Chương 5: Xuống dốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: "Plunge"

"Anh có muốn đến Florida không?" Dream hỏi.

Không phải như người khác hay nghĩ rằng họ chưa bao giờ nói về việc này trước đây, bởi vì họ thực sự có - theo cái cách chậm rãi - tại những cuộc gọi khi mà không có ai còn thức, lúc đó adrenaline của Dream đang giúp anh kéo dài thời gian thức để giúp George có một nơi để giải tỏa sau một số vấn đề gia đình.

Lời mời ấy tồn tại như một thứ để đề phòng, một sự tích góp không thể tránh khỏi sau nhiều năm xây dựng tình bạn của họ. Tuy nhiên, nó vẫn bị ném ra sau đầu, và chưa hề được định hình rõ ràng. Dream hy vọng George thấy rằng anh đang nghiêm túc.

"... Đến Florida ư?" George nói với vẻ vừa rụt rè vừa ngạc nhiên. "Tức là, đến thăm em?"

"Vâng." Dream đáp lại. "Chúng mình đã luôn nói về nó mà. Tại sao không thực hiện điều đó sớm hơn?"

"Ồ. Tất nhiên là anh muốn, chỉ là..." George do dự. "Anh còn khá cân nhắc."

Một cái cau mày làm làm méo đi nụ cười trên khóe miệng Dream. Anh không mong đợi câu trả lời đó. "Anh cũng không cần phải nghĩ về nó sớm đâu, nếu việc này có ích thì... em vẫn có vài phòng ngủ trống và trong nhà cũng rộng rãi lắm. Hoặc anh có thể ở trong một khách sạn nào đấy được mà."

Giọng của George trầm lại. "Cảm ơn vì lời đề nghị, Dream. Anh sẽ suy nghĩ về nó."

Trái tim anh như chìm xuống. Cơn ớn lạnh chạy dọc làn da, và anh thu đầu gối mình về phía ngực.

Anh nhớ lại bản thân mình đã ngồi ở cùng một chỗ trên sàn phòng tắm của mình vài ngày trước, những giọt nước ẩm ướt trượt xuống cổ anh trong khi bài hát ám ảnh kia vang vọng trong hộp sọ. Theo một cách nào đó, anh cảm thấy mình thật khô khan và dễ bị tổn thương khi George im lặng như khi anh chỉ biết quấn mình trong một chiếc khăn bông.

Trước đây anh đã khóc ở nơi đó, nằm sõng soài trên nền đất lạnh lẽo cùng những hàng nước mắt ầm thầm và đống giấy vệ sinh nhàu nát. Anh cũng mừng khi lần đầu tiên chuyển nhà và dành một chút thời gian trước khi đến thăm mẹ và em gái mình.

Bị giới hạn bởi những bức tường trắng xóa và những căn phòng xám xịt đã làm trỗi dậy những cảm xúc thô sơ mà anh đã từng yêu thích, hoặc đã từng phá hủy.

"Em không có ý xúc phạm đâu. Nhưng có vẻ như anh đang không thoải mái cho lắm thì phải." Dream từ từ tiếp cận, "nhưng em cần phải biết. Trước đây anh đã rất vui mừng về việc sẽ đến thăm em. Có... có lý do gì khiến bây giờ anh không còn muốn đến đây không?"

Ánh đèn trên đầu mờ đi trong giây lát, sau đó sáng lại. Dream nhíu mày đầy bối rối.

"Tại sao em phải hỏi như vậy." George nói cả câu chỉ trong một nhịp thở, nhưng chủ yếu là của bản thân anh ấy. Đôi môi của Dream chuẩn bị phản bác lại, và anh ấy tiếp tục, "Đó không phải là chuyện cá nhân, Dream. Hãy kệ nó đi."

Những vết kim đâm đầy chua xót đọng lại trong bụng anh. Anh biết quá rõ những điều được truyền đạt kín đáo trong giọng nói của George. "Anh đang nói dối em à?"

"Anh không có."

Anh thấy phát ốm. "George."

"Anh chỉ đang không biết liệu mình có đủ tiền hay không và gia đình anh sẽ phản ứng thế nào thôi - em không phải là vấn đề." George gần như cầu xin.

"Điều đó có thực sự đúng không?" Dream hỏi.

Sự hiện diện của George bị bóp nghẹt bởi bầu không khí im lặng rõ rệt.

Dream hạ giọng xuống rất nhỏ. "Tại sao anh lại không muốn gặp em?"

"Anh muốn," George nhiệt thành khẳng định, " và đó mới là vấn đề. Anh muốn gặp em đến nỗi mà anh..." giọng anh ấy nhỏ dần, "... sợ điều gì sẽ xảy ra khi anh làm vậy."

Làn gió bên ngoài thổi qua cửa sổ và không khí được rút cạn từ phổi của Dream. Trong căn phòng ngột ngạt thoang thoảng mùi của một cơn bão.

"Sợ hãi," Dream nhắc lại với vẻ hoài nghi nhẹ nhàng, "trước điều gì?"

"Anh không biết giải thích thế nào." George lẩm bẩm.

Dream vòng tay qua đầu gối. "Thử đi. Em xin anh đấy."

George hít một hơi. "Anh không có giỏi trong chuyện... nói về cảm xúc của anh. Em hiểu chứ?"

Trái tim Dream dịu lại. "Em biết."

"Em luôn nói bất cứ điều gì em đang cảm thấy, giống kiểu em không biết hoặc không quan tâm đến việc điều đó sẽ khiến mọi người nhìn em như thế nào ấy. Ý anh là chuyện đó thật nực cười, ai lại làm vậy chứ?"

Nhẹ nhàng, anh lặp lại, "Tôi biết."

"Anh đã biết em quá lâu, và em là một người bạn tuyệt vời còn anh-" George dừng lại. "Anh rất quan tâm đến em, mà bởi vì nó luôn được thể hiện... trực tuyến. Luôn luôn là trực tuyến. Ai có thể nói rằng ngay lần thứ hai chúng ta gặp mặt trực tiếp, chúng ta đã không còn gì để nói? Hoặc là, chúng ta gặp nhau và mọi thứ diễn ra tốt đẹp đến mức... kết thúc luôn?"

Dream nghiến chặt quai hàm.

"Khoảnh khắc được mong đợi đó sẽ đi đến hồi kết. Mọi thứ chúng ta đã nói trong vài năm qua chỉ... trôi qua, những kỳ vọng cũng không còn nữa," George tiếp tục, "và em sẽ không nói chuyện với anh nữa."

"Em sẽ không." Dream bình tĩnh khẳng định.

"Em đâu biết được."

"Em biết," anh thề. "Em không quan tâm bất cứ điều gì có thể xảy ra." Nếu anh bằng một cách nào đó muốn em. "Em chẳng đi đâu cả." Kể cả nếu anh không. "Em vẫn ở đây."

George thở dài. "Anh đánh giá cao sự tự tin của em đấy, nhưng mọi thứ sẽ luôn khác với những gì chúng ta đã hình dung."

Sự thừa nhận đánh thẳng vào não Dream. Anh đã chia sẻ một cuộc trò chuyện tương tự với George nhiều năm trước và biết được rằng George coi cuộc sống của mình là sự cân bằng cẩn thận giữa kỳ vọng và thực tế. Khi mà những kỳ vọng đó không thành và xung quang anh ấy chỉ còn lại sự thất vọng tuyệt đối, thì mọi chuyện sẽ trở nên cực tồi tệ.

"Anh có lo lắng rằng nó sẽ không đáp ứng được kỳ vọng của anh không?" Dream thúc đẩy câu chuyện.

"Không," George nói. "Anh e rằng nó sẽ xảy ra thôi."

Những lời đáp lại nổi lên và rồi tắt lịm trên đầu lưỡi của Dream, bị nhấn chìm bởi sự mất mát và bối rối. Anh hy vọng rằng George không quá mức mong đợi ở anh; về việc anh trông như thế nào hay anh là ai trong cuộc sống thực.

Anh nghe thấy một âm thanh nhỏ vang lên ngay sau tấm rèm trong suốt, và anh ngẩng đầu lên để quan sát cửa sổ đang mở. Bầu trời bên ngoài tối sầm lại bởi những đám mây lộn xộn.

"George." anh gọi, từ từ đứng dậy khi một cảm giác kỳ diệu như một đứa trẻ mới nhận được đồ chơi trào dâng trong lồng ngực. "George."

"Sao vậy?" George hỏi một cách mệt mỏi.

Khi anh đứng thẳng lên, anh có thể nhìn qua màn kính mờ. Anh phát ra một lời thì thầm, "Trời mưa rồi."

"Hả-"

"Mưa rồi!" Anh áp chặt điện thoại vào tai khi chạy ra khỏi phòng tắm. "Trời ạ, em thậm chí còn không nhận ra, nó bị vỡ rồi, thực sự bị vỡ rồi đấy!"

Chân anh tự đưa anh xuống hành lang, đi qua mảng ánh sáng lấp lánh từ bầu trời đang chiếu vào những vệt nước. Tất của anh trượt đi trên sàn gỗ khi anh đi xuống cầu thang.

"Vỡ?" George hỏi lại, và Dream có thể nghe thấy một chút thích thú trong giọng nói anh ấy.

"Những luồng sóng nhiệt ấy." Dream rưng rưng, ​​cười toe toét khi cửa kính trượt ra sân sau của anh hiện ra. Cỏ ướt đẫm một màu xanh tươi đầy sức sống, những bụi cây và cây cọ rung rinh trong gió, và sân bê tông của anh nhuốm màu xám đen. "Khi mà nó vỡ đi ấy, nó sẽ giảm xuống. Nhiệt độ sẽ giảm xuống."

Anh nghe thấy George cười nhẹ. "Anh không nghĩ rằng anh đã từng thấy ai đó hào hứng về một cơn mưa như thế này."

"Anh không biết em đã khốn khổ như thế nào đâu." Dream nói lan man, ấn lòng bàn tay mình vào tấm kính mát lạnh. "Ngày này qua ngày khác, mồ hôi đổ ra như tắm, mà người sửa điều hòa thì lại bảo tuần khác mới đến và trời ạ, cái bãi biển hôm nay thật kinh khủng, em gần như bị nướng ngoài đó-"

"Bãi biển á?" George ngắt lời.

Dream chùn bước.

"Cái... mà em đã nói với anh?"

"Đúng." Anh không định giữ bí mật nó với George, nhưng vì lý do gì đó, nó vẫn mang lại cảm giác rất riêng tư. "Đó là lý do tại sao em lại ở Miami."

"Nhưng em ghét bãi biển mà."

"Em– em vẫn ghét mà." anh lựa chọn từ ngữ một cách cẩn thận. "Đại loại là. Gần đây em đã hơi...lạc lối, có lẽ vậy." Sự kiểm soát. Những xúc cảm. Sự nhận thức. "Cơn ác mộng cùng với anh đó thực sự khiến em bị sốc, và làm nảy sinh nhiều điều mà em không biết rằng em đã phải giữ lấy."

"Ồ." George nói với vẻ quan tâm. "Nó kiểu như thế nào?"

Tay Dream từ từ rời khỏi cánh cửa trong suốt. Anh nhìn ra sân và ngắm mưa.

"Giống như bố em vậy." Anh thú nhận, những lời nói đến từ chỗ sâu nhất trong trái tim anh. "Ông ấy... thường đưa gia đình em đến đó rất nhiều lần, khi em còn nhỏ. Ông ấy gọi nó là 'hồ nước mặn của tình yêu', hay cái gì đó đại loại như thế, và nó sẽ khiến mẹ em bật cười. Em nhớ rất rõ điều đó. Ông đặt tay lên vai bà, và bà sẽ cười." Căng thẳng từ từ tăng lên trong quai hàm và xung quanh thái dương anh. Sấm sét nổi lên trên bầu trời ở ngoài. "Khi ông ấy rời đi, bà ấy đã không cười nữa. Và- và bọn em không bao giờ quay trở lại."

Anh mở cửa, và tiếng mưa phùn văng vẳng bên tai. Không khí ôn hòa nhẹ nhàng bao trùm lên mặt trước của anh. Đó là cái lạnh thấm thía nhất mà anh cảm thấy trong nhiều năm.

"Không lâu sau đó, em bắt đầu gặp những cơn ác mộng. Em đoán sự kiện trên đã gây ra gì đó với em." Dream nói. "Như kiểu xé em ra làm hai ấy."

Anh nhớ lại vài lần đầu tiên anh thấy mình ở trong thế giới giấc mơ đó, rất khó để biết người đàn ông đằng sau chiếc mặt nạ thực sự là ai. Khi anh mang cái đĩa giấy vẽ hình khuân mặt tươi cười từ trường về nhà, cha anh đã cầm nó và che lên mặt, hình ảnh đó đã lưu lại cho đến khi Dream không còn biết đó là cha mình, hay là hình ảnh phản chiếu của chính mình nữa.

Sau một lúc, George nói. "Sao em lại chưa bao giờ đề cập đến nó?"

"Em nghĩ rằng em đã sợ hãi khi đến quá gần với anh." Anh nói. Nhưng gần đây em nghĩ rằng em đã tìm ra lý do rồi.

Mưa vẫn rơi đều đều.

"Anh cũng vậy." George nói. Giọng anh ấy ẩn chứa gì đó nghe như nhẹ nhõm. Một phần của nỗi thống khổ trong Dream dần lắng xuống.

"Đến thăm em đi." Anh đề nghị một lần nữa. "Đó là điều gần gũi nhất chúng ta có thể thực hiện được."

George hậm hực. "Anh giờ còn không thể biết em đang cố tự hủy hoại bản thân hay thực ra chỉ là một người bạn siêu tốt."

Anh bật cười. "Nếu em là cả hai thì sao nào?"

"Thế là mẹ anh đã đúng về em rồi đấy." George nói. "Em đúng là đồ rắc rối."

Khuôn mặt của Dream trở nên ấm áp vì bất ngờ. "Anh nói về em với mẹ anh á?"

"Ừ." George lầm bầm. "Anh nói với bà ấy về những điều quan trọng."

Bụng anh xốn xang. "Em là điều quan trọng à?"

"Đúng rồi."

Dream bước ra bên ngoài, được che dưới cơn mưa bởi phần mái nhô ra. Những tia nước bắn nhẹ vào tất của anh. "Em thực sự không nghĩ rằng sẽ có điều gì thay đổi nếu chúng ta gặp trực tiếp, anh biết mà." Anh hy vọng, dù có hơi mờ nhạt, rằng anh ấy sẽ không đi về hố sâu tuyệt vọng. "Những điều quan trọng thường nên được đặt lên hàng đầu mà."

"Làm sao mà em có thể chắc chắn như vậy được?"

Tim anh đập thình thịch. "Bởi vì em quan tâm đến anh nhiều hơn anh nghĩ. Ngay cả khi mọi thứ bằng một cách nào đó sẽ thay đổi, em cũng không bao giờ ngừng muốn nói chuyện với anh."

"Anh vẫn không hiểu," George thở ra, "tại sao em lại để luôn sẵn sàng làm những việc như này với anh, chứ không phải Sapnap hay bất kỳ người nào khác."

"Anh thì khác." Dream thì thầm. Em không nằm mơ về họ. Em không bị ám ảnh vì họ.

Anh đưa tay ra ngoài mái hiên. Giữa những khoảnh khắc ngắn ngủi của không khí ẩm ướt, những hạt mưa lạnh giá rơi trên da thịt anh.

Từ sự im lặng, anh thấy George nhẹ nhàng nói: "Anh có thể nghe thấy tiếng mưa này."

"Anh có thể? Có ồn quá không?"

"Không, vui tai lắm. Chỗ anh đã không có mưa một thời gian rồi." Cả hai đều bình tĩnh đi vào sự yên lặng thoải mái, và cùng lắng nghe. Dream nhìn lên những đám mây đen xám xịt đáng lo ngại đang trườn đến những đường dây điện gần đó. Có lẽ anh nên bước vào trong, tìm đèn pin và giúp Patches chuẩn bị cho khoảng thời gian mà cô ít yêu thích nhất trong năm.

"Clay." George rụt rè lên tiếng. "Em có thể mô tả cơn mưa ấy cho anh nghe không?"

Anh trút ra một hơi thở nóng và run rẩy. Anh sẽ làm bất cứ điều gì George yêu cầu chỉ cần được đắm chìm vào sự dịu dàng trong giọng nói của anh ấy.

"Lúc nãy thì chỉ là một trận mưa nhẹ," anh ấy giải thích bằng một giọng trầm, "nhưng nó đang ngày càng nặng hạt. Có những vũng nước bắt đầu xuất hiện trên thảm cỏ của em... mọi thứ đều chuyển sắc xanh tươi, và ướt sũng. Rất là đẹp luôn." Anh hướng cằm lên trời. "Khi nhìn lên, tôi có thể thấy những hạt mưa rơi xuống tạo thành những chấm nhỏ màu xám. Anh đã bao giờ cố gắng hứng chúng trên đầu lưỡi khi còn là một đứa trẻ chưa?"

"Có." George thì thầm.

Vì lý do nào đó, từ đó khiến cần cổ Dream ớn lạnh. "Bầu trời có vẻ đang thay đổi, em đang cố gắng nhận ra. Cơn bão phía trên em di chuyển rất nhanh; có cảm giác như có thể nhìn thấy gió phía trên mây luôn." Anh hít vào. "Cũng có thể ngửi thấy mùi muối của đại dương nữa."

"Em có lạnh không?"

"Không," anh ta thì thầm, "ở đây rất ẩm. Nó khiến không khí ấm hơn." Anh chùi tay lên áo. "Bão nhiệt đới là một thứ gì đó khác biệt với bão thường. Em ước anh có thể tận mắt chứng kiến ​​nó."

Sẽ là một sự an ủi lớn khi có George đứng ở đây và ngắm mưa cùng anh. Có lẽ George sẽ để mình vòng tay qua eo anh ấy, anh thất vọng nghĩ, và ôm chặt anh ấy một lúc.

"Anh cũng ước gì anh có thể," George nói. Sau một nhịp, anh ấy nói thêm, "Có lẽ trời sẽ mưa khi anh đến gặp em."

Dream mở to mắt. "C- cái gì? Cái gì cơ?" Mạch máu của anh bắt đầu chạy nước rút. "Khi anh- cái gì?!"

"Anh nghĩ anh sẽ đến thăm em." George hứa. "Em thuyết phục được anh rồi đấy."

"Em làm được rồi à?" Dream lặp lại, câu từ ríu rít vì phấn khích.

George cười nhạt. "Đúng rồi, tên ngốc này."

"Ôi chúa ơi." Những sự vui mừng rạo rực khắp bề mặt da anh. "George, trời ơi. Em sắp được gặp anh rồi đúng không?"

"Em sắp được gặp anh rồi đấy." George nói một cách ấm áp.

Dream ấn một bàn tay vào tóc. "Ngoài đời thật, và còn ở Florida?"

"Đúng rồi, Dream. Nhưng anh còn có một điều kiện, để khiến chuyện này bớt căng thẳng hơn." George nói.

"Đương nhiên là được, điều kiện gì?" Dream hỏi, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

"Anh muốn Sapnap cũng ở đó."

-

"Đương nhiên là tớ sẽ tham gia rồi bạn yêu ơi." Sapnap nói. "Cơ mà khi nào đi vậy?"

Dream điều chỉnh micrô trên tai nghe và ngồi thẳng trên ghế. "Có lẽ khoảng hai tháng nữa hoặc lâu hơn? Tớ vẫn chưa chắc chắn về ngày tháng."

"Ừ, tớ sẽ có việc bận một chút nên đó là lý do tại sao chúng ta không thể làm việc đó sớm hơn." George giải thích.

Dream đã được kéo ra khỏi sự ngạc nhiên của anh về một cơn bão sảng khoái trước sự kiên trì của George rằng họ sẽ tham gia một cuộc gọi cùng với Sapnap. Anh thấy ấm áp bởi sự háo hức mà George thể hiện sau khi anh ấy thoát khỏi những lo lắng ban đầu về việc đi thăm anh.

"Hợp lý phết đấy, tớ sẽ phải kiểm tra lại hai lần khi... ờm... bạn của tớ đến thị trấn vào mùa thu này." Sapnap trả lời. "Chỉ khác là tớ nghĩ tớ khá giỏi đấy chứ."

Dream ngờ ngợ mím môi vào nhau. Anh rời khỏi máy chủ để nhắn tin riêng cho anh ta: Bạn á?

Chuẩn, Sapnap trả lời, rõ ràng và đơn giản.

Anh không buồn về việc mời thêm Sapnap như anh đã hình dung. Sự hiện diện của anh ta giải phóng sự căng thẳng cuồn cuộn trong ruột Dream - như thế có thể giúp anh dễ dàng tránh né George khiến anh ta cảm thấy thế nào nếu Sapnap có thể là một người giữ vai trò thúc đẩy anh. Anh hy vọng Sapnap biết được những gì anh đang thầm chấp nhận.

Dream ngân nga. "Được rồi. Tuyệt lắm. Hai người có thể ở lại nhà tớ khi đến đây, vì vậy đừng lo lắng về việc phải đặt phòng khách sạn hay bất cứ thứ gì."

"Cậu sửa máy lạnh chưa đấy?" Sapnap hỏi.

Dream cười. "Được rồi, được rồi, tớ hứa mà. Tớ sẽ không để hai người thành thịt luộc đâu."

"Aw." George nói. "Vậy chúng ta sẽ không được thấy một Dream đẫm mồ hôi à?"

Dream đảo mắt. "Xin lỗi nhé, cưng* à, nhưng không. Cơ mà em cũng có thể gửi cho anh một bức ngay bây giờ nếu anh muốn."

*sweetie~:D

"Im miệng đi." George ngay lập tức chuyển chế độ cục súc.

Sapnap phì cười. "Tớ cũng có vài bức đấy, lấy không."

"Gửi đê, Sapnap. Thách đấy."

"Đó là một cái bẫy." Dream nói vội vàng, "George thậm chí còn chụp ảnh màn hình để tống tiền. Đừng có làm vậy nữa."

"Độc ác vậy cơ à." Sapnap nói. "Cậu ta chụp màn hình cái gì thế?"

Dream đỏ mặt. "Không có-"

"Không có gì đâu." George đã nhanh hơn.

Cuộc gọi chìm vào im lặng.

"... Tớ thực sự không thể đợi được đến cái lúc hai kẻ ngốc các cậu tương tác trực tiếp với nhau." Sapnap nói.

Dream không thể hoàn toàn tiêu hóa hết ý niệm đó bằng não mình. Anh đã gặp Sapnap trước đây, và đó là một chuỗi những ngày thú vị và hài hước - nhưng mà gặp mặt George, có thể được nói chuyện với anh ấy, được cười với anh ấy và được chạm vào anh ấy-

"Vậy chúng ta sẽ làm cái gì đến đó?" George hỏi.

Làm em. "Ừm, xem phim, đến quán bar, đi bơi." Dream nói. "Em cũng sẽ lập thêm vài kế hoạch nữa cho chúng ta."

"Đi quẩy ở club?" Sapnap xen vào.

"Ừm thì, được thôi, nếu cậu muốn." Dream cười thầm.

"Tớ đây thì không." George nói.

"Chỗ đó quá khoai đối với George ha."

"Sao cũng được, Sapnap ạ." George mắng. "Cơ mà, thực sự thì ở đó sẽ nóng đến mức nào vậy?"

"Nhiệt độ sẽ bắt đầu thấp đi mà." Dream tiếp tục một cách yếu ớt. "Ở đây thường ấm áp quanh năm, trời lạnh nhất vào mùa đông là từ giữa những năm 6O. Tính theo độ F ấy. Nhưng có thể hai người sẽ còn gặp vài cơn bão đấy."

"Tuyệt nhỉ." Sapnap nói. "Những cơn cuồng phong."

"Không tuyệt đâu." Dream sửa lại. "Người ta có thể chết."

Sapnap tạo ra một âm thanh nhăn nhó. "Tuyệt hơn lốc xoáy."

"Thời tiết ở Mỹ dị thật đấy." George nhàn nhạt nói.

"Th-ờ-y tyế-t ở M-ĩ dị thậ-t đ-ấy." Sapnap bắt chước một cách kém cỏi.

Dream phì cười. "Đừng lo, Georgie, bọn em có thể giữ an toàn cho anh." Anh thủ thỉ với một giọng bắt chước.

"Có lẽ anh thực sự không nên mua vé."

"Khôngggg," Sapnap nói qua những tràng cười sảng khoái, "bọn này sẽ lập một hiệp ước, thế nhé? Dream và tớ sẽ lập một hiệp ước để không làm phiền đến cậu."

Dream nhướng mày. "Chúng ta?"

"Chuẩn rồi, Clay, coi nào," Sapnap nói. "Ký tên vào hiệp ước bằng lời nói của mình đi."

Dream thở dài. "Tớ sẽ cho cậu cái chữ ký bằng lời nói của tớ."

"Tốt, cảm ơn nhé," George nói, "thế điều gì sẽ xảy ra nếu em phá vỡ hiệp ước?"

"Thì bọn tớ sẽ cho cậu một nụ hôn." Sapnap trả lời.
Dream cười toe toét.

"Ừ thì một nụ hôn." George lặp lại, nghe có vẻ mệt mỏi.

"Em thấy ổn mà." Dream nhẹ nhàng nói. "Kiểu thơm nhẹ lên má ấy."

"Hoặc lên môi." Sapnap tiếp tục.

"Tốt thôi," George lầm bầm trong thất bại. "Hãy xem xét hiệp ước đã được niêm phong kia đi, đừng trở nên đáng ghét nữa. Chúng ta nên thông báo với người đăng ký, hay giữ bí mật?"

"Chắc khi biết chúng ta mua vé rồi ấy," Sapnap nói. "thì cả fandom sẽ bùng nổ luôn."

"Ồ đúng rồi, lần trước cậu có bay một mạch thẳng đến Florida không? Hay là cần phải chuyển qua nhiều tuyến mới đến nơi?" George hỏi.

Sapnap bắt đầu giải thích trải nghiệm khi đi máy bay của mình cho George, và lời nói của họ trượt khỏi sự chú ý của Dream khi anh lịch sự loại bỏ chúng.

Anh xoay người trên ghế để nhìn ra cửa sổ; rèm đã được kéo lên để anh có thể ngắm mưa. Bây giờ nó đang rơi đều đặn, và gió thì đã giảm bớt, cho phép những giọt nước nhịp nhàng trút xuống từ rãnh nước.

Anh tự hỏi liệu tổ chim đó có chống cự được sau cơn bão hay không. Những con non có lẽ đã đủ lớn để bay, vì vậy chúng có thể di chuyển đến một nơi an toàn.

Anh cau mày. Có lẽ anh nên làm điều gì đó.

"Em nghĩ sao, Dream?" George hỏi.

Anh thẫn thờ nhìn vào những đám mây bão. "Hm?"

"Anh hỏi em nghĩ sao." George lặp lại.

"Về cái gì cơ? Xin lỗi, em đang không nghe."

"Tham gia stream của Karl ấy." Sapnap giải thích. "Cậu ấy hiện đang live và vừa nhắn tin cho tớ để được vào máy chủ."

Dream thở dài, xoay người đối mặt với màn hình phát sáng của mình. "Cũng được."

Khi họ đã kết nối với trò chơi, giọng nói tỏa nắng của Karl thêm chút gia vị cho cuộc gọi của họ và dứt sự chú ý của Dream khỏi cơn mưa. Cậu ấy và Sapnap tranh cãi, rồi quyết định xây một ngôi nhà trên cây và bắt đầu giới thiệu nhau bằng những bút danh chỉ liên quan đến kiến ​​trúc.

George đề nghị xây một ngôi nhà trên cây cùng với Dream. Họ đi lang thang trong khu vực rừng nhiệt đới cho đến khi tìm thấy một cái cây đủ cao để bắt đầu. Sau một vài phút, George cũng bắt đầu một buổi stream.

Đôi khi, sự năng động của Karl và Sapnap gợi cho Dream nhớ về khoảng thời gian trước đó khi mà tình bạn của anh với George chỉ mới chớm nở. Sự ấm áp, tò mò và dịu dàng - chúng gần như trở nên hữu hình khi một người bạn mới xuất hiện. Anh nhớ lại mình đã nhút nhát như thế nào vì không muốn làm mất lòng George, điều chỉnh sự hài hước và cách ứng xử của mình một cách cẩn thận.

Dream nhìn lướt qua góc màn hình, nơi George đang đặt những tấm ván gỗ để làm bức tường cao lên.

Ngay cả từ lúc bắt đầu, anh có thực sự muốn giữ gìn sự ngưỡng mộ nhẹ nhàng dành cho George mà bây giờ anh lại đang vô tình cào cấu nó không? Những ký ức của anh về George luôn giống như trong giấc mơ của anh; tẩm đẫm mật ong và những vụn vàng lấp lánh.

Tớ không nghĩ rằng tất cả đều đến từ hư vô đâu.

"Em đang nghĩ gì đó?" George hỏi.

Dream tập trung lại vào trò chơi. "Ờm, em nghĩ về lúc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên thôi."

Karl aww một tiếng. "Cho tụi này biết đi, Dream, cuộc gặp gỡ đó có diễn ra trong bồn tắm nước nóng của Nickelodeon* không?"

*Nickelodeon là một kênh truyền hình cáp và truyền hình vệ tinh của Mỹ, gọi tắt là Nick (giống tên thật của Sapnap), hình như câu Karl nói có mang ý khịa Sap?

Anh cười khúc khích. "Ước gì được thế."

"Ồ, George vừa tròn mắt một cái kìa, tớ nhìn thấy trên stream của cậu ấy đấy." Sapnap nói.

Dream cười khẩy. "Thế cậu muốn tớ làm gì đây, hành hạ ảnh hả?" Anh nghe thấy tiếng vọng phản hồi yếu ớt từ mic của mình.

"Cậu nói cái gì mà nghe như robot nói thế?" Karl hỏi.

"Không có gì đâu, đừng bận tâm." Dream nói, và anh nghe thấy những người khác cười.

"Mic em chập chờn cực." George hỗ trợ.

"Thật á?" Dream liếc nhẹ qua cửa sổ phòng mình; Bên ngoài trời tối dần, nhưng gió đang xé vỏ cây cọ gần đó. "Hẳn là do cơn bão."

"Giờ thì cậu còn không dùng tiếng Anh luôn." Karl lẩm bẩm.

Sapnap hắng giọng. "Ừ, có lẽ cậu nên thoát ra vào lại? Tớ không biết."

"Tớ không nghĩ điều đó sẽ hiệu quả." Dream nói. Nếu vấn đề là do thời tiết, thì anh bất lực luôn.

Sấm sét đánh ầm ầm trên đầu.

"Tớ nghĩ em ấy nói rằng em ấy không nghĩ việc thoát ra vào lại sẽ hiệu quả." George nhắc lại.

"Dream này, có lẽ cậu nên-"

Màn hình của anh chuyển màu đen tuyền. Anh gõ nhanh vào các phím và nhấp chuột liên tục, nhưng chẳng có gì xảy ra cả.

"Mẹ nó chứ." anh lẩm bẩm, nheo mắt trong bóng tối để tìm chiếc đèn pin to đùng mà anh đã đặt trên mặt bàn trước đó. Anh mò mẫm trên bàn cho đến khi đầu ngón tay nhận biết được cái tay cầm bằng cao su.

Ánh sáng vàng tràn ra từ tay anh, chiếu sáng bàn phím và cả cái máy tính không hoạt động của anh. Những cái bóng lờ mờ kéo dài trên các bức tường của anh khi anh nhanh chóng liếc nhìn những sợi dây điện bên dưới chiếc bàn của mình - nó bình thường.

Anh lại chửi thề. Clm mất điện rồi.

Di chuyển ra khỏi phòng một cách nhanh chóng, anh gọi Patches, quét hành lang và mở cửa với đèn chiếu hình tròn. Anh biết cô ghét những cơn bão và cả một ngôi nhà tối đen như mực. Giọng anh vang vọng từ trần nhà cao.

Cuộn mình bên lối vào phòng tắm, cô chớp mắt vào chùm sáng lơ lửng mà anh đang chiếu về phía cô.

"Chào bé yêu." Anh dịu dàng nói, ôm cô vào lòng. Cô hơi run. "Không sao đâu, đi với anh nào."

Anh đưa cô vào phòng ngủ và để cô trong gối và chăn của anh. Khi rèm cửa sổ được kéo ra, những dấu vết cuối cùng của ánh sáng ban ngày mang khiến khu vực xung quang cô chuyển một màu xanh lam nhạt nhòa.

Điện thoại của anh kêu rừ rừ liên tục trên chiếc giường mà anh đã ném nó lên trước đó. Anh đã kệ nó ở đấy cho đến bây giờ, và đặt Patches lại trong phòng của mình trong khi anh đi lấy hộp nến và đèn lồng trong gara của mình.

Mặc dù có gió khá to và đôi khi còn có sấm chớp, điều này vẫn tốt hơn so với việc bị giảm điện năng.

Sau khi thắp một vài ngọn nến và cắm chúng quanh phòng, anh đã ổn định lại. Điện thoại của anh giờ có hàng loạt thông báo từ Karl, Sapnap và George hỏi anh biến đâu mất rồi.

Chỗ em mất điện rồi, anh nhắn tin cho George.

Ngay lập tức điện thoại bắt đầu đổ chuông. Anh nhấc máy.

"Em ổn chứ?" George hỏi lần thứ hai.

"Em không sao, một đường dây điện chắc đã bị đứt hay gì đó," Dream nói, "mọi thứ giờ tối om rồi."

"Em có biết khi nào thì có điện lại không?"

Dream nở một nụ cười rộng - George có vẻ lo lắng cho anh. "Những chuyện này không hay kéo dài ở khu phố của em đâu, chắc mai là có thôi. Xin lỗi về ngôi nhà trên cây nhé."

"Không sao đâu, Karl và Sapnap nói rằng sẽ giúp anh hoàn thành nó."

"Anh vẫn đang nói chuyện với họ à?" Dream hỏi. Patches lặng lẽ xuất hiện bên cạnh anh.

"Trong game, nhưng anh đã rời cuộc gọi để có thể nói chuyện riêng với em."

"Ngọt ngào vậy." anh nói. "Em cá là hai người đó rất vui khi có khoảng thời gian một mình bên nhau đấy."

George cười. "Anh vẫn đang stream mà, Dream."

Anh ấy kết nối cuộc gọi với tai nghe của mình. "Oops". Đi đến ứng dụng Twitch trên điện thoại của mình, anh nhấp vào phần live của George.

Góc nhìn của George trong Minecraft hiển thị trên màn hình của Dream, và mắt anh theo bản năng hướng về self-camera ở màn hình góc trong khi anh nói, "Vậy anh sẽ thêm gì vào-"

Lưỡi anh tê dại.

George đang mặc thứ mà anh ấy đã cho anh xem trong một bức ảnh trước đó và tai nghe của anh ấy đang được kéo xuống cổ. Màu xanh nước biển của nó làm nổi bật phần tối trên mái tóc, và cả đôi mắt - nhưng khuôn mặt của anh ấy thì ngược lại, rất rạng rỡ.

Sự hưng phấn trở lại bên trong tâm trí của Dream trong nháy mắt- anh nắm quai hàm của George bằng tay, nhìn vào đôi mắt nâu tuyệt đẹp, ngón tay anh nhẹ nhàng hé môi của George ra.

Mình cứ nghĩ, anh siết chặt tay, rằng chuyện này đã kết thúc rồi chứ.

"Mấy câu nói của em lại giật cục rồi." George nói và Dream nhìn cái cách miệng anh ấy cử động khi anh nghiêng điện thoại trên tay. "Em muốn nói gì vậy?"

"Trông anh rất tuyệt trong chiếc áo hoodie đó." Dream đột ngột thốt lên. Và anh mím chặt môi.

George tròn mắt ngạc nhiên, và một nụ cười nở trên khuôn mặt anh. "Cảm ơn em."

Lồng ngực của Dream nở ra vì ấm áp trước sự bẽn lẽn của chính anh. "Không có gì." Từ lúc anh nói ra câu đó, chat bùng nổ với sự hoảng loạn và những lời khen. "Vậy anh định xây thêm gì nữa cho ngôi nhà trên cây?"

"Ừm." George khẽ mỉm cười. "Anh không chắc. Sapnap muốn anh làm một cây cầu nối đến nhà họ."

Karl gửi tin nhắn vào phần chat trong trò chơi: Còn làm một cái bồn nước nóng nữa.

"Cậu ta bị ám ảnh với điều đó mất rồi." Dream than phiền.

Sau một lúc, Karl nhắn: Tui ghen đấy.

Dream cười nhạt. "Gì chứ, cậu đang muốn nhìn tớ mặc quần bơi hay gì?"

"Này, này." George nói nhanh. "Đừng có như thế nhá*, nếu không anh sẽ cúp máy luôn đấy."

*"keep it PG": Có nghĩa là giữ cho mọi thứ phù hợp, không có bất kỳ trò đùa/chửi rủa/lời lẽ bạo lực không phù hợp nào.

Chat ngay lập tức tràn ngập với hàng trăm phản đối.

"Đừng làm người xem khó chịu chứ." Dream trêu chọc. "Ngay cả chat cũng biết anh quá yêu em mà."

George khẽ nhăn mặt. "Em là đồ đại ngốc."

Sapnap nói, Đừng có thả thính nữa và tập trung vào ngôi nhà trên cây đi, đồ hâm nhà cậu.

"Tớ không có." George nói, bực tức. Anh ấy bắt đầu đi thu thập nhiều gỗ rừng hơn. "Nếu tớ thực sự đi thả thính, tớ không nghĩ Dream sẽ biết cách giải quyết đâu."

Mặt anh đỏ bừng. "Điều đó không đúng." Rất, rất đúng là đằng khác.

Karl nhắn: Câu pickup line* đỉnh cao nhất ha.

*Pickup line (hoặc chat-up line) là câu "thả thính" để làm quen với một người khi gặp nhau lần đầu.

George hậm hực. "Chúng tớ không làm điều đó. Đi mà làm trong stream của cậu ấy, tớ lượn đây."

"Xin thứ lỗi, George," Dream nói với một nụ cười lịch sự, "anh có trái tim dự trữ nào không? Em nghĩ của em bị đánh cắp mất rồi."

George ồn ào phản đối. "Cái đó thật ngu ngốc mà. Em đã tìm được nó trên mạng hay em đã lưu sẵn nó trong não em rồi?"

Dream tạm dừng. "Trường hợp nào tệ hơn vậy?"

"Anh chịu."

Bạn có phải là một viên aspirin không? Sapnap chen vô, Vì tôi muốn nuốt trọn bạn cứ bốn đến sáu giờ một lần.

"Thế thì còn tệ hơn." George nói.

Dream cười thầm. "Bốn đến sáu giờ á? Ham muốn tình dục khá thấp đấy."

Sapnap nói luôn, Thế còn cậu thì sao nào dreamy? Dream đảo mắt trước khiếu hài hước mà Karl đã khơi gợi từ anh ta.

"Đúng đấy Dream, em luôn có rất nhiều ý tưởng mà." George nói cùng. "Nói cho bọn này đi."

Anh nhướng mày. "Giờ anh cũng muốn nói về ham muốn tình dục của em à?"

"Ôi thôi nhá, anh chỉ đang tiếp tục cuộc trò chuyện," George biện hộ. "Anh đang rất lịch sự. Anh đang phục vụ cho một tổ chức từ thiện."

"Thế nếu em là một tổ chức từ thiện," Dream nói một cách trơ trẽn, "xin hãy quyên góp cho em nhé."

George do dự. "Anh giờ còn không thể biết đó chỉ là một trò đùa hay là em đang tự thể hiện mình. Cơ mà vụ này đang trở nên quá không phù hợp, xin lỗi nhé, stream."

Dream cười. "Chán nản?"

"Anh là đang tức giận." George vừa chỉ trích vừa sửa lại.

"Aw," Dream nói một cách thông cảm, "vậy thì hãy hít thở đều nhé. Để em giúp anh bình tĩnh lại. Để em- để em-" Anh cười muốn tắc thở. "Để em hôn lên trán anh."

"Dream!" George hét lên. "Chính thế đấy." Anh ấy tưng bùng bấm các nút trên điện thoại và kéo tai nghe của mình lên. "Anh đi tắt luôn tính năng nói truyện của em đây."

Tạm biệt tình yêu của tui :(, Karl gửi.

"Thôi mà," Dream phản đối yếu ớt khi George đặt điện thoại xuống. "Tha thứ cho em đi."

"Thôi đi nha." George nói, nhưng Dream thấy anh ấy nở một nụ cười. "Vậy là... không ai có thể nghe thấy anh à? Ngoại trừ chat?"

"Chuẩn rồi." Dream ngân nga. "Giờ chỉ có chúng ta thôi."

George nheo mắt. "Anh không thể chỉ tiếp tục nói chuyện với mỗi em. Điều đó thật thô lỗ với những người đang xem."

"Vậy kết thúc stream đi." Dream nói đùa, nhưng giọng anh trầm xuống một cách bất ngờ. "Em không muốn anh nói chuyện với bất kỳ ai khác."

George cắn môi, và căng thẳng kéo cổ áo len của mình. "Tại sao- tại sao lại như vậy?"

Dream không thể rời mắt khỏi màn hình. "Em không biết." Khi George không trả lời, anh nói thêm, "Có lẽ do em ích kỷ."

Anh thấy khóe miệng George hơi co giật.

Dream chế giễu. "Anh thực sự định phớt lờ em sao? Em có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh đó. Anh trông giống như một bức tượng ấy."

"Mhm." George lẩm bẩm một cách miễn cưỡng. Dễ dàng bình tĩnh trước máy quay là một trong những nguyên lý đầu tiên mà George tuân theo, luôn lưu tâm đến những gì khán giả của anh ấy thấy hoặc không thấy.

Dream tự hỏi điều đó có thể làm mất bao nhiêu để được làm sáng tỏ. "Vậy, điều gì sẽ xảy ra nếu em tiếp tục nói chuyện với anh," Dream đưa đẩy "và nói ra bất cứ điều gì em muốn?"

George nhanh chóng cố nén một nụ cười - nhưng Dream vẫn bắt được nó.

"Em có thể thấy anh mỉm cười đấy, đồ ngốc à." Anh nói, giọng dịu đi. "Nó đáng yêu lắm."

George sốt sắng phá vỡ một số block trên màn hình của anh ấy.

Những đốm màu cam nhảy múa trên tường, ánh sáng từ những ngọn nến trong phòng. "Em muốn mình có thể nhìn thấy nó. Để được nhìn thấy anh."
Dream nghĩ về sức mạnh vô hạn mà anh có được trong tình huống mà chỉ George mới có thể nghe thấy anh, nhưng cuối cùng, anh lại có thể hiểu những điều thiếu sót trong các tin nhắn và cuộc gọi của họ suốt thời gian qua. Một sự đói khát bất ngờ bùng cháy trong lồng ngực anh.

Anh thì thầm, "Em cũng thích nó ở trong bức ảnh mà anh đã gửi."

Một phần má George ngay lập tức chuyển màu hồng nhạt.

Mắt Dream mở to.

Với chất giọng nghèn nghẹn, George hỏi, "Thật không?"


-To be continued-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro