Chương 43: Cô vợ thế thân của Cố tổng! (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Nghiêm Nhã đi xuống sảnh thì Cố Lập Thành cũng đã sắp dùng xong bữa sáng.

Cậu bé vừa nhìn thấy mẹ liền ngay lập tức phấn khích mà reo lên:

"Mẹ ơi! Mẹ có thể ngồi cạnh con không?"

"Được chứ!" Nghiêm Nhã mỉm cười đáp lại rồi đi đến bên cạnh con trai rồi ngồi xuống.

Những người làm xung quanh có mặt khi này đồng loạt đều bị doạ cho mất mật.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

Bình thường chẳng phải thiếu phu nhân đều làm ra bộ dạng như độc phụ với vẻ mặt hờ hững và ánh mắt sắc lạnh mỗi khi nhìn tiểu thiếu gia sao? Như thể cô ta rất hận con trai mình ấy, thế nhưng vì sao bây giờ lại...

Quản gia đứng cách đó không xa, ông cũng cảm thấy rất bất ngờ trước sự thay đổi ngoạn mục của thiếu phu nhân lúc này.

Trong ấn tượng của ông về người con gái tên Trình Nhã này vốn dĩ không tệ, không chỉ vậy ông còn cảm thấy rất mến cô và thương xót cho cô vì ông biết rất rõ chuyện thiếu gia xem cô gái này chỉ như một vật thay thế.

Nhưng rồi, thứ gì cũng phải thay đổi, khi mà cả hai kết hôn và có tiểu thiếu gia, lần đầu tiên mà Trình Nhã đánh đứa nhỏ thì vị quản gia này cũng hoàn toàn mất đi thiện cảm dành cho cô.

Nay lại nhìn thấy khung cảnh này, quản gia cảm giác như nhìn thấy Trình Nhã của ngày trước.

Chợt cảm thấy mềm lòng nhưng rồi quản gia lại nhận ra khung cảnh yên bình này có lẽ sẽ không thể giữ được lâu nữa rồi. Bởi vì, ông đã gọi cho thiếu gia khi mà không tìm thấy tiểu thiếu gia trong phòng. Và có lẽ bây giờ ngài ấy đã trên đường quay về đây.

Quả nhiên dự đoán của quản gia không sai, không mất bao nhiêu thời gian thì Cố Cảnh Thần quay về.

Người đàn ông toàn thân đều toát lên khí tức của người có tiền bước xuống từ xe sang mà đi vào trong và không ngừng lẩm nhẩm mắng chửi gì đó.

Nghiêm Nhã vừa dùng bữa sáng vừa nghe con trai đang luyên thuyên kể chuyện đầy hào hừng thì bị tiếng động bên ngoài cửa thu hút.

Cánh cửa lớn được chạm khắc tinh sảo được đẩy ra, người đàn ông trong bộ tây trang lịch lãm đi vào.

Người đàn ông điển trai với ngũ quan tinh xảo pha chút vẻ sắc lạnh, theo sau hắn còn có một người khác trong bộ vest đen nghiêm nghị.

Nhìn người đàn ông trên danh nghĩa là chồng của nguyên thân chợt khiến cho Nghiêm Nhã liên tưởng đến một người nào đó rồi rất nhanh chóng bị cô gạt đi, dù sao cũng là quá khứ...

Cảm xúc của nguyên thân vốn dĩ đang được Nghiêm Nhã xử lý ổn thoả nhưng vừa trông thấy Cố Cảnh Thần thì liền dậy sóng.

Chóp mũi bỗng đỏ lên và trên sóng mũi cảm thấy có chút chua xót, viền mắt cũng chẳng khống chế được mà dần nóng lên.

Ánh mắt nóng rực của Nghiêm Nhã làm cho Cố Cảnh Thần bất giác nhíu mày không vui.

Cố Lập Thành, đứa trẻ vừa nhìn thấy người cha lúc nào cũng bận rộn của mình quay về liền vui vẻ rời khỏi bàn mà chạy tọt đến bên cạnh rồi nhào vào lòng hắn.

"Cha, cha đã về! Hôm nay nhé, hôm nay..." Đứa nhỏ vẫn còn phấn khích muốn nói gì thì bị người đàn ông chặn lại.

Kéo đứa bé lại gần, Cố Cảnh Thần quan sát kỹ càng từ trên xuống dưới của con trai rồi mới khẽ nở nụ cười nhẹ nhàng và xoa đầu cậu.

"Con có sao không? Cô ta vẫn chưa làm gì con là được rồi!"

"Hông, hông phải, cha, cha nghe Thành nói..."

"Được rồi, con đi về phòng để cha nói chuyện với mẹ con được không?" Cố Cảnh Thần cắt ngang lời nói của con trai rồi liền ra lệnh cho bảo mẫu đứng cách đấy không xa dẫn đứa nhỏ đi.

Lời đến bên miệng nhưng chưa kịp nói đã bị kéo đi, Cố Lập Thành không vui, cậu vừa được bảo mẫu bế đi vừa ngoáy đầu lại nhìn hai người lớn.

Chờ đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của con trai, Cố Cảnh Thần khi này mới hất cằm ra lệnh cho những kẻ khác rời khỏi phòng ăn.

Nhận được lệnh, những người khác liền không dám ở lại thêm nửa giây mà nhanh chóng rời đi.

Người đã đi hết, lúc này bên trong phòng ăn chỉ còn lại hai người và một người thân cận với hắn.

Đi tới phía đối diện Nghiêm Nhã, hắn khi này ưu nhã ngồi xuống rồi bắt chéo chân theo thói quen đầy cao ngạo.

Cố Cảnh Thần cả gương mặt đều chỉ toàn là lạnh nhạt, hắn với đôi mắt vô cảm nhìn người phụ nữ trước mặt rồi như mọi khi mà đưa tay ra hiệu với người đang đứng phía sau.

Người trong bộ vest đen vô cùng kính cẩn mà lấy từ bên trong cặp táp ra một tờ giấy rồi bằng hai tay mà dâng nó lên cho Cố Cảnh Thần.

Tiếp nhận tờ giấy, hắn như bình thường mà đẩy tờ giấy lên phía trước mặt Nghiêm Nhã.

Cố Cảnh Thần khi này đã chuẩn bị xong tâm lý nghe người đối diện lại phát rồ lên mà xé nát tờ giấy rồi mắng chửi loạn lên. Thế nhưng, hắn cứ ngồi đó mà chờ mãi chẳng thấy đối phương có động tĩnh gì.

Hơi ngẩng đầu lên nhìn về hướng đối diện, nhìn người phụ nữ yên lặng và bình tĩnh đến lạ thường đang nhìn chăm chú tờ giấy.

Trước tình cảnh kỳ quái không giống những lúc trước thì Cố Cảnh Thần liền hơi cau mày lại đầy dè chừng.

Lẽ nào, cô ta lại tính toán chuyện gì nữa ư?

Cố Cảnh Thần siết chặt đề phòng mà quan sát người trước mặt.

Thấy cô vẫn không hề có động tĩnh gì, Cố Cảnh Thần chờ thêm một giây thì lại càng khó chịu mà bất chợt lên tiếng trước:

"Đây đã là tờ đơn thứ 20 trong tháng rồi, cô biết điều mà sớm ký vào đây đi! Cô đừng để tôi phải đơn phương thực hiện ly hôn, đến lúc đó, đến một xu cũng chẳng có cho cô đâu!"

Dứt lời, Cố Cảnh Thần vẫn còn đang cảm thấy rất sảng khoái, khoan khoái trong lòng nhưng rồi kế đó đã bị một hành động của người nọ làm cho sững người.

Nghiêm Nhã với hai viền mắt đỏ lên, đôi mắt đồng loạt đều trở nên ngân ngấn nước như rơi xuống.

Cô một lời cũng chẳng nói mà chỉ lặng lẽ kéo tờ giầy trên bàn lại gần rồi cầm lên xem.

Đơn ly hôn, họ tên chồng Cố Cảnh Thần, họ tên vợ Trình Nhã...

Tài sản sau ly hôn, hai căn biệt thự, một căn ven biển và một căn ở trung tâm, ba chiếc xe hơi với giá trị hơn 2 tỷ sẽ được đứng tên dưới danh nghĩa và thuộc quyền sở hữu của bà Trình Nhã.

Về con chung, nếu bà Trình Nhã muốn nuôi con thì phải dưới sự giám sát của ông Cố Cảnh Thần trong thời gian 2 năm, nếu bà Trình Nhã không đảm bảo được an toàn và sự phát triển cho con thì quyền nuôi dưỡng sẽ trả lại cho ông Cố Cảnh Thần. Ngoài ra, trong khi quyền nuôi dưỡng con cái thuộc về bà Trình Nhã thì ông Cố Cảnh Thần phải chu cấp mọi sinh hoạt phí, chi phí hàng thàng cho con.

Đọc chậm rãi từng chữ một, đọc đến cuối cùng, tầm mắt của Nghiêm Nhã dừng lại ở chữ ký rồng bay phượng múa đã được ký sẵn trên giấy.

Đôi môi đỏ khẽ mấp máy, giọng nói yếu ớt cất lên chữ được chữ mất:

"Anh thật sự muốn ly hôn với em đến vậy ư?"

Đối mặt với câu hỏi này của cô, Cố Cảnh Thần chợt đờ người ra trong giây lát, hắn nhanh chóng lấy lại được tinh thần mà không mấy vui vẻ cau chặt hàng chân mày lại, âm giọng của hắn cũng trầm xuống vài tông:

"Ừ!"

"Chắc chắn?"

"Chắc chắn!" Để khẳng định cho lời nói của bản thân, Cố Cảnh Thần vừa đáp lại với chất giọng đanh thép vừa gật mạnh đầu.

Nghiêm Nhã không nói lời nào mà chỉ lẳng lặng nhìn hắn rồi mới kéo khoé môi cười cười rồi gật nhẹ đầu, giọng nói của cô khi đó có hơi run rẩy:

"Có thể... cho em mượn bút được không?"

"Cô có nói gì đi chăng nữa thì tôi...", thì tôi cũng phải quyết ly hôn.

Không đoán được những lời tiếp theo của cô. Những lời kế sau chưa kịp nói hết thì đã bị Cố Cảnh Thần nuốt vào trong. Hắn hoàn toàn không lường trước được việc Nghiêm Nhã lại đồng ý ký vào đơn ly hôn.

Vẫn chưa dám tin vào sự thật, Cố Cảnh Thần với vẻ mặt sửng sốt mà hỏi lại:

"Cô, cô vừa nói gì?"

"Em nói là có thể cho em mượn bút không? Em không có bút ở đây để ký." Nói đến đó, Nghiêm Nhã với cái mũi và cặp mắt đều đã đỏ lên mà nở nụ cười thẹn thùng rồi nói tiếp: "Hay là em đáng ghét đến nỗi, chỉ là một cây bút anh cũng không muốn em chạm vào của anh?"

Trông thấy vẻ mặt lúc ấy của cô, Cố Cảnh Thần không hiểu sao lại chẳng dám nhìn thẳng. Hắn khi đó cố lảng tránh rồi nhìn sang hướng khác, đáp lại:

"Cô nói gì thế? Tôi nhỏ mọn đến vậy sao? Chỉ là... chỉ là tôi hơi bất ngờ..."

Nghe hắn nói thế, Nghiêm Nhã liền phì cười. Tiếng cười khúc khích khiến Cố Cảnh Thần không nhịn được mà tò mò nhìn qua.

Nụ cười của cô lúc ấy rất khó coi, nó méo xệch, khoé môi không ngừng run rẩy, còn đôi mắt lúc nào cũng ngần ngận nước như sắp trào ra.

Không thể nhìn lâu hơn, Cố Cảnh Thần dời mắt đi hướng khác rồi ra hiệu cho người đứng sau lưng.

Người vẫn luôn thường trực bên cạnh Cố Cảnh Thần lúc ấy tiến lên một bước đưa bút cho Nghiêm Nhã.

Tiếp nhận vật trong tay người đối diện, cô không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu thay lời cảm ơn.

Nhấn bút, đặt đầu bút xuống tờ giấy, Cố Cảnh Thần khi này nín thớ nhìn cây bút được đặt trên mặt giấy.

Hắn khi này vô cùng thấp thỏm nhìn ngòi bút, chẳng rõ đây là mong chờ hay lo sợ.

Nhưng rồi Nghiêm Nhã lại nhấc bút ra khỏi giấy.

Cô khi ấy nhìn hắn rồi nói:

"Em nghĩ lại rồi, em sẽ không ký ngay đâu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro