Chương 27: Liệu có thể làm lại? (26)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khoan đã, chờ chút!"

Nghe thấy có tiếng người đuổi theo sau, Nghiêm Chính dừng bước quay đầu nhìn người đang chạy đến hướng này.

Lê Yên Nhã dẫn theo hai đứa nhóc từ xa chạy đến, cô vừa thở hồng hộc vừa nói lời xin lỗi:

"Xin lỗi anh, vì Quang Vân và Quang Viễn mà anh bị hiểu lầm."

Hờ hững không quan tâm nhìn ba người trước mặt, Nghiêm Chính lãnh đạm đáp:

"Ừ!"

Nghiêm Chính nhẹ nhàng thở ra một chữ, rồi không vui mở cửa xe mà ngồi vào.

Thấy đối phương không để ý đến 3 mẹ con mình, Lê Yên Nhã vội đi đến chắn tay không cho cửa sổ xe đóng lại.

"À thì anh có thể cho tôi và 2 đứa nhỏ đi nhờ về nhà được không?"

"Chúng ta thân lắm sao?" Nghiêm Chính lạnh nhạt hỏi.

Lê Yên Nhã bị câu hỏi của Nghiêm Chính làm cho cứng họng không biết nên trả lời như thế nào.

Thấy thái độ của hắn đối với Lê Yên Nhã không được thân thiện cho lắm, hai đứa nhỏ luôn ngoan ngoãn đứng bên cạnh bỗng cất giọng:

"Chú hung dữ cái gì cơ chứ!? Không phải là đi nhờ thôi sao? Không cho thì thôi!"

"Quang Viễn, không được nói năng như thế với người lớn! Mẹ đã dạy con như nào?" Lê Yên Nhã nhíu mày không vui mà trách mắng con trai.

Đứa nhỏ được gọi là Quang Viễn, cả gương mặt phũng phịu không vui.

Thằng bé con còn lại thì yên lặng hơn, nhóc nhỏ bước đến gần cửa xe rồi kiễng chân lên để có thể đứng ngang với cửa sổ xe.

"Mặc dù, mẹ và bọn cháu không thân thiết với chú, nhưng tính ra chúng ta vẫn là người quen, đã quen biết nhau đúng không ạ? Nếu đã vậy thì chú có thể cho chúng cháu đi nhờ xe không? Nhà bọn cháu ở đường X. Người ta nói, giúp đỡ người khác như xây 7 toà tháp."

Bất ngờ trước những lời nói chẳng khác nào người lớn của thằng nhóc, tuy vậy, Nghiêm Chính không hề biểu hiện nó ra bên ngoài, mà chỉ im lặng quan sát chúng.

Cái gì mà giúp đỡ người khác như xây bảy toà tháp? Hắn nhớ không lầm câu này là "cứu một mạng người hơn xây 7 toà tháp" mới đúng.

Nhướng mày nhìn thằng nhóc tuấn tú, da thịt non mềm trước mặt, Nghiêm Chính cảm thấy hai đứa nhóc này có chút thú vị.

Dù sao thì đoạn đường mà họ muốn đến có cùng đường về nhà hắn, vậy nên, Nghiêm Chính khi này mới miễn cưỡng đồng ý cho họ đi nhờ xe.

Đưa Lê Yên Nhã và hai đứa con của cô ta về, dừng xe lại trước cổng ngôi nhà nhỏ. Lúc này, Nghiêm Chính mới giật mình nhận ra nơi ở của bọn họ cách nhà hắn không xa.

Nói chính xác hơn, nhà của Lê Yên Nhã ở bên đây đường, thì nhà của Nghiêm Chính và Nghiêm Nhã chính là ở phía đường đối diện và cách đây chỉ tầm hơn một trăm mét.

Hướng mắt nhìn về vị trí cách đó không xa, Nghiêm Chính lờ mờ nhìn thấy bóng dáng cô đơn của một người con gái. Cô đang đứng trước cửa như thể đang chờ đợi, trông mong một người nào đó quay về.

Nghiêm Nhã thấy đã qua giờ tan ca rất lâu rồi, bình thường Nghiêm Chính có về trễ thì cũng sẽ gọi báo cho cô biết, nhưng mà, lần này thì không có cuộc gọi nào nên cô có hơi lo lắng.

Gọi điện thoại cho Nghiêm Chính thì lại nhận được thông báo điện thoại của đối phương đã tắt nguồn.

Chính vì đã khá muộn nhưng thấy người vẫn chưa về, chẳng những vậy, cô còn không thể liên lạc được với chồng mình nên rất lo.

Nghiêm Nhã ăn mặc khá phong phanh, cô chỉ khoác một lớp áo ấm mỏng đứng bên ngoài cửa chờ người về.

Từng cơn gió lạnh của trời đêm thổi đến khiến cho cô khẽ rùng mình, tự ôm lấy hai cánh tay của bản thân mà xoa xoa nhẹ.

Run lên vì lạnh, Nghiêm Nhã cọ hai bàn tay lại với nhau để tạo nhiệt, cô khi đó dáo dác nhìn xung quanh để tìm kiếm chiếc xe quen thuộc của Nghiêm Chính.

Tầm mắt đảo nhìn sang hai bên đường và chợt dừng lại ở bên kia đường cách nhà cô không xa.

Bắt gặp hình bóng quen mắt của Lê Yên Nhã và hai đứa nhỏ bước ra từ chiếc xe trông y hệt của Nghiêm Chính khiến cho cô sững người.

Loáng thoáng nhìn thấy hình bóng của người ngồi bên trong xe, trong lòng Nghiêm Nhã bỗng nổi lên một trận thất vọng.

Nghiêm Chính đã nhìn thấy Nghiêm Nhã trước đó, khi cô quay sang thì cả hai dường như chạm mắt với nhau.

Nhìn thấy ánh mắt của Nghiêm Nhã, không hiểu sao hắn bỗng cảm thấy có hơi chột dạ.

2 đứa nhỏ và Lê Yên Nhã đứng bên ngoài xe dường như cũng thấy được ánh nhìn của Nghiêm Chính đang nhìn về một hướng khác.

3 mẹ con Lê Yên Nhã nương theo tầm mắt của Nghiêm Chính mà nhìn theo. Bọn họ khi đó trông thấy phía xa có bóng người có hơi quen mắt.

Đứa nhỏ Quang Vân có vẻ tinh mắt hơn nên nhanh chóng nhận ra Nghiêm Nhã.

"Mẹ, người đó là cái cô mà chúng ta đã bắt gặp trong bệnh viện." Thằng bé kéo vạt áo của Lê Yên Nhã, thì thầm.

"Thì ra là cái bà cô xấu xí ấy, bà cô ấy không ngất xỉu nữa à? Không phải lần trước vừa nhìn thấy chúng ta liền ngất ư?" Thằng nhóc còn lại làm ra vẻ mặt chán ghét, láu cá, thanh âm non nớt đầy sự ghét bỏ vang lên đều đều.

Nghe thấy hết mấy lời mà thằng nhóc Quang Viễn nói, Nghiêm Chính liếc mắt nhìn qua 3 người.

Đôi mắt của hắn khi đó nhìn Lê Yên Nhã và hai đứa nhỏ vô cùng lạnh lẽo.

"Cô về mà dạy lại 2 đứa con của cô đi!"

Nói rồi, Nghiêm Chính không muốn nán lại đây thêm chút nào nữa, mà dứt khoát khởi động xe rời đi.

Như còn gì đó muốn nói với Nghiêm Chính, Lê Yên Nhã chưa kịp mở miệng thì đối phương đã lái xe đi mất.

Ngóng theo bóng xe đang dần rời khỏi nơi này rồi dừng lại cách đây không xa.

Lê Yên Nhã đứng như trời trồng nhìn Nghiêm Chính bước khỏi xe, rồi mau chóng cởi áo khoác bên ngoài choàng lên cho người con gái đứng trước cửa.

Quang Viễn ngước nhìn mẹ mình cứ đứng đờ ra thì liền kéo tay mẹ.

"Mẹ ơi, vào nhà thôi, con lạnh quá!"

Giật mình nhìn xuống 2 đứa con nhỏ của mình, Lê Yên Nhã ngồi xuống ôm lấy 2 đứa nhỏ vào lòng một lúc rồi mới thả ra.

Mỉm cười với 2 cục cưng, Lê Yên Nhã khi này mới dắt tay cả hai đi vào nhà.

Chợt nhớ lại hình ảnh người đàn ông kia ôm lấy người con khác, không hiểu sao trong lòng Lê Yên Nhã lại xuất hiện một chút dao động kỳ lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro