Chương 15: liệu có thể làm lại? (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn còn hơi tức giận, Nghiêm Chính liếc mắt nhìn qua chỗ của người con gái.

Ánh mắt của hắn lúc này nhìn Nghiêm Nhã lạnh như băng, bên dưới đáy mắt như ẩn hiện một tia lệ khí nhưng rất nhanh đã biến mất.

Hít một hơi nhẹ, Nghiêm Chính mặt không có lấy một biểu cảm dư thừa nhìn Nghiêm Nhã hỏi tiếp:

"Tại sao cô lại đến đây? Vì sao bị như thế mà cũng không biết chống trả?"

"Em, hôm nay được tan học sớm nên em đến đón anh. Còn có, không phải không chống trả mà là không có đủ sức để chống trả." Nghiêm Nhã tự ôm lấy cánh tay của bản thân, không dám ngẩng đầu, cô cười khổ, yểu xìu mà đáp.

Chau mày nghi ngờ nhìn người trước mặt, trông thấy dáng vẻ này của cô, thay vì thương cảm thì Nghiêm Chính dường như lại cảm thấy giận dữ hơn.

"Không đủ sức? Nghiêm Nhã, cô là ma cà rồng đấy, còn là thuần huyết cơ. Còn hắn là cái gì, là con người, là con người đấy. Cô nói, cô không đủ sức chống lại hắn? Cô đây là biện minh kiểu gì thế?" Nghiêm Chính tức đến mức bật cười.

Nếu đã muốn nói dối, thì phải lựa lời nói dối sao cho người khác nghe vào cảm thấy hợp lý để tin tưởng chứ. Nghiêm Chính sắp bị cô chọc cho tức chết nhưng không thể hiện ra ngoài, hắn khi đó chỉ cười nhạt nhìn cô.

Biết bản thân có nói thêm thì hắn cũng không tin, Nghiêm Nhã lúc này chỉ biết thở dài rồi từ từ kéo tay áo lên làm lộ ra cổ tay nhỏ nhắn, tinh sảo và trắng nõn nà.

Cổ tay của người trước mặt thực sự rất tinh tế, và vết hằn đỏ in trên nền da trắng dường như trở nên nổi bật hơn hẳn.

Vết đỏ vô cùng chói mắt lưu lại trên nền da trắng khiến cho người khác nhìn vào liền cảm thấy khó chịu.

Nghiêm Chính lúc này kinh ngạc kéo tay của cô lên nhìn. Rõ ràng là vừa rồi hắn không có dùng lực, thậm chí, hắn chỉ kéo tay áo của cô, chứ không hề chạm vào cô.

Đây là lần đầu tiên hắn chủ động chạm vào cô, cũng là lần đầu hai người tiếp xúc qua bằng da thịt.

Quan sát kỹ vết hằn trên tay đối phương.

Đã có thể xác nhận được, quả thật đây chính là dấu tay của một người nào đó.

Hắn lúc này nhìn dấu vết trên tay Nghiêm Nhã đến xuất thần, giữa hai hàng chân mày cũng tự động nhíu chặt lại.

"Con người không thể tổn thương ma cà rồng, vì sao cô?"

"Anh, em đã tiêm thuốc ức chế!" Nghiêm Nhã bình thản trả lời.

Nghe một lời này, nét mặt của hắn chợt biến hoá.

Đúng rồi, tại sao hắn lại quên mất cơ chứ, Nghiêm Nhã đã tiêm thuốc ức chế rồi, lần đó hắn còn tưởng rằng cô nói dối gạt hắn chỉ vì để có thể ở lại nhà hắn.

Nhưng suốt mấy tháng trời đều không nhìn thấy cô bộc phát cơn khát máu thì hắn đã tin.

Ma cà rồng thuần chủng khi đến cơn khát máu thì ghê gớm như thế nào?

Chính là so với bán ma cà rồng kinh khủng hơn rất nhiều lần, có khi là mất cả lý trí. Mà Nghiêm Nhã chính là một trong những ma cà rồng một khi đến thời kỳ khát máu thì không có gì ngăn chặn được.

Vậy nên, trong suốt khoảng thời gian sống cùng cô, không nhìn thấy cô có biểu hiện nào lạ cho thấy đến thời kỳ khát máu thì Nghiêm Chính liền tin tưởng vào lời cô nói trước đó.

Nhưng mà cũng không thể ngờ rằng, vì cuộc sống thường ngày của hai người quá đỗi yên bình và chẳng khác bao người bình thường khác, nên hắn đã quên mất một chi tiết quan trọng.

Thuốc ức chế có thể khiến cho sức mạnh của ma cà rồng suy yếu, nhưng vẫn là không nghiêm trọng đến mức này đi.

Như nghĩ ra được đều gì đó, trong mắt Nghiêm Chính loé lên sự kinh sợ nhìn người con gái đứng phía đối diện rồi vội vàng hỏi:

"Cô tiêm thuốc ức chế mấy lần rồi?"

"Đã là lần thứ ba rồi..."

Nghe cô nói, Nghiêm Chính hơi mím môi, hắn lại muốn nổi giận nhưng chính hắn cũng không biết vì sao bản thân lại phải tức giận.

Nghiêm Nhã cô đây là muốn chết sao? Thuốc ức chế mỗi năm chỉ được tiêm một lần, tối đa là hai lần. Còn cô, ba lần? Cô đây là muốn bị biến thành phế vật ư?

Loại thuốc này có thể bào mòn sinh lực, sức mạnh của ma cà rồng, một lần tiêm chính là mất đi một phần tư sức mạnh. Vậy mà cô lại trong một năm tiêm ba lần, cô bây giờ chẳng khác nào trở thành người thường. Thậm chí, cô còn yếu ớt hơn cả loài người.

Một khi ma cà rồng còn yếu hơn cả nhân loại thì có ý nghĩa gì? Đó chính là khả năng chống lại sức huỷ hoại của ánh nắng không còn được như trước nữa, và còn trở nên nhạy cảm với những thứ khắc chế ma cà rồng.

Nghiêm Chính tâm tình vô cùng phức tạp mà nhìn Nghiêm Nhã, ngực trái của hắn cũng ẩn ẩn ngứa ngáy, khó chịu tột cùng.

Chẳng phải thứ mà Nghiêm Nhã từng tự hào nhất chính là sức mạnh của ma cà rồng thuần huyết hay sao? Cớ sao bây giờ cô lại đánh đổi lớn như vậy? Vì cái gì?

Vì thích hắn ư? Chỉ vì hắn căm ghét ma cà rồng ư?

Ánh mắt phức tạp khó nói nhìn Nghiêm Nhã như thể muốn nói điều gì đó nhưng đến cuối cùng vẫn là im lặng.

Nắng lại lên, ánh nắng vô tình chiếu đến chỗ của Nghiêm Nhã khiến cho cô đột ngột kêu lên.

Tiếng kêu đau đớn làm cho Nghiêm Chính giật mình.

Cánh tay không được che chắn lộ ra bên ngoài bị nắng chiếu đến bỗng chốc trở nên đỏ au, thậm chí, trong không khí còn lờ mờ nhìn thấy được một làn khói mỏng bốc lên từ cánh tay của cô.

Hốt hoảng trước những gì đang diễn ra, Nghiêm Chính vội cởi áo khoác của bản thân bao lên thân thể Nghiêm Nhã.

"Sao lại thế này!?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro