Chương 3: Công bằng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: "Fairness"

"Em biết không." George nói, "em cũng đã ở trong một giấc mơ mà anh từng có."

"Thật á?" Dream hất người về phía trước, một nụ cười tự tin nở trên khuôn mặt. "Có chuyện gì xảy ở đó thế?"

"Anh có thể cảm thấy cái tôi của em đang phồng lên đấy."

"Không, anh không thể." Dream nhanh chóng tự bảo vệ mình. Có lẽ những cuộc viếng thăm lúc nửa đêm từ những người bạn trong sáng là một trải nghiệm phổ biến. Sapnap đã nói rằng dù sao thì anh cũng đã mơ về chúng rồi.

Anh không thể không để bản thân mình cảm thấy- nhẹ nhõm, phải không? Cảm thấy nhẹ nhõm khi biết George đang nghĩ về anh ư? Trong một khoảnh khắc, một sức nóng mạnh như than cháy bắt đầu bốc khói bên trong hộp sọ của anh: anh cần phải biết giấc mơ của George là gì. Tại sao anh ấy không nói với anh về điều đó trước đây? Anh tự phục hồi lại trước sự dữ dội của đống suy nghĩ anh vừa tạo ra.

"Có đấy, anh có thể. Anh nghĩ em đang nợ anh một chút lòng tốt vì cái cách em đối xử với anh trên stream hôm nay đấy." George nói, giọng có chút xúc động bởi một sự vui tươi mà Dream biết rất rõ.

"Em nợ anh điều gì đó à?" Dream nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như những đốm lửa cháy trên than hồng. "Chính xác thì anh muốn em làm gì?"

"Chăm sóc bản thân và thư giãn nhiều hơn đi." George cười, nhưng có vẻ lo lắng. "Đồ kỳ quái ạ."

Trái tim của Dream đập nhanh hơn. "Anh có yêu em," anh lẩm bẩm, "đừng chối nữa mà."

"Đừng tỏ ra đáng ghét nữa coi," George nói, "đây chính là lý do tại sao anh chưa bao giờ nói cho em về điều đó."

"Dù sao anh cũng là người mơ về em trước mà!"

"Gì cơ? Cái đồ đạo đức giả nhà em - trời ạ. Thôi kệ nó đi, Dream."

"George, không." Dream nói, cố gắng lấy lại giọng nghiêm túc mặc dù vô cùng thích thú với cuộc trò chuyện của họ. "Em không cố ý làm anh khó chịu đâu, em thề đấy."

George chắc chắn không thích câu nói đó. "Em biết rồi đấy, anh nghĩ rằng anh sẽ không kể nó với em đâu. Đó là một hình phạt tốt hơn nhiều khi mà em tỏ ra ích kỷ với anh."

"Ồ, một hình phạt?" Dream lặp lại, không thể ngăn bản thân bật cười một lần nữa.

George rên rỉ. "Vậy đó, cả ngày nghỉ ngơi vui vẻ, anh không đối phó với em nữa."

"Chờ đã, không-" Dream bị cắt ngang bởi tiếng George ngắt kết nối khỏi cuộc gọi của họ. Anh đưa tay lên che miệng. Anh muốn chống lại nó - nụ cười toe toét, những rung động trong bụng, mong muốn được nghe lại giọng nói của George - nhưng không thể. Hai má anh ấm và đỏ bừng. Anh cảm thấy mình đang trượt sâu hơn vào cái nơi không ngừng gọi tên anh. Nó có một cái gì đó giống như ham muốn. Nó có một cái gì đó giống như một thử thách anh cần vượt qua. Cảm giác thật quen thuộc.

Xấu hổ sánh bước bên niềm hạnh phúc đang dâng trào của anh. Anh chắc chắn là đang lợi dụng George ở một mức độ nhỏ, giấu giếm sự thật từ anh và trượt trên mặt băng hài hước mỏng manh. Những lời nhận xét của anh thường lơ đãng phát ra từ miệng, một cách để khiến George phàn nàn hoặc mỉm cười. Giờ đây, anh đang bị chế nhạo bởi những luồng cảm xúc và suy nghĩ xuất hiện sau đó — ranh giới giữa một trò đùa và một lời thú nhận bắt đầu trở nên mờ mịt.

Nó không công bằng, phải không?

Anh kiểm tra nhiệt độ trên điện thoại của mình: 102 độ F (khoảng 38 độ C). Anh rên rỉ.

Nhấp vào Twitter, anh bắt đầu chầm chậm gõ.

Đừng bao giờ đánh giá thấp sức mạnh của một làn sóng nhiệt, anh viết tweet.

Anh lướt trong vài phút, bấm thích và trả lời những người theo dõi. Anh bắt gặp một vài dòng tweet được gắn thẻ của mình nói về các ván cờ hỗn loạn của họ, nhiều người xem đặt câu hỏi tại sao George lại mắc sai lầm đơn giản như vậy trong một trận đấu căng thẳng. Anh trả lời một người bằng câu "Tôi cũng đang thắc mắc điều đó đây."

Anh đột nhiên nhận được một lượng lớn lượt thích và đề cập. [@GeorgeNootFound đã trả lời tweet của bạn]

Anh nhấp vào nó.

Đang nói chuyện về cái điều hòa bị hỏng của Dream thôi, nó viết. Anh bỏ phiếu "không." Anh gõ một câu trả lời, nhưng do dự khi đọc lại. Có lẽ nó phù hợp với Snapchat hơn.

Vậy là anh muốn giữ cho em đổ mồ hôi liên tục à? Anh nhắn tin.

Anh nhìn biểu tượng của George xuất hiện, ẩn đi, rồi hiện chữ: Đúng.

Dream nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình. Có lẽ chuyện này hơi vượt tầm xử lý của George rồi.

Anh thích em lúc như thế hơn, George nói thêm.

Bụng của anh chùng xuống và ngay lập tức tắt điện thoại của mình đi.

"Cái gì?" Anh nói, đưa tay vuốt tóc, "cái gì chứ?" Điện thoại của anh đập vào bàn tối — Sapnap vừa nhắn tin đến. Anh không thèm nhặt nó lên. Nó là một trò đùa. Anh kéo vạt áo ra khỏi lồng ngực ẩm ướt, ngả người ra ghế.

Nếu có bất cứ điều gì được tính là không công bằng, thì đó là thế này: anh có thể ném bao nhiêu suy nghĩ nhếch nhác vào George tùy thích, dù có hay không có ý định giết người, nhưng điều này, điều này, cảm giác thấp thỏm xốn xang trong bụng anh, một khuân mặt anh nóng bừng, tâm trí anh tua đi tua lại những sự kiện trong giấc mơ lần thứ mười bốn trong ngày hôm nay — tất cả chỉ vì George đã tình cờ đáp lại.

Anh rời khỏi phòng. Thật không công bằng.

Anh uống bốn cốc nước trong vòng hai phút. Thật đúng là thảm họa.

Anh ngồi xem phim trên chiếc ghế dài của mình, dành phần lớn thời gian để chống lại sự thôi thúc trở về phòng và lấy điện thoại. Hành xử như tội phạm vậy.

Khi phần credit cuối phim chạy xong, và màn hình chuyển sang màu đen, anh nhắm mắt lại với hình ảnh phản chiếu của chính mình. Anh in bóng trong căn phòng tối mờ, nhưng có thể mơ hồ nhận ra những sợi lông tơ của anh; độ dốc của bờ vai anh. Patches nhẹ nhàng cuộn tròn bên cạnh anh.

Đây có phải là những gì anh thể hiện khi George mơ thấy anh không? Một cái vỏ rỗng trên một màn hình đen tuyền? Trong giấc mơ của anh, George là tất cả. Anh tự hỏi mình sẽ nhợt nhạt đến mức nào nếu như hai người ở bên cạnh nhau tại thời điểm này. George sẽ làm cho chiếc ghế dài của anh trông tồi tàn hơn bao giờ hết, và tiếng cười của anh ấy sẽ làm bừng sáng cả căn phòng. Họ có thể đang ngồi nói chuyện hoặc xem tivi, và Dream sẽ không thể rời mắt khỏi đối phương. Anh có thể sẽ quên đi cái nóng; ngồi sát lại, khiến mặt anh ấy đỏ lên và kéo anh ấy vào lòng.

Anh đột ngột đứng bật dậy khiến Patches giật mình. Anh cảm thấy như muốn hét lên. Dù anh có làm gì đi chăng nữa, suy nghĩ của anh vẫn kéo anh trở lại đó: nơi bãi biển, những bàn tay ấm áp ghim vào cát. Nơi anh đã làm quen với bạn của mình, người bạn thân nhất của anh, và yêu từng giây từng phút trêu ngươi khi chạm vào da của anh ấy và cảm thấy anh ấy run rẩy. Anh tức giận với tâm trí của chính mình cũng như cái cách anh bị mê hoặc với ý tưởng quay trở lại đó.

Anh hít một hơi thật sâu. Anh nghĩ về nhiều đêm anh đã nhìn thấy chính mình, đeo mặt nạ, người đầy máu, bờ ngực phập phồng bên bờ biển. Đối đầu trực tiếp với bản thân là cách chữa lành duy nhất mà anh biết.

Mình không chỉ muốn quay trở lại đó, anh để cho bề mặt nổi của mình tự suy nghĩ, và từ từ thở ra. Mình còn muốn hôn anh ấy ở đây, ngay bây giờ.

"Thật là ngu xuẩn." anh lẩm bẩm, nhưng chỉ riêng việc tự thú nhận một mình thôi cũng đủ làm anh nguôi ngoai bớt.

Patches nằm trước mũi chân anh và kêu meo meo. Anh cúi xuống gãi đầu cho cô, và cô đi theo anh trên đường trở về phòng ngủ. Khi anh nhấc điện thoại lên, một số thông báo đến trong vài giờ trước sẽ nhấp nháy trên màn hình chính của anh.

Có lẽ chúng ta nên bàn về một số chuyện sớm, tin nhắn của Sapnap.

Anh phớt lờ nó. Tương tự, George đã không nói bất cứ điều gì kể từ khi Dream không đáp lại tin nhắn của anh ấy. Anh chuyển sang iMessages của họ và nhấp vào liên kết đến bài hát từ đề xuất trước đó mà không cần suy nghĩ nhiều.

Chào, anh nhắn tin cho George. Sau đó lục lọi khắp nói để lấy tai nghe của mình.

Xin chào, George phản hồi gần như ngay lập tức.

Dream nhấn vào nút phát nhạc; nhắn lại, em nhớ anh.

Anh cứ nghĩ em đang ngủ trưa hay gì đó, George nói.

Anh đang lấy lại tinh thần khỏi việc đối mặt một cơn ác mộng khác hoặc thực hiện trò đùa liên quan đến việc hôn-người-bạn-thân-nhất của mình.

Em đang xem một bộ phim tài liệu về loài chim, thay vào đó anh gửi câu ấy đi, giữ cho nó mang tính dân sự. Tai nghe của anh bắt đầu rì rầm một giai điệu nhẹ nhàng.

Anh nhìn George dừng một chút trước khi nhắn lại với câu: Thật dễ thương

"Thôi nào, George." anh thở ra. Anh chỉ vừa vượt qua cơn đau tim gần nhất mà anh ấy gây ra cho anh thôi mà.

Nó thực sự khá tuyệt, anh trả lời, bây giờ anh kiên quyết giữ nó văn minh nhất có thể.

Đó có phải là một bộ phim khác về sự phát triển của mấy con vẹt không? George hỏi. Anh cảm động với kiến ​​thức mà George đủ quan tâm để nhớ những dấu hiệu nhỏ bé anh thể hiện.

Có lẽ thế, anh ấy nhắn tin, vậy còn anh, anh đang làm gì?

Âm nhạc văng vẳng bên tai, và anh hít thở sâu đầy mãn nguyện khi đọc tin nhắn tiếp theo của George: Anh không thực sự có gì quan trọng để làm, chỉ đang nghĩ xem có nên vào chơi vì Bad đang live. Em muốn tham gia không?

Anh nhìn chằm chằm vào màn hình đang tắt của mình. Máy tính thì quá xa. Giường thì lạnh. Ghế thì nóng, anh nhắn lại.

Ba dấu chấm biểu thị George đang nhập tin xuất hiện, sau đó biến mất. [Đã đọc lúc 9:07 tối]

Dream chờ đợi, đặt điện thoại lên ngực khi một phút trôi qua. Đôi mắt anh nhắm nghiền khi lời bài hát bắt chước tình cảnh của chính anh một cách kỳ lạ.

'Usually I put somethin' on TV'
'Như một thói quen, anh thường bật TiVi lên'

'So we never think about you and me'
'Để bản thân có thể quên đi những kỷ niệm xưa kia của anh và em'

'But today I see our reflections clearly'
'Nhưng hôm nay anh lại thấy hình ảnh của chính em'

'In Hollywood, layin' on the screen-'
'Đang được phản chiếu rất rõ ràng tại Hollywood-'

Bài hát bị cắt ngang bởi nhạc chuông văng vẳng bên tai khi điện thoại rung liên hồi trên lồng ngực. Đôi mắt của anh mở bừng khi anh bị bắn ra khỏi trạng thái xuất thần mà Glass Animals đã dụ anh vào.

George đang gọi cho anh.

Anh nhìn vào cái tên, vào bức ảnh tự sướng đáng nguyền rủa mà George đã chụp, và các nút màu xanh lá cây và đỏ sẽ thay đổi hướng tâm trạng đang được xây dựng cẩn thận của anh. Anh ấy đang gọi anh; không phải trên Discord, hay để bắt anh chơi Minecraft, hoặc để hỏi số di động của mẹ anh.

Dream nhấc máy.

"Xin chào." George nói một lần nữa, giọng bình thường, nhưng nhẹ nhàng.

Trái tim của Dream đập nhanh. "Chào anh."

"Anh nghĩ việc này sẽ dễ hơn là nhắn tin." George giải thích và tâm trí của Dream lướt qua từng mảng âm tiết trong chất giọng trìu mến của anh ấy. Anh ấy có vẻ gần gũi hơn bình thường. Dream chợt nhớ lại lần cuối họ gọi điện thoại, anh đã cúp máy vì cái mic mà George đã thay đổi khiến anh không thoải mái. Anh cố gắng không để bản thân mình quá để tâm phân tích ký ức đó.

"Được rồi," Dream nói, "tuyệt."

"Sao giọng em nghe có vẻ lo lắng vậy?"

Má anh đỏ bừng. "Em đâu có. Anh đã làm gián đoạn lúc em đang nghe nhạc nên em vẫn còn phải điều chỉnh để trở lại thế giới thực."

"Ồ, xin lỗi nhé. Em đang nghe gì vậy?"

Dream do dự, phân vân không biết có nên tiết lộ thông tin đó không. Anh lo lắng George sẽ có thể nói rằng anh đã bị ám ảnh như thế nào với bài hát mà anh ấy gửi cho anh như một trò đùa. Anh cau mày. Anh ấy đang nghĩ gì vậy? George dày đặc và khó đoán như một viên gạch*.

*Ủa anh?:D

"Heat Waves." anh nói, "Em thực sự thích nó."

"Hay đấy, anh cũng vậy." George tiếp tục, "mặc dù anh nghĩ rằng em thích nó là vì bị thời tiết bên đó mỉa mai nhỉ."

"Không phải là bởi vì anh cứ muốn em đổ mồ hôi à?" Anh nói đùa. Mọi thứ đều khá là choáng ngợp; George gọi anh từ hư không, sự thân mật kỳ lạ trong cuộc trao đổi của họ, hàng phòng thủ anh đã bị phá vỡ hoàn toàn dưới áp lực này.

George cười. "Ồ, chắc chắn rồi. Nhân tiện, cuộc bỏ phiếu trên Twitter của anh bị mất rồi. Anh đoán những người theo dõi của chúng ta không muốn em phải chịu đựng nhiều như anh."

"Anh đúng là một người dễ mến mà." Dream nói một cách trìu mến.

"Thôi nào, được gửi bài hát đó cho thật thú vị, em chắc đã tự nói thế chứ gì." George trêu chọc. Dream có thể nghe thấy anh cười khúc khích ở đầu dây bên kia. "Anh vẫn nhớ khi lần đầu tiên anh phát hiện ra nó, Anh đã nghe nó liếp tục, một tuần liền đấy."

Dream nghẹn lại. Những lời du dương ấy có thấm vào da thịt George giống như cách chúng đã làm với anh không? Anh ấy có nghĩ về bài hát khi cảm thấy mồ hôi nhẹ nhàng chảy dài trên lưng không? Khi anh đang nằm trên giường, nói chuyện điện thoại với người bạn thân nhất của mình, chống lại việc muốn nói ra câu: "Em không thể ngừng nghĩ về anh."

"...Sao cơ?"

Dream ngồi bật dậy ngay. Mẹ kiếp. Anh đã nói thẳng ra điều đó à? Mẹ kiếp.

"Em nói em cũng không thể ngừng suy nghĩ về nó." anh nhanh chóng nói dối. Nhịp đập trái tim trở nên thất thường. "Thường thì em không hay tìm thấy những bài hát làm em thích thú như thế, nên là cảm ơn vì điều đó."

"Ừ... không vấn đề gì đâu." George nói.

Dream cũng không biết mình có làm sao hay không. Sự kinh hoàng làm mất hết sạch màu sắc trên khuôn mặt anh khi sự im lặng cô lập anh trong những bức tường giam giữ trong phòng. Anh đã tự nhiên gặp phải chủ nghĩa khắc kỷ đau đớn này từ George trước đây khi anh ấy đưa ra những nhận xét có phần mập mờ, nhưng anh biết đây có thể là điều tồi tệ nhất. Anh cầu nguyện rằng George sẽ tin anh.

"Vậy," Dream nói, "anh có định tham gia stream của Bad không?"

"Có lẽ là không, anh nghĩ mình thực sự không thức nổi đâu."

Anh nuốt nước bọt. "Anh đang ở trên giường á?"

"Ừ," George chậm rãi nói, "sao thế?"

"Không có gì đâu, chỉ là... em cũng vậy." Dream liếc nhìn những chiếc gối nằm bên cạnh anh, tự hỏi liệu cả hai có thể vừa với cái nệm của anh hay không, hay anh sẽ phải vòng tay qua eo George và kéo anh ấy vào ngực - anh nhăn mặt lại.

Anh nghĩ rằng anh sẽ giành lại quyền kiểm soát bản thân nhiều hơn khi chấp nhận việc là anh không muốn hôn George theo một cái cách rất phi lý, thế là anh lại bắt đầu nghĩ đến điều đó theo hướng ngược lại. 'Cơn sóng nhiệt khiến anh ngẩn ngơ mất rồi', anh khinh bỉ.

"Ở đó còn nóng không?" George hỏi.

"Còn, em đã gọi ai đó để xem xét cái điều hòa và các thứ khác nữa nhưng em cũng không quá hy vọng đâu. Họ chỉ nói là nó đã trở nên nóng hơn và họ cũng nói là nó bị giảm điện áp."

Anh sẽ chết nếu nó cứ tiếp tục như vậy. Lần giảm điện áp cuối cùng mà Orlando gặp phải là vài mùa hè trước đó, và anh đã cố gắng sinh tồn trong môi trường không có điện trong mười hai giờ liên tục trước khi bỏ cuộc và lái xe hai giờ đồng hồ ngột ngạt để về nhà cha mẹ anh. Em gái của anh đã rất vui khi thấy thằng anh về nhà.

"Anh chưa bao giờ trải qua những thứ đó khi ở đây," George trầm ngâm, "cảm giác thế nào?"

"Ừm thì, khá buồn rầu. Trời thì tối, không khí thì ngột ngạt, em phải nấu mọi thứ trên bếp lò. Em cũng có một bộ sưu tập nến, để đề phòng chuyện này."

"Và không có Minecraft nữa." George nói thêm.

Dream đảo mắt. "Ồ đúng vậy, cả nó nữa."

"Tại sao em không đi tắm biển?"

Dream cười trong chốc lát. "Em không thực sự thích đi đến biển lắm. Còn nhớ cơn ác mộng của em chứ?"

"À," George nói nhỏ, "tất nhiên rồi." Dream dịu đi trước sự quan tâm trong giọng nói của anh ấy.

"Này, nghe này, anh thực sự không phải lo lắng về tất cả những điều em đã nói đâu. Em có thể nghe thấy anh đang cau mày đấy. Em vẫn ổn mà." Anh đảm bảo.

George thở dài. "Anh không biết nữa, Dream, đó là một trải nghiệm khá đáng lo ngại đấy."

"Em-," giọng anh ấp úng, "Em biết. Nhưng lần đầu tiên em... thấy mình muốn quay lại với nó."

"Tại sao?" George bực tức hỏi, "Anh nghĩ nơi đó đã làm em sợ hãi mà."

"Đúng thế." Dream ngả người xuống giường. Xin đừng thúc ép em, George à.

George hối thúc. "Vậy thì tại sao chứ?"

"Bởi vì em muốn gặp lại anh." Anh nói, những từ ngữ mờ ảo lướt qua môi anh với sự gợi nhớ về những con sứa mặt trăng và bờ cát mềm mại. Anh đặt tay lên ngực mình để cảm thấy tim mình đập dồn dập dưới lòng bàn tay.

George dừng lại. Giọng anh nhỏ nhẹ, "em thực sự có ý như vậy hả?"

"Vâng." Những tấm rèm mắc trên cái cửa sổ có màn che của Dream khẽ đung đưa, một làn gió nhẹ len lỏi vào trong căn phòng ngột ngạt của anh. "Em đã nhận ra rằng em muốn gặp anh nhiều như thế nào."

"Anh... hiểu ý của em." George nói, "Anh hiểu được điều đó sau khi anh mơ về em."

Dream hít vào rồi nín thở. Anh đã từng khiến chuyện này rối tung lên trước đây; làm George sợ hãi và bỏ đi. Anh cố gắng làm dịu những dây thần kinh đang bất ổn vô cùng của mình, sẵn sàng tấn công lại bất cứ thứ gì có thể làm hỏng cách tiếp cận cẩn thận cần thiết cho phong thái giống Bambi của bạn mình.

"Anh có muốn nói về nó không?" Dream hỏi, thành công giữ một tông giọng êm dịu.

George ậm ừ. "Em sẽ lại cố gắng gây rối với anh à?"

"Không đâu, em hứa." Anh nói một cách nghiêm túc.

Trong khoảnh khắc tĩnh lặng sau đó, anh không hề cử động.

"Được rồi." George hắng giọng. "Anh đã có nó khoảng ba tháng trước, vì vậy anh không nhớ rõ ràng mọi thứ cho lắm. Chỉ là những mảnh vụn rải rác khắp nơi." Làn gió trong phòng Dream nhẹ nhàng bay qua bay lại.

"Anh nghĩ nó bắt đầu khi anh ngồi trên xe hơi, đang đợi bên lề đường ở sân bay gần nhà. Anh đỗ xe và vào chỗ lấy hành lý — anh biết mình định đón ai đó, nhưng anh lại không thể nhớ đó là ai— nhưng sau đó thì cũng không ai xuất hiện. Anh chỉ đứng đó cho đến khi băng chuyền bật lên, và một chiếc vali màu xanh lá cây sáng hạ xuống trên đó. Khi anh đến để lấy nó, một người khác đã giữ lấy nó trước mặt anh." George dừng lại, "Em đã giữ lấy nó trước anh."

"Làm sao- làm sao anh biết người đó là em?" Dream hỏi, không thể nói lên được tông giọng mình cần.

"Anh chỉ biết mà thôi," George nói nhẹ nhàng. "Em cao, và lịch sự, nhưng..."

"Nhưng?" Dream lặp lại, biết điều gì sắp xảy đến.

"Khuôn mặt của em," George nói nhỏ, "Anh không thể nhìn thấy nó."

"Em... có cái..." Anh không thể nói hết cả câu.

"Có," George nói, "từ những gì em mô tả với anh, nó trông khá khớp nhau."

Trái tim Dream rơi tự do, anh im lặng. Anh cảm thấy mình sẽ mãi mãi bị ám ảnh bởi điều kinh khủng đó.

"Clay?" George nhẹ nhàng kiểm tra.

Nó lại nhấn chìm anh một lần nữa; sự thoải mái khi tên của anh vụt qua môi George và sự bối rối mà anh ấy có thể nhận ra chỉ bằng sự thay đổi nhỏ nhất trong giọng điệu của Dream khi anh ấy cảm thấy không ổn. Anh yêu và cũng ghét cách giọng nói của George dẫn đường anh về nhà.

"Cứ tiếp tục đi." giọng anh khàn lại.

"Ừm," George nói, tiếp tục một cách thận trọng, "chúng ta đã đi vòng quanh các nhà ga trống một lúc. Anh cũng không biết tại sao hai ta lại không rời đi. Cả hai đã nói chuyện suốt thời gian đó và em có vẻ giống như chính mình - chỉ là em có chút khép mình, nếu điều đó hợp lý." Nó hợp lý. "Anh rất vui khi gặp em." Sự phấn khích ngọt ngào của George có thể nghe thấy rõ, "Anh nhớ nhất điều đó, cảm giác rất hạnh phúc. Rồi sau đó anh đã nói với anh điều đó, và- và em đã ôm anh."

Một nụ cười nhỏ nở trên khuôn mặt của Dream. Anh chắc chắn sẽ giữ chặt George trong một khoảng thời gian dài khó chịu khi họ gặp nhau lần đầu. Anh tự hỏi liệu đầu của George có nằm gọn dưới cằm mình không, nếu anh ngửi thấy mùi dầu gội trên mái tóc đen của anh ấy.

"Sau đó, anh- anh kéo mặt nạ của em lên," George lắp bắp, giọng hơi cao lên, "chỉ một chút thôi. Đủ để nhìn thấy miệng em."

Dream đỏ mặt. Anh nhớ sức nặng của chiếc mặt nạ lúc nó rơi khỏi mặt anh. Da đầu anh bắt đầu ngứa ran khi anh tưởng tượng George đang vuốt tóc mình. Tại sao George, trong cả hai giấc mơ-

"Và em, à, em đã-" anh ấy thở ra, "em hôn lên trán anh."

Dream hóa đá.

Anh đã làm gì cơ?

"Đó là tất cả, rồi anh đã thức dậy," George nói nhanh chóng. Anh ấy hậm hực, khẽ khàng bổ sung, "em sẽ không bao giờ hiểu anh đã cảm thấy thế nào sau chuyện đó đâu."

Lồng ngực của Dream căng phồng vì dòng cảm xúc dâng trào; kiêu hãnh, bối rối, tham vọng. Anh ấn các đốt ngón tay vào gò má bỏng rát của mình. George có một giấc mơ về việc anh ấy được anh hôn. Anh lại cũng có một giấc mơ về việc anh được hôn anh ấy.

"N-", anh cố gắng, không thể thở được. Anh hy vọng George không thể nghe thấy sự run sợ trong giọng nói của mình. Lơ lửng trên cơ thể của mình, anh ấy thấy mình đang hỏi, "nó như thế nào?"

Anh nghe thấy hơi thở của George trở nên khó nhọc. "Anh cảm thấy nó rất an toàn," anh ấy thì thầm, "và ấm áp. Rất ấm áp."

Dream nhắm nghiền đôi mắt, lồng ngực lên xuống nhanh chóng. Anh muốn kể cho anh ấy tất cả mọi thứ - George cũng đã chạm vào mặt nạ của anh như thế nào trong giấc mơ của anh, anh đã hôn lên môi anh ấy như thế nào và muốn hôn anh ấy ở mọi nơi.

Anh biết anh ấy có thể. Anh thậm chí còn đổ lỗi cho nó vì cái lưỡi ngỗ ngược của mình. Tuy nhiên, có một ranh giới mà anh phải bước qua, dù anh đã nghiêng ngả từ bên này sang bên kia rất lâu, không bao giờ chọn vượt qua vì anh sợ mất George. Anh biết anh sẽ không làm thế.

"... Em sẽ ghi điều đó vào danh sách những việc cần làm khi lần đầu tiên được gặp anh." anh nói.

Trước sự ngạc nhiên của mình, George bật cười. Âm thanh làm giảm bớt căng thẳng trong cơ bắp của anh. "Ôi im đi."

Dream nở nụ cười. "Em nói thật đấy."

"Không, em không hề như vậy," George nói, "Anh biết em không thực sự như vậy."

"Anh thậm chí còn không biết em trông như thế nào ở ngoài đời."

George chế giễu. "Em toàn nói thế còn gì."

Dream nhướng mày. "Ồ vậy ư?" Anh mở điện thoại của mình, chỉnh hướng đến Snapchat.

"Chuẩn." George nói, tự tin.

Dream chụp một bức ảnh. [Gửi tới Goog]

"Đợi đã," George nói sau một lúc, "em vừa gửi cái gì cho anh vậy?"

Dream cười khúc khích.

"Dream," tiếng snap mở ra vang lên, "cái-"

Nó hầu như không phải là một bức ảnh tự sướng, chỉ là một bức ảnh chụp nhanh nhắm gần khuôn mặt của Dream. Nó không cho thấy rõ ràng bất cứ thứ gì ngoại trừ một phần xương hàm, cổ và những búi tóc nằm ngổn ngang trên phần gối dưới đầu.

Dream không nhịn được cười trước sự im lặng của George, vừa cười vừa nín thở khi hình dung anh ấy tiếp thu hình ảnh đó vào đầu. Anh biết sự hòa hợp này đến từ đâu - thật kỳ lạ khi cho đến nay cuộc trò chuyện của họ đã khiến anh cảm nhận được những làn sóng cảm xúc mãng liệt như vậy. Anh lo lắng, phấn khởi và bắt đầu nghĩ rằng có lẽ George cũng vậy. Có lẽ...

"Anh ghét em." George thốt lên với một hơi thở ấm áp và tắt bức ảnh của Dream đi ngay lập tức. "Hôm nay em cũng đã làm điều tương tự với anh rồi."

Anh nhớ những gì anh đã gửi đi trong stream, sức mạnh mà nó mang lại cho anh ấy. "Sao thế, anh lại đỏ mặt à?" Giọng anh trầm hẳn đi.

Câu trả lời của George rất đa tình. "Không phải em muốn anh như thế sao?"

Không khí được lôi hết ra từ phổi của Dream. Đôi mắt anh mở to, lục soát phòng mình một cách vô nghĩa để kiểm tra xem anh có còn tỉnh táo không. George nói nghe như thể anh ấy thực sự đã ở trên bãi biển, và suy nghĩ đó bùng cháy trong Dream, với một ngọn lửa đỏ rực, khi anh dường như nuốt trọn toàn bộ cơn hưng phấn. Anh nắm chặt ga trải giường của mình. Patches nhìn chằm chằm anh với ánh mắt phán xét.

Cái quái gì đang diễn ra vậy?

"Vâng," anh tuyên bố, quyết định dùng những lời của George để phản lại anh ấy, "Em thích anh lúc như thế hơn."

Chúng ta đang làm gì vậy?

"Đồ quá đáng." George nói, một cách nhỏ nhẹ, hấp tấp. "Anh- anh nghĩ anh nên đi ngủ đây."

Dream cảm thấy lồng ngực mình nhói đau - anh hoàn toàn mong đợi cảm giác thấy bản thân mình trống rỗng nếu không có giọng nói nhẹ nhàng của George bên tai - nhưng anh vẫn thông cảm. Trong suốt cuộc gọi của họ, anh đã ở trong tình trạng quá nóng đến mức lo lắng về việc não mình đang tan chảy.

"Rất vui được nói chuyện với anh" Dream nói, anh vẫn bất chấp giữ lại bốn mươi giây cuối cùng của họ.

"Ừ, em cũng vậy," George vội vàng, "sao cũng được."

Anh ấy cúp máy.

Dream xoắn tai nghe của mình lại. Anh không chắc chắn phải làm bất kỳ điều gì với nó nữa; những câu tán tỉnh thân thiện len lỏi vào tận ruột gan anh và cuộn lại một cách nồng nhiệt giữa sự dày vò dồn dập mà anh đã phải chịu đựng.

Anh có thể dễ dàng thuyết phục bản thân rằng George đang làm tình với anh, một sự trả thù có thể nói trong những năm Dream trải qua đã khiến anh khó chịu vô cùng. Nhưng có điều gì đó trong giọng anh ấy khi anh ấy thì thầm những câu trả lời nhẹ nhàng mà Dream cực kỳ muốn tin rằng đó là thật thà.

Khuôn mặt anh sa sầm lại khi anh chấp nhận sự thật khủng khiếp thứ hai trong ngày: Anh muốn George cũng muốn anh.

Anh sẽ không cần phải rời khỏi giường, hay bận tâm đến những điều phiền nhiễu. Tất cả những gì anh có thể nghĩ là cẩn thận nắm lấy quai hàm của George bằng một tay, tay kia trượt vào mái tóc đen của anh ấy, và nhẹ nhàng áp môi lên trán anh ấy.

Suốt cả đêm đó anh thức trắng.


-To be continued-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro