéo cô đi đến một góc khuất không người.

Hắn mặt mày u ám nhìn người con gái trước mặt, đưa chiếc ô vừa nhặt lên cho người đứng đối diện, âm điệu ẩn ẩn sự tức giận mà nói:

"Vì sao không chống trả?"

"Em..."

Nghiêm Nhã há miệng muốn nói gì đó nhưng lại bị giọng nói trầm trầm ẩn chứa lửa giận quát lớn:

"Tôi hỏi là tại sao cô không chống trả? Chẳng phải ngày trước cô ghê gớm lắm sao? Không phải ngày trước cô lợi hại lắm à? Tại sao những lúc như này lại không cho bọn người đó biết đến sự lợi hại của cô đi?"

Bị quát đến ngẩn người, Nghiêm Nhã như đứa trẻ vừa phạm lỗi không thể nói được gì mà chỉ biết cúi đầu ngoan ngoãn nghe mắng.

Ngày trước mặc cho Nghiêm Nhã có trêu chọc, càn quấy đến mức nào nhưng Nghiêm Chính chưa bao giờ để lộ ra sự giận dữ đến vậy. Không hiểu vì sao lần này hắn lại có chút không khống chế được cảm xúc mà nổi giận.

Nghiêm Chính khi đã mắng xong nhưng vẫn còn chút tức giận mà thở mạnh.

Thật là tức chết hắn rồi, chẳng lẽ những bản lĩnh ngày trước của cô đều chỉ dùng để dày vò hắn thôi sao? Vì sao không dùng bản lĩnh đó mà đối phó với mấy kẻ bại hoại như vừa rồi cơ chứ?

Đã trút được một phần nào cơn giận dữ, Nghiêm Chính lúc này chậm rãi nhắm mắt điều chỉnh lại tâm trạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro