Chương 42: Cô vợ thế thân của Cố tổng! (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thường ngày vào đúng giờ, bảo mẫu cùng với vài ba người làm sẽ đi vào phòng của Cố Lập Thành để đánh thức cậu nhóc dậy, sau đó là dọn dẹp lại phòng ốc.

Thế nhưng lần này khi đẩy cửa đi vào thì chả thấy người đâu.

Những người làm khác và bảo mẫu đồng loạt hoảng hốt và rơi vào hoảng loạn.

Bảo mẫu khi này vội vàng phân phó một người đi báo cho quản gia để gọi cho thiếu gia Cố Cảnh Thần, và còn những người còn lại sẽ đi tìm tiểu thiếu gia.

Vào lúc mọi người đã tủa ra đi tìm, thì tiếng khóc của Cố Lập Thành từ căn phòng mà không ai dám nghĩ đến đã truyền ra.

Nghe thấy tiếng khóc của Cố Lập Thành phát ra từ phòng của Nghiêm Nhã càng làm cho vị bảo mẫu lo sợ, vì không ai trong căn biệt thự này mà không biết được vị thiếu phu nhân này đối xử với con ruột mình tàn nhẫn, máu lạnh như thế nào.

Vội vàng rời phòng của tiểu thiếu gia, bảo mẫu nhanh chóng đi về căn phòng kia, bà sợ rằng bản thân đến trễ thì tiểu thiếu gia sẽ bị đánh chết.

Người bảo mẫu trong lúc khẩn trương không nghĩ được gì nhiều mà đã đẩy mạnh cánh cửa phòng của Nghiêm Nhã ra.

"Thiếu phu nhân, không được! Xin người dừng tay!"Vội vàng chạy vào can ngăn nhưng rồi bảo mẫu lại chợt nhận ra có gì đó không đúng.

Bất ngờ trước khung cảnh trước mặt, đây là lần đầu tiên mà bà nhìn thấy thiếu phu nhân ôm tiểu thiếu gia như vậy.

Nhìn cái cách mà Nghiêm Nhã đối xử với Cố Lập Thành hiện tại khiến cho bảo mẫu kinh ngạc đến mức nghệt cả mặt ra.

Lần đầu tiên trông thấy thiếu phu nhân chấp nhận cho tiểu thiếu gia đến gần nên bảo mẫu cảm thấy rất vui và mừng cho cậu bé.

Thế nhưng, trong lòng cũng không thể tránh khỏi một chút hoang mang lo sợ một trường hợp xấu xảy ra là, nếu như thiếu phu nhân lại đột ngột trở mặt rồi làm cậu nhóc bị thương.

Nghiêm Nhã khi này vẫn còn ôm lấy con trai, cô chậm rãi ngước lên nhìn người phụ nữ tầm tuổi trung niên đang đứng ở phía gần cửa.

Hai người chạm mắt nhau, bảo mẫu giật bắn mình khi nhận ra sự khác lạ của Nghiêm Nhã. Nhìn cô lúc này không hề giống như những ngày bình thường lúc trước, bà không hiểu sao khi nhìn vào mắt Nghiêm Nhã lúc ấy lại cảm thấy có một thứ cảm xúc gì đó bi thương đến kỳ lạ.

Bình thường bảo mẫu không tiếp xúc quá nhiều với vị thiếu phu nhân này, thậm chí còn sinh ra một cảm xúc chán ghét đối với cô, bởi vì cách đối xử của cô dành cho con trai.

Mỗi khi bà chạm mắt với vị thiếu phu nhân này ngày trước đều mang lại cảm giác cho bà rằng trong ánh mắt kia thật vô hồn, lạnh lẽo.

Người bảo mẫu có lẽ vẫn còn sốc mà đứng đờ người ra, Nghiêm Nhã khi ấy khẽ vuốt ve xoa đầu đứa nhỏ rồi dịu dàng nói:

"Bảo mẫu đến rồi, Thành đi ra ngoài cùng bảo mẫu để bà ấy giúp con thay quần áo và ăn sáng được không?"

Cố Lập Thành lần đầu tiên được mẹ ôm nên rất quyến luyến không muốn xa rời vòng tay của mẹ, cậu bé ngẩng đầu và mở to đôi mắt nhìn cô đầy thành khẩn:

"Nhưng Thành muốn được ở lại với mẹ, không được ạ?"

Cậu nhóc thật sự rất sợ, cậu sợ rằng khi rời khỏi và lúc quay lại thì người mẹ yêu thương, đối xử dịu dàng với cậu khi này sẽ biến mất và không còn ở đây nữa, mà thay vào đó chính là người mẹ hung dữ, căm ghét cậu của ngày trước.

Dường như hiểu được lo sợ trong lòng con trai, Nghiêm Nhã phì cười mà véo nhẹ vào cái gò má bánh bao đầy thịt, phúng phính vô cùng đáng yêu rồi khuyên nhủ:

"Không được, Thành ngoan ngoãn theo bảo mẫu ra ngoài để chuẩn bị dùng bữa sáng đi, một lúc sau mẹ sẽ đến tìm con được không nè? Nếu hôm này Thành ngoan thì mẹ sẽ đưa con ra ngoài chơi cùng mẹ được không?"

Nghe Nghiêm Nhã nói thế, đôi mắt to tròn của cậu bé ngay lập tức sáng lên và trở nên lấp lánh hơn bao giờ hết.

"Thật không ạ? Vậy bây giờ con liền đi ra ngoài với bảo mẫu và ăn sáng ngay!"

Vừa dứt lời, thằng bé liền rời khỏi vòng tay của Nghiêm Nhã mà chạy đến chỗ bảo mẫu rồi chủ động nắm tay bà, cậu ngước lên nhìn người bên mà vô cùng phấn khích nói:

"Bảo mẫu, nhanh lên, chúng ta đi thay quần áo rồi ăn sáng thôi ạ!"

Cố Lập Thành khi này vội vàng nắm tay bảo mẫu kéo đi ra bên ngoài.

Người bảo mẫu vẫn chưa thể hết bàng hoàng, bà ngỡ ngàng trợn to mắt nhìn Nghiêm Nhã không dám tin và để mặc cho cậu chủ nhỏ muốn lôi kéo đi như thế nào cũng được.

Nhìn cánh cửa đóng lại, nụ cười trên môi của Nghiêm Nhã dần đông cứng, cả cơ thể của cô trở nên vô lực mà nằm ngã xuống sàn.

Những cảm xúc vừa nhận được vẫn chưa ổn định, khiến cho Nghiêm Nhã có chút chật vật chỉ vì nghĩ đến Cố Cảnh Thần.

Thậm chí, có một nỗi nhớ vô cùng mãnh liệt đối với Cố Cảnh Thần đang không ngừng tăng lên làm cho cả lòng ngực cô đau đến co thắt lại và nước mắt không khống chế được mà một lần nữa rơi xuống.

Cái cảm giác này thật khó chịu!

Mất một lúc lâu để Nghiêm Nhã có thể ổn định, dàn xếp lại mặt cảm xúc của bản thân, cô sau khi vệ sinh cá nhân xong và mặc lên bộ quần áo sạch sẽ rồi tự nhìn ngắm lại bản thân trong gương.

Giữa chân mày không nhịn được mà khẽ nhíu lại, đôi mắt vẫn chưa thôi đỏ, tròng mắt thì vẫn lưu lại những sợi chỉ đỏ vì trận khóc vừa rồi.

Quan sát đôi mắt đã có phần sưng lên được phản chiếu từ gương, Nghiêm Nhã đưa tay xoa xoa nhẹ cặp mắt mà thở dài.

Lại nhìn đồng hồ, cảm thấy cũng không còn sớm, cô khi này mới rời phòng mà đi xuống sảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro