Chương 2: Chiếu tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: "Checkmate"

Dream kéo những lọn tóc vàng bẩn thỉu của mình như muốn nhổ tung tất cả ra. Những vệt mồ hôi ướt đẫm cổ áo và lưng dưới, biến chiếc áo sơ mi xám của anh trở thành một màu đen sẫm. Ngực anh phập phồng đầy khó chịu. Ánh sáng ban mai gay gắt xuyên qua rèm với lời hứa hẹn sẽ làm nhiệt độ tăng trở lại như ngày hôm qua. Anh ngồi dậy trên giường, chống khuỷu tay lên đầu gối, nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện.

Giấc mơ đó là cái thứ chết tiệt gì vậy?

Anh không chắc mình đã chết đứng trong trạng thái này bao lâu rồi; ý nghĩ về đôi môi của George, nụ cười và giọng nói của anh ấy tràn ngập trong đầu anh. Cơn giận dữ kết hợp của hoảng sợ và bối rối lóe lên đằng sau đôi mắt anh gần như cùng một lúc. George đã làm gì trong cơn ác mộng của anh? Tại sao điều đó khiến anh cảm thấy an toàn, ấm áp và khao khát đến vậy? Tại sao, trời ạ, anh thật sự đã hôn anh ấy?

Anh có thể cảm thấy sự sảng khoái vẫn đang cuộn chảy trong mạch máu, trái tim đập thình thịch, da thịt vẫn còn cảm giác râm ran khi được chạm vào bàn tay George. Hơi nóng truyền dần đến lưng. Anh đã không trải qua một giấc mơ vĩ đại cỡ đó một thời gian rất dài rồi. Được gần gũi, được trao đi một nụ hôn say đắm và được cảm nhận sự bao bọc đầy mê hoặc của dục vọng, thứ sau đó để lại sự căng cứng đang được khóa bên trong chiếc quần đùi của anh.

Tuy nhiên, cảm giác tội lỗi đã làm giảm đi sự hưng phấn mà anh đang cảm thấy. Mấy trò đùa mà anh bày ra với George đều rất vui và thú vị - nhưng việc có một ảo tưởng tình ái tại thế giới trong mơ của chính anh cùng người bạn thân nhất ấy thì đã vượt quá giới hạn rồi.

Anh từ từ buông chỗ tóc đang được kéo căng của mình. Ánh nắng chói chang chiếu những mảng nóng hổi lên vai anh, và anh có thể nghe loáng thoáng tiếng chim hót líu lo bên ngoài cửa sổ. Một cái tổ nhỏ đã được tạo nên trong tuần qua tại rãnh nước mưa ở gần đó. Anh đã nhìn thấy chúng trước đây, những sinh vật sở hữu bộ lông xanh dương và rất lanh lợi. Sapnap đã trêu chọc anh khi anh ta biết được Dream đã dành nhiều giờ để nghiên cứu về loài của chúng: loài Purple martin*. Thông thường, những con chim sẽ bắt đầu làm ồn vào sáng sớm. Anh ấy kiểm tra thời gian, 8:05 sáng.

*Purple martin (progne subis) là một dạng chim sẻ thuộc họ Hirundinidae. Là loài én lớn nhất ở Bắc Mỹ.

"Kinh tởm." Anh nói.

Anh nhìn chiếc khăn tắm treo sau cửa, và thở dài. Đứng dưới vòi hoa sen lạnh có thể làm sảng khoái bộ não lấm lem bùn đất của anh và rửa sạch lớp mồ hôi mỏng đầy khó chịu này.

Khi vào phòng tắm, anh miễn cưỡng mở điện thoại. Chuỗi tin nhắn của anh với George vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi trên màn hình khóa. Có lẽ vì vậy mà anh ấy xuất hiện, Dream mặc cả, người cuối cùng mà anh nghĩ đến trước khi đi ngủ. Ngón tay cái của anh giữ trên đề xuất bài hát trong giây lát, sau đó nhấn phát trước khi anh bước vào phòng tắm.

Những luồng nước lạnh giá chảy xuống ngực anh, làm anh nổi da gà. Xương sườn của anh căng lên và anh chống lại sự thôi thúc để rùng mình. Anh nghĩ về chiếc mặt nạ nằm trên cát lạnh; anh nghĩ về hơi thở của George trên khuôn mặt mình. Anh nên gột rửa bản thân bằng cách tắm một hoặc hai lần.

Anh cố gắng thư giãn trong làn nước vì nó đang từ từ trở thành một thứ rất sảng khoái. Xà phòng mềm ẩm làm tăng cảm giác những mảng vết bẩn bám đang trên cơ thể anh, cuối cùng thì mùi hôi và đống chất bẩn cũng đã trôi xuống cống. Một hơi thở mãn nguyện thoát ra khỏi anh. Anh thực sự rất biết ơn khi có nước lạnh trong trường hợp máy điều hòa không khí không thể hoạt động. Có lẽ thời tiết đang cư xử như một giấc mơ đầy ám ảnh, mang đến cho anh những suy nghĩ kỳ quặc mà giờ đây sẽ tan biến theo từng vết bụi. Làm sạch tóc, làm sạch những lỗ chân lông, làm sạch cả tâm trí. Phải ha?

Tiếng nhạc bị bóp nghẹt bắt đầu lớn hơn từ phía bên ngoài bức màn trong suốt.

'Road shimmer, wiggling the vision, heat heat waves, I'm swimming in a mirror...'
'Những con đường lung linh ánh đèn, đu đưa trong tầm mắt anh, những dòng sóng nhiệt, anh đang đắm mình trong chiếc gương này...'

Anh nhắm mắt lại.

'Sometimes, all I think about is you'
'Đôi lúc, trong đầu anh toàn những suy nghĩ về em'

'Late nights in the middle of June'
'Vào những đêm muộn giữa tháng Sáu nóng nực'

'Heat waves been faking me out'
'Cơn sóng nhiệt khiến anh ngẩn ngơ mất rồi'

'Can't make you happier now'
'Lại chẳng thể khiến em vui vẻ như trước được nữa'

Mắt anh mở trừng trừng. Lời bài hát cuộn chảy vào lồng ngực anh, các giai điệu rối tung theo từng nhịp tim của anh. Khuôn mặt anh nóng bừng lên mặc cho làn da thì đang nổi da gà.

'I just wonder what you're dreaming of, when you sleep and smile so comfortable...'
'Không biết bây giờ em đang mơ về điều gì, mà khi chìm vào giấc ngủ đôi môi ấy lại ánh lên nụ cười thật nhẹ nhàng...'

Bàn tay run rẩy của anh với lấy núm vòi hoa sen.

'I just wish I could give you that'
'Anh chỉ ước mình có thể cho em tất cả'

'That look that's perfectly un-sad'
'Mọi thứ sẽ thật hoàn hảo và chẳng còn bi thương'

Tâm trí anh tràn ngập ký ức về nụ cười của George. Vòi nước bị tắt đi với một tiếng rít chói tai.

Anh để phần còn lại của bài hát phát ra lúc anh thả mình xuống sàn nhà tắm khi đang được quấn trong chiếc khăn tắm. Những giọt ướt vẫn đọng lại trên mái tóc anh.

Vài tháng qua, anh đã sống trong tình trạng mờ mịt trước mọi thứ, thường xuyên chơi game rồi ăn rồi ngủ, cũng chả có nhiều thứ khác có thể khiến anh cảm thấy thích thú. Sau khi lặp đi lặp lại những ngày như vậy, những sở thích và cảm xúc mới ngày càng ít đi.

Tuy nhiên, giờ anh đang ở đây, sửng sốt bởi một thứ mà George đã gửi cho. Những giây cuối của bài hát nhẹ nhàng chuyển sang im lặng hoàn toàn, những rung động của âm thanh tan dần khỏi tâm hồn rỗng tuếch của Dream. Anh đã không cảm thấy một mối liên hệ sâu sắc và ý nghĩa với âm nhạc như thế này được một thời gian dài. Đã lâu rồi anh không cảm thấy có mối liên hệ thân thiết với một người như thế này.

Anh cau có, nhanh chóng lấy điện thoại và đi về phòng của mình. Sự chua chát của thất vọng và xấu hổ chực trào trong bụng anh. Không có gì thay đổi ngoài việc anh tìm thấy thêm một sự lo lắng mới để lại tự đâm đầu vào những vấn đề không cần thiết. Đôi khi, anh cảm thấy tâm trí mình sẽ bám vào bất kỳ cảm xúc nào xuất hiện và chơi đùa với nó chỉ để khiến anh có thêm việc mà làm. Không phải lúc này. Không phải với George. Có lẽ tốt nhất là anh nên giữ khoảng cách cho đến khi bộ não tự động bỏ cuộc.

Điện thoại rung lên khi anh đang mặc quần áo.

Tỉnh rồi ha Đồ Ếch Xanh*, Sapnap nhắn tin.

*Gốc là: Hop on froggy, Sapnap đang khịa Dream?:/

Làm thế nào cậu biết tớ dậy rồi? Dream nhắn lại. Còn nữa, tại sao cậu dậy sớm vậy? Anh ngồi xuống bàn làm việc trong khi Sapnap đang đánh máy.

George muốn thử nghiệm mọi thứ trước khi phát live, cậu sẽ không muốn bỏ lỡ điều đó đâu

Dream bắt đầu trở nên cáu kỉnh với bạn bè của mình mà không có lý do rõ ràng. Anh đeo tai nghe lên và đợi máy tính của mình phát ra âm thanh cho thấy nó đang khởi động. Anh gõ nhịp liên tục lên con chuột bằng những ngón tay của mình. Một cảm giác kỳ lạ thắt lại trong lồng ngực khi màn hình sáng lên và cửa sổ Discord xuất hiện. Anh phải mất một lúc để nhận ra - anh là đang lo lắng. Trước đây anh chưa bao giờ lo lắng về việc tham gia một cuộc gọi. Anh nhìn vào những cái tên dưới kênh thoại. Chỉ có Sapnap, Bad và George.

"Dream! Xin chào." Bad vui vẻ chào sau khi kết nối.

"Lẹ thật đấy." Sapnap nói.

"Chào." Dream trả lời, giọng đều đều.

"Xin chào." George nói, "hôm nay mấy cơn sóng nhiệt chỗ em có đỡ hơn chút nào không?"

Câu hỏi của anh ấy được đáp lại bằng sự im lặng. Dream cảm thấy lời nói của mình chết lặng trong cổ họng khi nghe thấy giọng nói của George. Anh thực sự không muốn nói về thời tiết.

"Dream? Xin chào?" Bad, tăng âm lượng của mình lên.

"Không sao." Dream nhìn các biểu tượng của họ mất cái vòng màu xanh lá cây sau khi bắt được giọng nói của anh. Anh xoa tay lên mặt. Đây không phải là cách anh muốn bắt đầu cuộc gọi. "Xin lỗi mọi người, tớ vẫn còn hơi mệt."

"Đừng lo lắng," George nói, nhưng anh ấy có vẻ thận trọng, "bọn anh đang ở máy chủ để thử nghiệm một thứ nếu em muốn tham gia. Sapnap và anh sẽ thử chơi cờ, anh nghĩ anh đã lập trình khá cẩn thận nhưng em sẽ luôn tìm một cái gì đó mà anh đã bỏ lỡ."

Dream ngập ngừng, một nụ cười nho nhỏ hình thành. "Cuối cùng thì anh cũng đi chơi cờ à? Chắc chắn em tham gia rồi." Anh bật Minecraft lên.

"Có thể là một ý kiến ​​tồi khi để cậu ta chơi đấy." Bad nói.

Dream tham gia vào máy chủ và đi đến nơi họ đang tụ tập trong một cánh đồng mở rộng. Ngoài trừ họ, còn có một bàn cờ lớn, các quân cờ cao lớn được làm từ gỗ sồi sẫm màu và bạch dương, "Không đâu, George vẫn thường hay đánh bại tớ mà."

Sapnap cười. "Đó có thể là lần đầu tiên cậu chịu thừa nhận rằng George giỏi hơn cậu ở một lĩnh vực nào đó đấy."

"Đó đâu phải là sự thật." George nói, "Dream luôn thành thật với tớ mà."

Tất cả không khí trong phổi của Dream ùa ra ngoài chỉ trong một nhịp thở. Anh biết sự thật thà quan trọng thế nào đối với em mà, giọng nói trêu chọc của George vang vọng trong tâm trí anh. Anh nhớ cảm giác khi hôn anh ấy, chạm vào anh ấy. Điều đó sẽ thật thà đến mức nào? Anh nhìn vào nhân vật của George, với chiếc kính nhỏ ngu ngốc, cách chúng đã giữ cả bầu trời đêm cho anh ấy khi ngồi trên bãi biển. Có công bằng không khi đòi hỏi sự trung thực từ những người khác trong khi chính bản thân mình lại không minh bạch? George không được phép biết những gì đã xảy ra trong giấc mơ của anh, nhưng cứ giữ kín nó như vậy cũng khiến anh cảm thấy... sai lầm.

"Cậu ta thậm chí còn chưa cho cậu xem mặt." Sapnap nói, giọng tự hào.

"Đồ tự mãn!" George đánh vào nhân vật của Sapnap. "Chờ đấy, tớ đây sẽ đánh bại cậu." Anh ấy dừng lại trong khi BadBoyHalo ném vài bông hoa xuống đất và nhún nhảy tại chỗ. "Tớ sẽ không cố ép Dream làm bất cứ điều gì đâu. Mặc dù tớ vẫn sẽ chờ đợi cái ngày mà tớ mở Snapchat, Dream đã gửi cho tớ khuôn mặt em ấy."

Dream lo lắng mỉm cười. "Em đẹp lắm đấy. Sẽ làm anh sốc luôn cho mà coi."

"Ôi thôi nào," George nói, "không phải chúng ta đã biết được từ buổi stream hôm qua của anh rằng điều này sẽ gây ra một vòng lặp vô tận và anh sẽ chẳng bao giờ biết mặt em à?"

Trái tim của Dream lỡ một nhịp. "Đúng," anh lầm bầm, "chúng ta đã làm thế mà." Anh nghe thấy tiếng cười trong cuộc gọi và hắng giọng để có thể điều chỉnh giọng điệu đùa cợt của mình. Anh không đủ khả năng để giữ cái lưỡi của mình lại nữa. Anh nói, "George, anh thật đẹp."

"Ôi trời. Em phiền phức ghê."

Dream cười toe toét. "Anh có thể tạo tất cả những trò đùa anh muốn nhưng ngay từ lần thứ hai em sẽ xoay chuyển nó-"

"Đúng vậy đấy, điều đó đúng quá đấy." Sapnap nói. "George khó chịu quá."

"Không có nhá." George nói, nghe có vẻ khó chịu.

"Anh có đấy. Nhưng nó ổn mà." Dream nói. Anh cảm thấy hơi ấm lớn dần trong lồng ngực. Từ ngữ bay lên nhanh hơn anh có thể kiểm soát, được thấm đẫm trong thứ mật ong mềm mại, "Anh dễ thương lắm."

Cuộc gọi rơi thẳng vào im lặng.

Họ đã nghe thấy nó. Sự trìu mến trong giọng nói của anh, không một chút trêu đùa, khác hẳn mọi khi. Cách nó phát ra từ ngọn lửa bao phủ trái tim anh, ánh lên sự bí mật và xấu hổ - dành cho George, chỉ mình George mà thôi. Họ đã nghe phải nó. Anh giờ hoàn toàn không di chuyển.

"Anh thực sự nên bắt đầu tắt tiếng em đi đấy." George nói. Anh ấy nghe có vẻ... bình thường. Có chút xấu hổ, nhưng vẫn bình thường.

Anh ấy không nghe ra.

Dream ngửa đầu, tựa lưng vào ghế và nhẹ nhõm thở phào.

"Đúng... vậy thì, chúng ta có nên thử sử dụng trò này không?" Sapnap nói. Dream cảm thấy xấu hổ. Khả năng Sapnap có thể đọc được nội dung giọng nói của anh tốt hơn bất kỳ ai vì đã nhiều năm lắng nghe anh nói và Dream hy vọng sẽ nhận được một tin nhắn bối rối trong hộp thư đến của anh bất cứ lúc nào. Anh ấy chờ đợi, và không có gì được gửi đến.

Họ quậy phá trên máy chủ một lúc, thay đổi các quân cờ và thử nghiệm hệ thống tạo ra hàng loạt các vụ nổ. Dream để bản thân chìm vào cảm giác quen thuộc êm đềm của những ngày như thế này. Anh thảo luận một số chiến lược với George, so sánh kỹ năng và chơi một trận đấu với Bad, nơi anh suýt chút nữa thì thắng.

Anh không thể bắt được bất kỳ sai lầm nào mà George đã mắc phải trong quá trình lập trình của anh ấy; nó hoàn hảo. Dream rất ngạc nhiên khi nó mang đến cho anh một làn sóng ngưỡng mộ. Chứng kiến ​​những người bạn của mình lớn lên và thay đổi theo năm tháng là một trải nghiệm thú vị và khiêm tốn; nhìn thấy họ trưởng thành, học hỏi, mất mát và tiếp tục tiến lên. Anh không biết anh bắt đầu thấy mình già hơn cả George từ khi nào, nhưng thỉnh thoảng anh lại được nhắc nhở về sự thật.

Cuối cùng, Bad ngắt kết nối khỏi cuộc gọi và Dream rời khỏi máy chủ để bắt đầu buổi stream của George.

"Này các bạn! Xin chào," George nói, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. "Chào mừng các bạn đến với stream! Hôm nay, chúng ta sẽ..."

Khi anh ấy tiếp tục nói, đôi mắt của Dream bị thu hút vào góc nơi khuôn mặt của George đang rạng rỡ hạnh phúc. Sự chú ý của anh bị bởi đường cong khóe miệng, gò má cao và đôi mắt của anh ấy. George đẹp vô cùng khi ở bên dưới ánh trăng, như thể nó phát sáng từ bên trong anh, tỏa sáng dưới làn da và giọng nói của anh ấy. Dream đưa tay lên khuôn mặt anh và nhẹ nhàng lướt qua đôi môi nơi George đã hôn lên. Anh ngay lập tức đỏ bừng mặt, nắm chặt tay mình lại và thả vào lòng. Lại đi quá xa rồi.

"Em sẽ đi làm một ít thức ăn." Anh nói và Sapnap rên rỉ.

"Đúng lúc tớ cần cậu giúp nhất á?"

Dream nhìn lướt qua trò chơi, thấy Sapnap đang thua trận và George đã ăn được vài quân cờ. "Cậu sẽ ổn thôi mà."

Anh kéo tai nghe xuống cổ và đi vào bếp. Khi mở tủ lạnh, anh cúi đầu xuống để hít một luồng hơi mát phả vào mặt. Anh ậm ừ vui vẻ. Anh đặt một vài món lên quầy để làm bánh sandwich ăn sáng, và cảm thấy có gì đó cọ vào bắp chân mình. Anh nhìn xuống để thấy Patches đang chăm chú nhìn mình.

"Xin chào cô gái," anh nói một cách ngọt ngào, "nhóc có đói không? Để anh lấy cho nhóc bữa sáng."

"Aww," giọng của George lặng lẽ phát ra từ tai nghe của anh và anh kéo nhẹ chúng trở lại, "Dream à, đang không tắt tiếng đâu đấy."

Anh đảo mắt. "Em không quan tâm. Nói xin chào đi mèo con." Anh đổ cho cô một ít thức ăn và cả nước cho cô, sau đó quay trở lại bữa ăn của mình. Anh đập trứng vào chảo, nghe tiếng xèo xèo một cách hài lòng. Mùi rất dễ chịu; Patches tạm nghỉ với bát của mình để tò mò dò hỏi về mùi thơm. Anh có thể nghe thấy tiếng Sapnap và George lờ mờ nói chuyện. Anh cười một mình, sau đó rút điện thoại ra và gửi một bức ảnh bữa ăn của mình cho George.

"Ồ, Dream đã gửi cho tớ một thứ." George nói. "Chat nghĩ nó là gì nào?"

"Tớ không nghĩ đó là một ý kiến ​​hay." Sapnap nói, và sau một lúc dừng lại, bắt đầu cười. "Vâng chính xác rồi."

"Họ nói gì vậy?" Dream hỏi, bật một tiếng 'ow' nhỏ trong khi chuyển chiếc bánh mì nóng hổi từ chảo sang đĩa của mình.

"Chủ yếu họ đoán là bức ảnh có hình bàn chân." George trả lời.

"Chủ yếu đấy." Sapnap nói.

"Thôi chết, mọi người giận nhau mất rồi. Các bạn, không sao đâu. Đây, để tôi xem nó là gì nào." George nói, và Dream nhìn khi dấu hiệu đã gửi chuyển sang đã xem.

Đó là một bức ảnh của chiếc bánh sandwich, nhưng Dream đã thêm vào một dòng chữ có nội dung: cá là anh đã ước đó là khuôn mặt của em, phải không? Anh tràn ngập sự mong đợi thay vì sự tự tin hài hước mà anh ấy sẽ thường cảm thấy. Mạch của anh đang chạy đua. Có lẽ anh không nên gửi cái đó đi.

"George đang đỏ mặt đấy!" Sapnap gọi, khập khiễng.

Trái tim Dream nhẹ bẫng đi.

"Tớ không có! Đồ ngốc ạ." George nói. "Đó chỉ là hình bữa sáng của em ấy, chat, bình tĩnh lại đi. Được rồi, Sapnap. Đến lượt cậu."

Dream nghĩ rằng đó sẽ là lần cuối cùng - dù sao thì George cũng thường để tin nhắn là đã đọc - nhưng khi anh bưng đĩa thức ăn ra khỏi bếp, anh nhận được một thông báo.

[Goog đang soạn tin...]

Anh đợi. Quá trình soạn dừng lại, sau đó lại bắt đầu.

Món sandwich trông ngon đấy, nhưng anh cá là trông em ngon hơn nhiều, George nhắn đến.

Dream mở to mắt và suýt nữa đánh rơi đĩa thức ăn. Anh kéo mic trên tai nghe lên gần miệng. "George à!" Anh hét lên. Tiếng cười của George nhẹ nhàng nhưng vẫn làm tăng thêm những vệt ửng đỏ trên khuôn mặt của Dream. Anh chỉ có thể tưởng tượng về những gì chat nghĩ đến.

"Gì vậy- cơ mà đừng nhắn tin cho Dream nữa, được rồi, chúng ta có một trận đấu nghiêm túc còn đang diễn ra đấy." Sapnap nói.

Dream không thể không đọc lại tin nhắn một lần nữa trong khi anh trở về phòng của mình. Anh giữ cửa hơi mở trong trường hợp Patches muốn đi chơi. George không  đưa thêm vài lời khen ngợi nữa, và tránh đưa ra những nhận xét mà Dream sẽ coi là hành vi "vô liêm sỉ".

Sự đáp lại này mang lại cảm giác hài lòng và bối rối xen với lo lắng - George có thực sự nghĩ như vậy, ngay cả khi không biết mình trông như thế nào không? Dream cố gắng lờ đi sự ấm áp nhỏ bé mà nó mang lại cho anh, những mạng nhện nhỏ trải dài trong tâm trí anh, kết nối cảm xúc của anh cùng tình bạn của George với giấc mơ của anh. Anh không muốn gì hơn là đánh bay chúng đi và phá vỡ mọi ràng buộc với nhau. Anh bắt đầu nhai thức ăn một cách hối hận.

"Ôi chúa ơi, không." Sapnap nói, "Tớ không thấy điều đó. Cái quái gì vậy hả, George."

Dream nhìn vào màn hình, ngồi xuống ghế. Trong thời gian anh đi làm đồ ăn, George đã thiết lập cả một pháo đài, và mới đây đã cho nổ một quân xe mà Sapnap đang sử dụng để cố gắng phá vỡ hàng phòng thủ ấy. Áp lực về việc phòng thủ đang dồn lên quân hậu của Sapnap, có thể bước đi tiếp theo sẽ là một bước đi vào lòng đất, điều mà Dream chắc chắn là Sapnap đã nhận thấy.

"George, đừng làm vậy, thôi nào. Tớ có thể thấy cậu toàn lượn lờ khắp bàn cờ bằng con tượng ấy, sử dụng mấy con tốt đi chứ." Sapnap nói. "Dream, giúp coi!"

Anh cười. "Thế tớ nên làm gì nào?"

"Đánh lạc hướng George đi, tớ chịu!"

George đảo mắt. Anh ấy có vẻ tự tin, tươi sáng và vui vẻ. Dream nhớ lại cái lúc anh nhìn cận cảnh anh ấy, cảm nhận được sự hiện diện của bạn mình bên cạnh. Điều đó làm anh bất ngờ đến mức anh đã nảy sinh mong muốn được gặp anh ấy - gặp trực tiếp. Chỉ riêng ý nghĩ thôi cũng khiến anh lâng lâng.

"Làm gì đó đi, xin đấy!" Sapnap cầu xin.

George chế giễu, bắt đầu di chuyển quân tượng của mình băng qua bàn cờ. "Điều đó sẽ không hiệu quả-"

"Em đã có một giấc mơ về anh." Dream lấp lửng.

George mở to mắt và quay ngoắt đầu lại để nhìn vào cửa sổ Discord, đi sai nước cờ và thất bại trong việc lấy đi quân hậu của Sapnap.

"Đúng rồi! Tuyệt vời!" Sapnap hét lên. "Cậu đã đặt nó ở đấy! Không được chối đâu nhá!"

"Em làm sao cơ?!" Giọng của George phức tạp bởi sự bối rối và ngạc nhiên.

Đầu Dream rơi vào tay bàn anh. Tại sao cơ chứ. "Đêm qua anh đã ở trong giấc mơ của em." Anh chậm rãi nói qua kẽ răng.

Sapnap cười, ăn thêm vài con cờ với quân hậu của mình. "Ôi chúa ơi, điều đó thật hoàn hảo. Cảm ơn nhé."

George sự chú ý quay trở lại với trò chơi, và anh ấy rên rỉ. "Tớ không nghĩ chúng ta nên tính điểm chuyện vừa nãy, đó là gian lận."

"Không nhé." Sapnap vui vẻ nói.

"Một trò lừa rẻ tiền, tớ xấu hổ cho cả hai người luôn ấy." George phàn nàn. "Trời đất, chat náo loạn lên rồi này." Anh ấy hắng giọng, lúng túng. "Họ đều muốn biết giấc mơ đó là gì."

Mặt Dream dường như đang bốc cháy. Đến lúc để giảm thiệt hại về thần kinh xuống thấp nhất có thể rồi. "Anh đang ở Florida," anh nói, giữ chất giọng đều đều, "và điều đó thật tuyệt. Em thường có một giấc mơ về bãi biển gần nơi em ở nhưng thay vào đó anh lại xuất hiện. Anh cũng đeo chiếc kính bảo hộ gọng trắng đó đấy."

"Ồ," George nói. Anh ấy dừng lại trong giây lát. "Thế anh có cầm vũ khí không?"

Dream khó hiểu ngẩng đầu lên. "Có. Là một cái rìu."

"Bằng sắt*." Sapnap nói.

*Chỗ này Sapnap nói là "Metal": Kim loại, mà rìu kim loại trong Minecraft thì chỉ có sắt:/

"Có một điều rất kỳ lạ xảy ra là có vài người nói với anh bất cứ khi nào anh ở trong giấc mơ của họ, anh sẽ luôn cầm theo vũ khí hoặc một thứ gì đó."

"Nó đúng là sự thật đấy." Sapnap chen vào, "Tớ đã từng có một giấc mơ là chúng ta đã đến Anh và George ra chào đón tại sân bay với một cái cung tên."

"Cái gì cơ..." Dream bắt đầu cười, "...thật là một sự trùng hợp hài hước."

George cười khúc khích. "Anh thích ý nghĩ rằng chuyện đó xảy ra là bởi vì anh rất nguy hiểm."

Dream lại cười như tiếng ấm đun nước. "Nó giống với việc anh cần được bảo vệ hơn đấy." Anh nói.

"Em đang đùa anh đấy à? Em đang theo dõi cùng một trò chơi với bọn này, phải không?" George nói với vẻ tự tin sắc sảo. Dream xem stream của anh ấy với một nụ cười trên môi, hoàn toàn không biết làm cách nào để thoát khỏi cuộc trò chuyện đó. Anh đã rất ngạc nhiên trước phản ứng tức thì của George, và cảm thấy một tia hy vọng yếu ớt. Hy vọng? Hy vọng để làm gì? Anh lau đi vẻ ngoài của khuôn mặt của mình. Không có đâu, anh tự đảm bảo với chính mình. Anh không hy vọng gì cả.

Tuy nhiên, George có một điểm hợp lý. Tóm lại, anh ấy đã đánh bại Sapnap bằng một trận công kích ồ ạt. Họ tiếp tục chơi, George thắng ba ván đầu tiên và hầu như đã không để thua ván thứ tư, cho đến khi Dream và Sapnap kết hợp lực lượng để cố gắng hạ gục anh ấy.

Thời gian trôi qua, đồng hồ chậm rãi chuyển từ sáng sớm đến giữa trưa; thời gian nóng nhất trong ngày. Ban đầu Dream không để ý khi không khí xung quanh đặc quánh lại, và mồ hôi bắt đầu bám ở phần môi trên. Anh vô tình làm đổ chai nước, và phải đến khi lơ đãng lau bàn tay ướt đẫm lên áo sơ mi của mình thì anh mới nhận ra.

"Ôi lạy chúa." Anh kêu lên. George và Sapnap đều hỏi anh ta chuyện gì đã xảy ra. "Nó đã trở lại." Anh rên rỉ, gục xuống ghế trong thất bại, "Tớ thật ngây thơ, thiếu hiểu biết quá mà. Tớ cứ nghĩ rằng tớ đã an toàn cơ."

"Có vẻ như nhiệt độ đang tăng trở lại." Sapnap nói. "Xin lỗi nhé, đồ ngốc."

"Tớ khóc luôn đây." Dream giả vờ.

"Vậy nó thực sự là một luồng sóng nhiệt (heat wave) ha." George nói, "Lúc trước anh chỉ đùa về nó thôi. Hy vọng là anh đã không vô tình nguyền rủa em hay gì đó." Dream cố không nhìn vào nụ cười nhỏ trên khóe miệng anh ấy, nghĩ đến cách bài hát khiến tâm trí anh tê dại và mổ xẻ anh ra.

"Đó là một bài hát hay." Anh lẩm bẩm. George không nói gì, và họ lại tiếp tục.

Cuối cùng, buối stream kết thúc và Sapnap nói với họ rằng anh ta sẽ đi ngủ, sau khi kiệt sức bị thua liên tiếp. Khi anh ta rời khỏi cuộc gọi, họ chỉ có một mình. Không có tab nào khác mở trên máy tính, Dream ngồi đó nhìn chằm chằm vào bàn phím của mình khi căn phòng dần biến thành một cái đầm lầy không đáy.

George khá im lặng, giống như anh ấy thường thể hiện sau khi tắt live được một lúc. Dream nghĩ rằng anh ấy đã kiệt sức vì nói quá nhiều, nhưng đó là thời gian yêu thích nhất của anh để có thể gọi điện với anh ấy. George hơi mệt nên nói năng nhẹ nhàng và trầm ngâm hơn bình thường. Dream thấy rất thoải mái. Hầu hết các cuộc trò chuyện sâu sắc của họ đều đã xảy ra ở trong không gian đó.

"Chat vẫn tiếp tục cố khiến anh hỏi em về ước mơ ấy." George nói, phá vỡ sự im lặng. "Anh nghĩ sau hôm nay câu hỏi này sẽ xuất hiện khắp mọi nơi luôn."

"Không có nhiều sự kiện gì đâu." Dream nói dối. Em đã hôn anh. "Thật sự không có chuyện gì xảy ra đâu." Em muốn anh. Anh có thể nghe thấy George bắt đầu ngừng gõ lên bàn phím của mình- và sau đó không có gì. George có đang ngồi đó, nhìn chằm chằm vào máy tính của anh ấy không?

"Em đã nói đến một điều... Thay vào đó anh đã xuất hiện." George nói.

"Gì?"

"Em nói rằng thay vào đó anh đã xuất hiện trong giấc mơ lặp đi lặp lại ấy." George dừng lại. Anh ấy đang nói cẩn thận. "Anh xuất hiện thay vì ai?"

"Ồ." Dream nói. Anh vòng tay quanh người mình trong vô thức bất chấp cả cái nóng. "Ờm, là... em. Thay vì là em."

"Em? Nhưng anh nghĩ em sẽ luôn ở đó mà."

Dream thấy ngực mình nhói lên. "Em... đúng. Bình thường sẽ có hai phiên bản của em ở đó."

Những giây im lặng sau đó khiến anh khiếp sợ. Anh nghe thấy tiếng George hít vào, sau đó nói rất nhẹ, "Nó thực sự là giấc mơ gì vậy, Clay?"

Anh nhắm mắt lại khi nghe thấy tên mình thoát ra từ miệng George - điều đó rất hiếm, giống như anh ấy để dành nó cho những lúc Dream cảm thấy dễ bị tổn thương nhất.

"Một cơn ác mộng." Anh lẩm bẩm, nhíu chặt lông mày. "Em đã có nó trong một thời gian dài rồi, em thậm chí còn ghi nhớ từng giây của nó. Em sẽ thức dậy trên bãi biển vào lúc nửa đêm; một hồ nước mặn với bìa rừng sẽ cách em khoảng 20 feet. Em luôn có đeo mặt nạ vào và không thể nhìn rõ không gian xung quanh lắm. Từ trong bóng cây một phiên bản khác sẽ đến - một Dream khác, ngoại trừ... mặt nạ của anh ta dính đầy máu. Anh ta cho em vài giây, và sau đó..." Những con chữ chết chìm trong cuống họng. Anh chưa bao giờ nói cho ai nghe về những cơn ác mộng của mình.

"Rồi sao nữa?" George hỏi.

Dream ôm chặt lấy cánh tay mình, móng tay ghim vào da thịt. "Em chạy. Nhanh nhất có thể, nhưng không bao giờ đủ nhanh. Anh biết đấy, logic của mấy giấc mơ mà." Anh dừng lại, điều chỉnh nhịp thở của bản thân. "Bọn em đấu nhau. Luôn luôn chiến đấu. Đôi khi anh ta đâm em, đôi khi cả hai chết đuối, và đôi khi em... em không chạy. Em chỉ đứng yên đó, và để anh ta giết em."

"Em... có bao giờ thắng không?" Giọng của George rất nghiêm túc và trầm lắng.

"Thỉnh thoảng." Dream nói. "Nhưng lần sau khi em quay lại đó, em lại là người đứng ở bìa rừng, nhìn thấy bản thân mình dưới nước. Thật là khốn nạn." Anh ghét nhất những đêm đó, vì anh hiểu nỗi sợ khi mình bị đuổi bắt. Ngồi trên bãi cát, đợi một âm thanh rung rinh nhẹ của những chiếc lá để lại bắt đầu chạy nước rút, mạch máu chảy ầm ầm trong tai và nỗi khiếp sợ nếm được trên đầu lưỡi. Tuy nhiên, có một sự bùng cháy điên cuồng mà anh cảm thấy khi đứng giữa rừng với vũ khí trong tay — một cảm giác về một thứ gì đó thô sơ, cấp bách, sống còn. Cứ như thể chỉ một trong số họ được phép tồn tại trong không gian đó, và anh không bao giờ có thể tìm ra ai mới là người được chọn.

"Tại sao em lại nghĩ rằng anh đã ở đó?" George hỏi.

"Thành thật mà nói, thì em không biết." Dream nói. "Em thực sự rất ngạc nhiên, nhưng khi anh ở đó... nó không còn là một cơn ác mộng nữa." Anh bắt đầu cầu nguyện rằng anh sẽ không phải giải thích gì thêm nữa.

"Anh không biết phải nói gì về điều đó." George thừa nhận, im lặng. Dream nhăn mặt, mãi lo sợ rằng mình đã đi quá xa, cho đến khi George nói thêm, "Mà đó có phải là một lời khen cho anh không đấy?"

Bàn tay anh nhẹ nhàng buông khỏi cánh tay anh. "Nó là thế mà."

"Được thôi." George nói, anh thậm chí có nghe ra anh ấy đang nở nụ cười.

Dream thấy mình cũng bắt đầu nhoẻn miệng cười khi không gian yên tĩnh giữa họ trở nên ấm áp hơn. Đám bụi bay lơ lửng trong bầu không khí nóng nực, chiếc đĩa trống không của anh vẫn tỏa ra mùi bánh mì và trứng thoang thoảng, anh thoải mái ngả người vào ghế.

Không nói chuyện lâu trong các cuộc gọi có xu hướng khiến Dream thấy lo lắng và chỉ khi anh cùng George ở một mình, anh mới tìm thấy niềm an ủi trong đó. Anh tự hỏi liệu cảm giác ấy có truyền qua micrô của anh và tràn vào thế giới của George hay không. Anh tự hỏi liệu chúng có thực sự được kết nối cái theo cách vừa khiến anh sợ hãi vừa khiến anh bình tĩnh hay không.

"Em biết không," cuối cùng George nói, "em cũng đã ở trong một giấc mơ mà anh từng có."

-To be continued-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro