Chương 25: Liệu có thể làm lại? (24)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau lần gặp gỡ nữ chính và hai đứa con của cô ta trong bệnh viện thì Nghiêm Nhã cảm thấy tinh thần cả ngày dường như đều không khoẻ.

Cô sợ, cô rất sợ hãi, cô sợ rằng mọi chuyện của đời trước sẽ lặp lại một lần nữa.

Nghĩ đến đó, Nghiêm Nhã tái mặt vội lắc đầu để xua đi cái ý nghĩ tồi tệ đó.

Không thể nào đâu, Nghiêm Chính anh ấy rõ ràng là yêu cô như vậy, thế nên sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu... sẽ không xảy ra đâu... đúng không?

Nghiêm Nhã trở nên ngập ngừng khi tự đặt ra câu hỏi như vậy. Cô không dám chắc bất cứ điều gì về Nghiêm Chính cả.

Cho dù là hiện tại hắn tỏ ra yêu thương cô, nhưng hắn vốn là nam chính, mà nam chính lúc nào chả phải sánh vai cùng nữ chính.

Với một kẻ đến nhân vật phụ cũng chẳng bằng như cô, thì làm sao có thể so được với Lê Yên Nhã đây.

Nghiêm Nhã ngồi trong phòng ngủ tĩnh lặng một cách thẩn thờ như kẻ mất hồn.

Không biết cô đã ngồi ngây người mất bao lâu, Nghiêm Nhã được kéo về hiện thực là bởi tiếng kêu đinh tai của quạ đen.

Ô Nha lại một lần nữa xuất hiện một cách bất ngờ, nó lại lượn một vòng khắp căn phòng rồi mới chậm rãi hạ xuống và đáp lại bên vai Nghiêm Nhã.

[Trông sắc mặt của ngươi tệ quá!]

Nghiêm Nhã không đáp lời mà chỉ mím môi rồi cúi đầu nhìn xuống đất.

Thấy cô không có ý định trả lời, Ô Nha cũng chẳng để ý nhiều mà lại tiếp tục nói:

[Cốt truyện chính bắt đầu rồi, nam chính Nghiêm Chính đã gặp nữ chính Lê Yên Nhã. Cô dự định kế tiếp như nào đây? Rời đi? Hay là vẫn kiên trì ở lại bên cạnh nam chính và dùng tình yêu để khiến hắn cảm động mà lựa chọn cô?]

Dường như mấy lời của Ô Nha đã chọc trúng điểm mấu chốt trong lòng Nghiêm Nhã.

Cô khi này từ từ ngẩng đầu và quay sang nhìn con quạ đen với đôi mắt sáng rực ánh đỏ ở bên vai.

Bên trong đôi mắt của Nghiêm Nhã lúc đó chẳng có gì ngoài một mảnh u tối đầy u ám.

"Ta sẽ làm gì à? Ta không chắc là những gì ta sắp làm có đúng hay không... nhưng mà, ta sẽ không làm khùng làm điên như trước nữa đâu. Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi." Âm giọng trầm bổng, nhẹ nhàng tựa như lông hồng của Nghiêm Nhã làm cho Ô Nhã phải kinh ngạc nhìn qua cô.

[Ngươi thật là không muốn thay đổi gì sao? Cốt truyện chính hiện tại đã có chút sự thay đổi rồi đấy. Vốn dĩ, cuộc gặp gỡ của nam chính và hai đứa con trai không phải là ở bệnh viện.]

Ô Nha lên tiếng nhắc nhở giống như muốn khơi dậy lòng tham lam của Nghiêm Nhã, thế nhưng đáp lại nó chỉ là sự thờ ơ.

Cô hệt như một đứa trẻ đã trưởng thành mà không còn đòi hỏi, khóc quấy như trước nữa.

Trên gương mặt Nghiêm Nhã lúc này chỉ còn lại sự tĩnh mịch, ảm đạm, chứ không còn sự ham muốn, tham lam chiếm đoạt của ngày trước nữa.

Nghiêng đầu nhìn qua Ô Nha, Nghiêm Nhã sắc mặt có hơi cô đơn mà hỏi:

"Thực sự có thể thay đổi hoàn toàn sao? Nếu có thể thay đổi thì tại sao đời trước ta cố gắng làm mọi thứ đều chỉ nhận lại một kết cục?"

Bất ngờ trước câu hỏi hốc búa của Nghiêm Nhã, Ô Nha chợt cứng họng không biết đối đáp như nào, mất một hồi lâu thì nó mới kêu lên mấy tiếng 'caw, caw' rồi trả lời:

[Nghiêm Nhã, trước đó ngươi chỉ là một nữ phụ phản diện.]

"Đúng vậy, lần này thì có khác gì trước? Chỉ là thay đổi từ nữ phụ phản diện trở thành nữ phụ mà thôi." Nghiêm Nhã hạ tầm mắt, lãnh đạm nói.

[Nhưng chẳng phải nam chính yêu ngươi ư?] Ô Nha không hiểu lắm về những gì Nghiêm Nhã đang nói, nó nghiêng mình nhìn cô hỏi.

"Nữ phụ thì mãi mãi là nữ phụ mà thôi..." Nghiêm Nhã kiên định với suy nghĩ của bản thân mà đáp.

Ô Nha thực sự cảm thấy chủ đề giữa cả hai có chút vấn đề, và cho dù có nói đến ngày hôm sau thì vẫn là vào ngõ cụt.

Quạ đen mất hứng đập cánh bay lên, rời khỏi vai của Nghiêm Nhã.

[Con người kỳ lạ, ta không muốn đôi co với ngươi!]

Nói dứt lời, Ô Nha vỗ cánh bay lên không trung, trong một cái chớp mắt thì nó đã biến mất hoàn toàn.

Ô Nha vừa rời đi chưa bao lâu thì Nghiêm Chính quay về nhà sau giờ tan sở.

Nghiêm Nhã chấn chỉnh lại tâm tình cùng vẻ mặt không tốt của mình rồi mới đi ra cửa đón hắn.

Nhìn thấy người con gái đi ra đón mình với dáng vẻ tiều tuỵ hơn trước rất nhiều mà trong lòng Nghiêm Chính chợt cảm thấy đau xót.

Không nói lời nào, Nghiêm Chính bước đến ôm Nghiêm Nhã vào lòng mà thì thầm:

"Hay là em đừng dùng thuốc nữa, về máu thì anh có thể vào ngân hàng máu tìm về cho em."

Nghiêm Nhã lọt thỏm trong lòng ngực Nghiêm Chính chợt cảm thấy hơi ấm lòng trước lời nói của hắn, cô đưa tay vỗ nhẹ lên tấm lưng rộng rồi nhẹ giọng trấn an:

"Em không sao, thuốc mà em dùng cũng là loại được điều chế loãng đi rất nhiều, sẽ không sao đâu. Còn về máu, em muốn dùng ít nhất có thể. Vì anh ghét ma cà rồng mà, đúng không?"

Nghe thấy mấy lời này của cô, Nghiêm Chính lại không thể nhịn được mà siết chặt vòng tay ôm chặt lấy cô hơn.

Hắn cảm thấy hơi hối hận vì ngày trước dùng những lời nói quá đỗi cay nghiệt với cô rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro