Chương 6 Tổng tài: Tô Thần là kẻ đạo văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tần tổng, anh có biết thế nào gọi là bi thảm không? Đó chính là đem cái thứ đẹp đẽ phá vỡ đi cho người khác xem."

Tần Húc nhìn vào ánh mắt Tô Thần, chân thành và nồng nhiệt.

Tô thần khẽ mỉm cười: "Ngay khi mọi người cho rằng đó là sự ấm áp hay là sự hài hước, họ sẽ phát hiện ra đây chính là một cơn bi kịch, tất cả những chuyện này từ đầu đã được lên kế hoạch sẵn. Đây gọi là "Say mê", nó khiến cho bản thân không thể giải thoát được."

Tần Húc cúi đầu nhìn hai chữ "xinh đẹp" trên bản vẽ thiết kế, cảm thấy đặc biệt chói mắt: "Chuẩn bị cho thật kỹ càng đi, ngoài cậu ra bốn người còn lại đều là những tay lão luyện trong ngành thiết kế đấy."

Tô Thần ngơ ra một lát, nhanh chóng đứng nghiêm chào: "Báo cáo Tần tổng, tôi hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

"Được rồi, ra ngoài đi."

Tô Thần cười khẽ: "Tần tổng, nếu như lần này tôi thắng, anh có thể cho tôi chút tiền đặt cược được không?"

Tần Húc ngẩng đầu hơi nheo mắt lại, Tô Thần liền sợ đến mức chạy nhanh ra ngoài.

Không may lúc Tô Thần chạy ra từ phòng nghỉ của Tần Húc lại bị một thí sinh trông thấy, cô có chút khó chịu, liền đem ảnh mình vừa chụp tung ra ngoài.

Tô Thần ăn xong trở lại chỗ nghỉ ngơi của các thí sinh, cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, cậu lúng túng mà chào hỏi.

Một người trong số họ tức giận nói: "Cậu là Tô Thần đúng không? Cậu quen biết như thế nào với Tần tổng?"

Tô Thần nghe ra ngữ điệu tức giận của cô ấy có chút hoảng sợ: "Xin lỗi có chuyện gì xảy ra hay sao?"

"Tô Thần, nếu cậu đã quen biết Tần tổng vì cớ gì không trực tiếp đi cửa sau, vì sao lại muốn cùng chúng tôi tranh giành cái vị trí này?"

"Đúng vậy, nếu như đã được sắp xếp sẵn, chúng tôi còn cần so tài làm cái gì nữa?"

Tô Thần đại khái hiểu được sự tình, xem ra hiểu lầm lần này cần phải được giải quyết, nếu không sẽ thật sự ảnh hưởng đến đợt thi đấu tiếp theo.

Tô Thần thở dài: "Các người hình như có thành kiến gì với Tần tổng đúng không? Hay là các người không tin tưởng Tần tổng? Mặc dù tôi có quen biết anh ta nhưng việc công là việc công, việc riêng là việc riêng, tôi có thể đi đến được vòng này, tất cả đều dựa vào năng lực của bản thân tôi. Lúc nãy Tần tổng đã giáo huấn tôi một trận, anh ấy bảo nếu tôi không đạt được vị trí thứ nhất thì sẽ bắt tôi thu dọn đồ đạc rồi rời đi, đừng để anh ấy phải mất mặt trong giới thiết kế này."

Mấy người bọn họ lập tức im lặng trầm mặc nhìn Tô Thần, cậu biết những nghi hoặc trong lòng bọn họ vẫn chưa được giải quyết.

"Đợi một chút, bạn của tôi có gửi cho tôi một tin nhắn, cậu ấy nói là cậu ấy quen biết Tô Thần. Thì ra, cậu trước đây nổi tiếng là kẻ đạo văn."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều chấn động.

Tô Thần sửng sốt: [1096, chuyện gì thế này?]

Hệ thống 1096: [Nguyên chủ bị vu khống.]

Tô Thần khó chịu: [Con mẹ nó, chuyện quan trọng như vậy sao ngươi không nói sớm một chút, ta sớm muộn gì cũng bị ngươi hại chết.]

"Chúng tôi muốn cùng nhau khiếu nại."

"Đúng vậy, chúng ta không cho phép kẻ thích đạo văn trở thành đối thủ của chúng ta. Đây là một việc rất đáng xấu hổ trong ngành thiết kế trang sức.

"Đúng, chúng ta mau đi khiếu nại với người phụ trách đi."

Tô Thần ngơ ngác nhìn bốn người kia tức giận đi tìm người phụ trách.

Một mình ngồi trong phòng nghỉ, Tô Thần thở dài: "Xong rồi, hiện tại chắc là mình không thể tiếp tục tham gia cuộc thi rồi."

Đến thời điểm thi đấu, Tô Thần đi đến phòng tiệc, nhìn thấy bốn người kia ngồi cách xa nhau nhưng bọn họ đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn về phía Tô Thần.

Tô Thần tìm một chỗ thản nhiên mà ngồi xuống, xem ra người phụ trách cũng không có ý định loại hắn ra khỏi cuộc thi.

Rất nhanh trên màn hình rộng xuất hiện một chủ đề mới, Tô Thần ngẩng đầu, nhìn thấy trước mắt hiện ra năm chữ to lớn - "Vũ điệu Thiên Nga Đen".

Vũ điệu Thiên Nga Đen là vở ballet khó nhất, đồng thời trông đặc biệt mê hoặc và huyền bí nhờ chiếc váy khiêu vũ màu đen.

Tô Thần cau mày: [Chủ đề này có ý gì? Đây rõ ràng là cuộc thi thiết kế thời trang, tại sao lại chọn chủ đề này?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro