Chương 26: Liệu có thể làm lại? (25)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy hôm gần đây, tình trạng của Nghiêm Nhã cũng đã tốt hơn những ngày trước rất nhiều, sắc mặt cũng không còn tái như trước nữa.

Nghiêm Chính ở sở điều tra mà cứ trông mong đến giờ tan ca để được về nhà.

Nhìn dáng vẻ cứ 5 phút lại nhìn đồng hồ một lần của sếp nhà mình thì những người khác không tránh khỏi cảm thấy kỳ quái.

Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy người đàn ông gần như là cuồng công việc vậy mà lại muốn tan ca sớm.

Rất nhanh thời gian tan tầm cũng đến, thường ngày thì Nghiêm Chính đều cùng những cấp dưới khác ở lại tăng ca đến đêm mới về, nhưng lần này hắn phá lệ cho mọi người về đúng giờ mà không cần ở lại làm thêm giờ.

Nghiêm Chính từ nơi làm việc quay về nhà, lái xe ngang một con phố, nhìn thấy một cửa hàng bán hoa thì hắn bất giác nhớ đến Nghiêm Nhã.

Đỗ xe lại ở ven đường, Nghiêm Chính xuống xe rồi đi vào tiệm hoa.

Hắn đứng đứng giữa một không gian toàn hoa với hoa, làm cho hắn có hơi choáng ngộp.

Không biết nên lựa chọn loại hoa nào để tặng cho vợ, Nghiêm Chính đứng một hồi lâu trước mấy bông xinh đẹp.

Người chủ tiệm thấy vẻ mặt nhăn nhó rồi lại trầm tư đầy đắn đo của Nghiêm Chính, người phụ nữ đã ngoài ba mươi bước ra cười niềm nở hỏi thăm:

"Cho hỏi là anh muốn tìm loại hoa nào ạ? Hay là anh có nhu cầu mua hoa để làm gì ạ? Tôi có thể tư vấn giúp cho anh."

"À, ừ, tôi muốn mua hoa tặng cho vợ mình." Nghiêm Chính vội thu lại dáng vẻ lạnh lùng của bản thân mà bối rối đáp.

"Ra vậy, thế anh thấy hoa hồng thì sao ạ? Đó là loài hoa nổi tiếng tượng trưng cho tình yêu và sắc đẹp đấy ạ." Người phụ nữ mỉm cười càng tươi tắn, tư vấn.

Nghiêm Chính nhìn theo hướng tay của chủ tiệm chỉ về hướng nơi hoa hồng được trưng bày.

Trông đoá hoa đỏ rực, yêu kiều làm cho hắn bất chợt nhớ đến Nghiêm Nhã. Loài hoa này thật sự mang đến cho hắn cảm giác nó rất thích hợp với cô.

Đưa tay muốn cầm lên một cành hoa để xem, Nghiêm Chính không cẩn thận bị gai nhọn trên cành hoa đâm vào đầu ngón tay, có hơi đau.

Khẽ nhíu mày không hài lòng, loài hoa này rất đẹp, rất thích hợp với vợ hắn, nhưng lại có phần trái ngược với cô.

Cô xinh đẹp, nhưng không trang bị đầy gai nhọn như đoá hoa kiều diễm này.

Cùng với đó, những chiếc gai này cũng có hơi nguy hiểm, hắn không muốn vợ mình bị tổn thương, dù chỉ là nhỏ nhất.

Rút tay trở về, Nghiêm Chính thay đổi ý định, hắn nhìn qua người chủ tiệm mà lắc đầu, nói:

"Hay là một loại hoa khác đi, tôi không muốn vợ tôi bị thương bởi mấy cái gai này."

"Không sao đâu, thưa quý khách. Tôi có thể giúp anh loại bỏ những cái gai ấy."

"Không cần đâu, nếu thế thì không còn đẹp nữa, tôi muốn cô ấy nhận được những thứ tốt đẹp nhất." Nghĩ đến người vợ xinh đẹp đang ở nhà chờ mình, Nghiêm Chính bất chợt vui vẻ và khoé môi cong nhẹ lên.

Những biểu hiện của hắn đều rơi vào mắt của vị chủ tiệm, người phụ nữ trong lòng thầm hâm mộ vợ của người này, nụ cười của người chủ tiệm trở nên chân thật hơn.

"Nếu đã vậy thì anh thấy hoa tulip thì như nào ạ? Loài hoa này mang ý nghĩa là lời bày tỏ của tình yêu, nghe vào có phải rất lãng mạn không ạ?" Vừa nói, người phụ nữ vừa đưa Nghiêm Chính đến một nơi trưng bày khác.

Nhìn những đoá hoa xinh xắn mang theo một màu hồng phấn nhẹ, không quá mức chói mắt như hoa hồng khiến cho Nghiêm Chính cảm thấy rất vừa ý.

Loại hoa này có vẻ sẽ rất thích hợp để tặng cho Nghiêm Nhã, nhất là đối với ý nghĩa của loài hoa này mang đến mà người bán vừa nói.

Hài lòng gật đầu với người chủ tiệm, hắn không rời mắt khỏi mấy bông hoa xinh đẹp mà nói:

"Vậy lấy cho tôi một bó hoa này đi, cô giúp tôi bó nó lại đẹp một chút."

Quan sát nụ cười như ẩn như hiện trên môi Nghiêm Chính, vị chủ tiệm phì cười tiếp nhận đơn hàng và gật đầu đồng ý:

"Vâng, tôi sẽ giúp anh đây bó một bó hoa thật đẹp để tặng chị nhà!"

Người phụ nữ vừa dứt lời thì một giọng nói khác từ bên ngoài cửa vang lên:

"Chủ tiệm, cho tôi một bó hoa lily!"

"Vâng!"

Theo quán tính, cả người bán và Nghiêm Chính đều đồng loạt nhìn về hướng cửa.

Chưa kịp nhìn rõ người vừa đến là ai thì hắn đã cảm được bên dưới chân đã bị ai ôm lấy.

Nhận ra người quen, Lê Yên Nhã mỉm cười thân thiện một cách ưu nhã để chào hỏi Nghiêm Chính.

"Anh cũng ở đây à!"

Không đáp lời cô, Nghiêm Chính cúi người dùng một lực vừa phải kéo hai đứa nhỏ đang bám lấy chân mình ra.

Người chủ tiệm nhìn hai người, quan sát thái độ của vị khách vừa đến đối với vị khách nam này có vẻ là biết nhau.

Lại nhìn xuống hai đứa nhỏ vẫn còn ôm lấy chân của Nghiêm Chính, người phụ nữ đưa tay che miệng cười, mà thầm phán đoán.

Có lẽ, đây là người vợ hạnh phúc của vị khách này nhỉ? Nhìn hai người họ kìa, thật là xứng đôi quá đi! Còn có, hai đứa nhỏ nhìn thật giống cha.

Chú ý đến hai người là Lê Yên Nhã và Nghiêm Chính, nhưng người chủ tiệm lại hoàn toàn không trông thấy thái độ lạnh nhạt của Nghiêm Chính đối với cô ta và hai đứa nhỏ như nào.

Ôm theo hoa đi vào trong để bó lại cho khách hàng, rất nhanh người phụ nữ đã hoàn thành xong hai bó hoa.

Tay ôm hoa đã được bó lại kỹ càng và được cắm một cách đẹp đẽ, không biết nghĩ như thế nào mà chủ tiệm hoa lại đưa cả hai bó hoa cho Lê Yên Nhã.

Đã vậy, cô ta còn cười nháy mắt với Lê Yên Nhã đầy ngưỡng mộ.

"Của quý khách đây ạ!"

"Ơ..." Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lê Yên Nhã tay ôm hoa mà ngơ ngác.

"À, bó hoa này là của chồng chị mua tặng chị đấy!" Người phụ nữ cười giải thích.

"Hả? Chồng gì ạ? Ý cô là anh ấy? Anh ấy không phải chồng tôi!" Lê Yên Nhã khi không được gán ghép cho Nghiêm Chính thì mặt liền đỏ bừng bừng, xua tay phủ nhận.

"Dạ?" Người phụ nữ chủ tiệm hoa ngớ người.

Nhận ra bản thân đã làm ra một việc vô cùng sai lầm và dư thừa, gương mặt của người phụ nữ đỏ lên và lấy lại bó hoa, vội đi đến đưa cho Nghiêm Chính.

"Của anh đây ạ, tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi! Tôi nhìn cứ tưởng hai người là một đôi nên mới gây ra sự nhầm lẫn này ạ. Xin lỗi! Vô cùng xin lỗi ạ!"

Nghiêm Chính lúc này vô cùng giận dữ mà có chút thô bạo đoạt lấy bó hoa trong tay người đối diện, hắn mặt mày lạnh lẽo thanh toán tiền rồi không nói một lời mà bước thẳng ra bên ngoài.

Người chủ tiệm bị thái độ của Nghiêm Chính doạ cho xanh mặt, cuống quýt hướng theo lối mà hắn rời đi, cúi gập người xin lỗi.

"Xin lỗi! Thành thật xin lỗi quý khách!"

Lê Yên Nhã nhìn theo bóng lưng của Nghiêm Chính rời khỏi, cô nhanh chóng thanh toán tiền hoa rồi dắt tay hai đứa con nhỏ đuổi theo sau.

"Khoan đã, chờ chút!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro