Chương 6: Bóng tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: "Darkness"

Với chất giọng nghèn nghẹn, George hỏi, "Thật không?"

Nước mưa dội ầm ầm trên mái nhà Dream. Thần kinh của anh bây giờ được bao phủ một lớp chất lỏng u tối, và sự tự tin ẩn ẩn hiện hiện của anh tăng lên qua mỗi lần hít không khí vào.

Nỗi ham muốn đáng xấu hổ đó len lỏi từ nơi ẩn náu của nó đến từng kẽ hở của trái tim anh.

Em có thể nghĩ về anh. Anh chìm sâu hơn. Em có thể thấu hiểu anh.

"Th- thật mà." Dream trả lời. "Bình thường em không nhìn về phía anh theo cách đó."

Giọng của George cẩn thận, giật nhẹ dây thần kinh tự kiềm chế của Dream. "Cách nào cơ?"

Anh có thể nhìn thấy tất cả rất rõ ràng trong đầu mình - sợi bấc rối bời nằm trong tâm trí của anh, nó đang ngày càng rối rắm hơn, chờ đợi bị đánh bằng một tia lửa có thể đốt cháy một mạng xăng, và thiêu sống cả anh và George.

Anh vừa nhẹ nhàng vừa nóng nảy nói. "Cận cảnh", con trỏ chuột di qua phần nhiên liệu, "chỉ có hai ta." Ngực anh thắt lại, ngọn lửa bập bùng trong đó đang dần trở thành một mối hiểm họa. "Chỉ cho riêng mình em."

Đôi mắt của George khẽ rung động. "Ồ."

Những quan sát trong phần chat diễn ra từ từ, từng người một, sau đó trở thành một sự bối rối có cơ sở: anh ấy đang đỏ mặt phải không? Có phải George đang đỏ mặt không?

"Ừ nhỉ, anh đang đỏ mặt à?" Tấm gương trong phòng Dream phản chiếu sự thích thú trên mặt anh. Màu đỏ trên khuôn mặt của anh được che đi bởi ánh sáng vàng cam rực rỡ. Hương thơm của sáp nóng chảy đọng lại ở môi trên của anh.

George hít một hơi thật sâu để tỉnh táo và quay trở lại trò chơi. "Tớ không đỏ mặt, chat ạ. Do không khí trong này hơi ấm thôi."

Một nụ cười tự hào nở trên khuôn mặt của Dream. "Anh cũng như thế nhiều rồi mà, những khi em nói chuyện với anh ấy."

George phớt lờ anh.

"Sao vậy, George? Em có phải đã làm anh khó chịu không?" Anh cố ý đè giọng xuống để làm nó chậm lại thành những tiếng rầm rì nhẹ nhàng, "Hay là em đã làm anh có cảm giác gì đó?"

Dream vẻ vang chứng kiến thành quả của mình.

George tinh tế cúi đầu sang một bên khi anh ấy khẽ hít vào một hơi, đồng thời đẩy môi dưới vào giữa hai hàm răng, tỏa ra hơi nóng và cảm giác bồn chồn đột ngột mà Dream chưa từng thấy trước đây.

Bụng anh chùng xuống.

"Là nó à?" anh nói nhỏ. "Là giọng của em?"

George khẽ gật đầu. Một luồng không khí tràn ra khỏi phổi của Dream. "Nhưng bây giờ mọi người đều có thể nhìn thấy anh. Rất nhiều người trong số họ sẽ nhận ra."

"Em nghĩ anh không biết chắc." George lẩm bẩm.

Dream chạm một tay vào chỗ mạch đập bùng trên cổ họng. "Điều này khiến em tự hỏi anh sẽ như thế nào khi mà camera không bật đấy." Làn da anh râm ran. "Hoặc nếu em đang ở cùng anh."

Trò chơi trên màn hình tạm dừng. "Câm miệng."

Dream từ chối. "Có lẽ chúng ta sẽ có thể làm nhiều hơn là chỉ nói chuyện."

George lấy tay che mặt, chống khuỷu tay lên bàn. Khung chat bắt đầu ngập tràn những câu hỏi và sự hoảng hốt - Dream đang nói gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Anh có phải là một con người giàu tình cảm không? Em không nghĩ mình đã từng hỏi câu đấy." Dream nói, cố gắng xua đi sự nhút nhát của George. "Với bạn bè và những thứ khác ấy - anh có hay dành tình cảm cho chúng không?"

"Anh không biết." George nói nhỏ sau lòng bàn tay. "Đôi khi."

Dream cảm thấy trái tim mình rộn ràng một cách bất ngờ. "Anh sẽ... cho em chứ?"

George không hề do dự. "Đúng."

Một cảm giác ngứa ran chạy dọc cổ và ngực Dream với cảm giác hồi hộp nguy hiểm.

"Tốt." anh thì thầm, "Em thích điều đó."

George ngồi trở lại ghế khi một nụ cười lo lắng xuất hiện dưới ngón tay. Anh ấy hỏi, "Còn em thì sao?"

"Ồ, em rất dễ xúc động." Dream đảm bảo. "Em đã được nói về điều này rất nhiều lần. Những em lại không thực sự nhận thấy điều đó, trừ khi em-" anh dao động, "trừ khi em muốn, muốn đủ thôi." Hơi thở của anh trở nên gấp gáp. "Với anh, em mong muốn một thứ vừa đủ thôi."

Ngay lập tức miệng George thoát ra một tiếng động nhẹ. Bàn tay anh ấy rơi khỏi mặt. Sự ấm áp trong đôi mắt nâu sâu thẳm đó khiến Dream tin rằng anh ấy đang tận hưởng điều này - đó là sự thật.

Tông giọng của Dream trở nên trầm lặng, "Em ước gì em có thể cảm nhận được anh."

George bắt đầu hít thở sâu.

"Trong vòng tay của em." Dream nhìn vào góc nghiêng của quai hàm George. "Ấm áp, và chân thật."

George nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt phủ bóng đen trên đôi má rạng rỡ. Giọng anh ấy run run. "Đừng có dây dưa với anh."

Một ngọn lửa chạy dọc xương sống của Dream "Em không hề."

"Em luôn luôn như thế."

"Em không hiểu sao anh lại cứng đầu đến thế đấy." Dream nói, sự bực bội của những ngày nóng nực và những đêm triền miên khiến lưỡi anh bén nhọn. "Sau tất cả mọi chuyện - anh vẫn không hề tin rằng anh có thể khiến người khác muốn ư?"

Mọi người đều muốn anh. Em cũng muốn anh. Tại sao anh lại không nhận ra chứ?

"Dream." George cảnh báo.

"Đừng. Tại sao lại không chứ? Anh cmn rất tuyệt vời, George ạ."

George chế giễu, và quay đầu khỏi máy quay.

Dream đột ngột đứng dậy. "Anh muốn nghe những gì? Rằng anh thông minh-"

"Ôi chúa ơi-"

"Và rất ấn tượng," anh bốc khói "và còn hấp dẫn-"

"Dream."

"Gì chứ?" Anh bực tức. "Thôi nào. Anh luôn biết em là một đứa thật thà mà. Anh cũng biết chúng đều là sự thật, anh không chối được đâu."

George im lặng một lúc. Sau đó, anh ấy lắc đầu và nhấc điện thoại lên. "Anh cúp máy đây."

Dream có thể nhìn thấy vệt tro tàn mà anh đã bỏ lại phía sau, và bể xăng sôi sục mà anh đang dần chạm tới. Anh đã kiểm soát bản thân mình quá lâu rồi.

Anh giờ sẵn sàng thiêu cháy tất cả. "Anh cần được nhận một nụ hôn, George." anh thì thầm, cổ họng thô ráp, "một nụ hôn cuồng nhiệt đến mức anh không còn có thể nhớ được tên của mình - rồi anh sẽ hiểu ý em thôi."

Điện thoại trôi tuột khỏi tay George và đập vào mặt bàn. Anh ấy sững sờ đến á khẩu; khuân miệng mấp máy cố tạo ra những câu nói hoàn chỉnh.

Ngọn lửa trong lòng Dream gầm thét.

Khung chat giờ cực kỳ hỗn loạn.

"Ừm-tớ-ờm, xin lỗi các bạn," cuối cùng thì George cũng lắp bắp. "Tớ phải kết thúc stream đây. Xin lỗi." Anh ấy ngồi dậy và đưa tay trở lại bàn phím của mình. Những ngón tay của anh ấy rung lên bần bật. "Rất xin lỗi. Tạm biệt."

Ứng dụng Twitch chuyển sang màu đen và khung chat bị đóng băng vô thời hạn.

Dream chờ đợi trong sự yên lặng đầy căng thẳng cho đến khi thanh màu đỏ phía trên màn hình biến mất - George cúp máy rồi. Như thế là quá giới hạn, anh biết chứ, và George chắc chắn sẽ từ chối việc trực tiếp gặp mặt anh-

"Ôi trời ơi!" George bất ngờ bùng nổ, giọng nói tả tơi vì giận dữ, "Đồ khốn nhà em, trời ạ."

Ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột trong cách cư xử, Dream cố nén nụ cười trên môi. "Em đã làm gì-"

"Chó chết, em đâu nhất thiết phải thế chứ," George nói, "em là đồ tồi. Em thực sự, thực sự đáng ghét. Suất thời gian đó anh đã live đấy, đồ khốn nạn, và em lại còn-"

"George, George, bình tĩnh đi." Dream nói, cố nén tiếng cười.

"Em nghĩ chuyện này thật hài hước khi anh nói như vậy chắc. Em tâm thần rồi. Em mất trí rồi. Anh ghét em."

Dream điều chỉnh âm lượng trên tai nghe của mình. "Anh đâu có."

"Anh không," George thừa nhận, "nhưng em vẫn rất tệ - tại sao em lại nói như thế chứ?" Giọng anh ấy cao vút. "Tại sao em lại phải nói như thế chứ?"

"Em mất kiểm soát hơi quá."

"Được rồi, rõ ràng là thế." George nói, "Anh biết rồi - nhưng em nói cái quái gì vậy hả, Dream?"

Lông mày anh nhướng lên. "Anh có vẻ tức giận."

"Anh á?" George rùng mình. "Thật luôn? Em vừa mới gạ gẫm anh trước mặt hàng trăm người đấy!"

Dream chùn bước. Họ không sử dụng từ đó. "Gạ gẫm?"

George chế giễu. "Đừng có giả vờ không biết."

Anh đặt điện thoại lên ngực mình. "Em không có."

"Em là một thiên tài, Dream, làm sao em biết chính xác phải nói gì để khiến anh-" George cắt ngang một cách dứt khoát.

Hơi thở của Dream nóng hổi. "Để khiến anh làm sao cơ?"

"Em biết còn gì." George nói, thấp giọng.

Cơn ớn lạnh bùng phát trên da của Dream. "Nói với em đi."

"Không."

Tim anh đập mạnh. "Nói đi."

"Tại sao em lại quan tâm chứ, Dream?" George gằn giọng. "Không stream nữa. Màn trình diễn ngu ngốc của em kết thúc tất cả rồi."

Dream cảm thấy ngọn lửa dịu dàng lướt qua những vết thương trong lồng ngực. "Em không có quan tâm đến mấy buổi stream đâu."

Dream hiểu rằng anh đang đẩy George đi xa hơn trước, vượt qua ranh giới và đốt cháy những quy tắc bất thành văn của họ. Những quy tắc mà George dường như đã tuân theo trong nhiều năm, thứ anh dùng để kéo Dream trở lại, không để anh buông lỏng.

George chắc chắn sẽ thành công. Anh ấy phải thành công.

"Vậy là em chỉ muốn xem stream," George cuối cùng cũng lẩm bẩm nói, "sau khi chọc giận anh à?"

Cơ thể của Dream bất ngờ trở nên không trọng lượng trong vài giây. Khuôn mặt bỏng rát khi làn da của anh trở thành một bản đồ năng lượng với chung một khao khát - được chạm vào, cảm nhận sự ấm áp, cảm thấy anh ấy.

Anh lướt những ngón tay lên cổ mình. .

Câu từ trong đầu anh chiến đấu ầm ầm. "Đúng vậy."

"Thật tàn nhẫn." George nói.

"Em-" Dream thở gấp. Anh nghĩ đến đôi má ửng hồng của George, cách lồng ngực anh ấy lên xuống, cách cằm anh ấy nghiêng đi khi đang chăm chú lắng nghe. Đệch mợ. Anh ấy có thực sự như thế không chứ?

"Em có thể tưởng tượng được tình huống anh làm như vậy với em không?" Giọng nói của George chảy qua tai nghe của Dream với sự dịu dàng vô bờ bến.

Tay của Dream nắm chặt lấy ga trải giường của mình.

"Nếu anh nói với em rằng anh muốn cảm nhận em," George nhắc lại, "và rằng em cần được nhận một nụ hôn - điều đó có công bằng không?"

"Không." Dream nói. "Anh còn không biết trông em như thế nào."

"Nghe em nói là đủ rồi."

Dream thấy các vì sao. "Đủ làm sao được chứ?"

Làm sao mà điều này có thể là sự thật được?

"Anh nghĩ em thậm chí còn không hiểu được chính mình." George nói. Sau một lúc, anh ấy lặng lẽ nói thêm, "Giọng của em như có lửa vậy. Nó bùng cháy."

Đầu anh quay cuồng. "Em thiêu đốt anh à?"

"Em làm anh tan chảy." George thì thầm.

Nghe có vẻ mệt mỏi. Nghe có vẻ nặng nề. Một tia chớp lóe lên bên ngoài cửa sổ của Dream, nó sáng và dữ dội. Các bức tường nhẹ rung lên.

"Em thấy rồi." Dream nói. "Em đã thấy khuôn mặt của anh đỏ lên và cách anh- anh như chết cứng, khi em nói..."

"... rằng anh cần phải quên đi tên của chính mình." George nói nốt như thể những từ ấy đã khắc thẳng vào vỏ não.

"Em..." Dream nhíu mày lại. Nếu nói xin lỗi quá nhanh thì không hợp lý. Giọng anh trầm xuống, "Em là một mớ hỗn độn."

"Ồ, vậy á?" George nói, "Chứng minh đi."

Dream nhấc điện thoại khỏi ngực. Hơi thở ấm áp và không ổn định lướt qua môi khi anh nghiêng máy ảnh và đặt một cánh tay lên mắt.

Một tia sáng phát ra trong bóng tối. Patches nhảy ra khỏi giường .

Anh để lộ khuôn mặt của mình. Ngay cả khi đã che đi gần một nửa, gò má anh vẫn đỏ rực, và phần quai hàm lấm tấm những vệt mồ hôi nhỏ. Hình dạng cơ bắp của bờ vai và chỗ lông ngực lấp ló được làm nổi bật bởi chiếc áo sơ mi màu xám sẫm vừa vặn của anh. Anh cũng đang thử truyền tải cái hộp chứa đầy rối loạn đang được khóa lại thông qua bức ảnh.

Anh gửi nó. George mở nó ra.

"Ôi," George thở mạnh, "chúa ơi."

"Tất cả những gì anh cần làm là hỏi." Dream nhàn nhạt nói.

Anh ấy dừng một nhịp trong sự im lặng lo lắng. "Em giống như có thể bóp chết anh luôn."

Dream mỉm cười. "Hê, anh thật là nhỏ nhen."

"Anh... anh có thể giữ cái này không?" George hỏi.

"Tất nhiên." Dream nói ngay lập tức. Tim anh đập vào lồng ngực một cách không kiểm soát. "Anh đang tạo được một bộ sưu tập thú vị đấy."

Thông báo người kia chụp màn hình xuất hiện. "Theo anh thì, ừm, em quyến rũ đấy."

Một âm thanh không thể tin được bất ngờ vang lên cổ họng Dream.

Anh nhanh chóng lấy tay che miệng.

"Gì vậy?" George nói, sau đó là một tiếng cười nhẹ.

"Anh- cái-um, chết tiệt," Dream nói văng vẳng. "Im miệng, im miệng."

"Ôi trời." George cười, "Giọng em mềm mại quá."

Dream hất tung đống ngột ngạt đi. "Anh không thể chỉ dán cái nhãn ấy vào em được."

"Em đang đùa, đúng không? Nhất định là đang đùa."

Dream bướng bỉnh hậm hực, nhưng hy vọng vẫn cứ chập chờn trong bụng. Đùa giỡn á. Anh thì không sao?

"Em gửi cho anh một bức ảnh như thế và không thể xử lý nổi khi anh chỉ ra điều hiển nhiên." George nói.

"Điều hiển nhiên," Dream lặp lại. Anh cảm thấy như thể anh sắp ngất đi.

"Chính em đã nói mà." George thích thú nói. "Rằng thật khác biệt làm sao khi được cận cảnh nhìn anh. Khi chỉ có hai ta."

Dream cũng khó tin chính mình lại nói thế. "Và chỉ dành cho em."

Anh khó có thể tin rằng George đang tận hưởng điều đó.

"... Điều đó thật tuyệt, phải không?"

Dream cảm thấy máu nóng chảy rần rần trên mặt mình, nhưng anh không thể phớt lờ con đường đen tối mà nó đang dẫn anh đến. "Nếu anh là của em?"

George thở gấp. "Có lẽ."

"Anh," giọng của Dream gần như không nghe được, không khí trong phổi anh hình như đã bị đánh cắp bởi sự tĩnh lặng trôi nổi xung quang, "không thể chỉ nói vậy. Với em."

"Sao lại không?" George nhẹ nhàng hỏi.

Dream nhắm mắt. Anh ấy không nghiêm túc. Chuyện này không nghiêm trọng đến vậy. Anh cố gắng giữ bình tĩnh một cách tuyệt vọng - tách trà mốc meo trong bồn rửa bát, vết cháy nắng đang nhạt đi của anh, nỗi lo về một ngôi nhà không còn đủ khả năng bảo vệ anh.

Mùi ẩm mốc. Nơi bồn rửa. Những hương thơm. Ghim chặt George vào quầy bếp của anh; vùi tay vào hông anh ấy, móng tay trườn lên gáy, đôi môi ấm áp lên da thịt.

Cút ra khỏi đầu ta.

Phần da bị bỏng nắng của anh, đầy kích thích và đau đớn. Anh nghĩ đến những ngón tay mềm mại, cẩn thận của George xoa dịu vết mẩn đỏ bằng từng giọt gel mát lạnh chảy dài xuống cổ, những cái chạm nhẹ nhàng, những nụ hôn chậm rãi.

Đừng đến đó. Cứ ở đây đi. Lại đây nào, đồ ngốc.

Máy lạnh thì bị hỏng. Điện thì không có. Nhà thì tối như hũ nút. Nếu George đang ở trong phòng ngủ, giữa những tấm vải bông và làn mưa bên ngoài. Anh chắc chắn sẽ nuốt trọn anh ấy.

"Em- em không thể nói được nữa." cuối cùng Dream cũng lên tiếng, cổ họng thắt lại. "Đầu em- ờm..."

"Ồ," George nói, "...được mà."

Dream lướt nhẹ một bàn tay xuống bụng dưới, đầu ngón tay cảm nhận được sự căng cứng khiến anh nhăn mặt. Xin đừng ghét em.

"Một ngày dài trôi qua rồi mà." George an ủi.

Anh nhìn chằm chằm vào khoảng không tối om trong căn phòng của mình. "Vâng." George hiểu bao nhiêu về chuyện này, bao nhiêu về anh?

"Tạm biệt, Dream."

"Tạm biệt." anh thở ra. Cuộc gọi ngắt kết nối. Anh không thể nghĩ được gì khi loạng choạng bước ra khỏi giường, bật đèn pin lên, va vào khung cửa trên đường đi ra ngoài.

Bằng cách nào đó, anh quay trở lại thánh đường linh thiêng nơi những cảm xúc bùng nổ-

Phòng tắm.

Anh chiếu ánh sáng từ điện thoại vào chính mình trong gương.

George nhắn tin cho anh ấy, Ngủ ngon đi đồ xấu tính.

Một nụ cười run rẩy nở trên khuôn mặt của Dream. Anh chụp một bức ảnh phản chiếu mờ mờ ảo ảo của mình trong phòng tắm tối om và chú thích: Chúc ngủ ngon.

George đáp lại ngay lập tức, cũng bằng một bức ảnh, một bức ảnh tự sướng nhanh hướng vào quai hàm và cổ của anh ấy. Phần cạp áo rộng để lộ làn da trắng ngần nơi xương quai xanh. Chúc ngủ ngon.

Dream áp hai ngón tay ấm áp lên môi. Có cảm giác nguy hiểm.

Anh chụp ảnh màn hình.

George nhanh chóng trả lời, Ugh. Đi ngủ đi.

Dream tựa người vào bồn rửa bằng đá cẩm thạch. Anh gửi một bức ảnh về bàn tay đang dang rộng của mình. Okay.

Đợi đã, George nhắn sau khi mở ảnh, giữ máy đã.
Dream cắn môi, sự thích thú xen lẫn kích thích. Anh đã cúp máy, định lấy khăn giấy từ phòng tắm và yên tâm đi ngủ - nhưng George lại gửi cho anh ta một bức ảnh khác.

Lần này là chính bàn tay anh ấy nắm lấy tấm khăn trải giường màu xanh và trắng, cổ tay thon gọn và ngón tay dài.

Dream muốn đưa chúng lên miệng. Anh muốn nếm thử chúng.

Có vẻ nhỏ hơn của em, George nhắn tin.

Ngực anh phập phồng vì cơn liều lĩnh bắt đầu nổi lên. Dễ nắm hơn.

Anh nghĩ về đợt cơn sóng nhiệt, anh nghĩ về bài hát.

'You can't fight it'
'Anh đã chẳng thể chiến đấu lại nó'

'You can't breathe'
'Những hơi thở dần trở nên thoi thóp'

'You say something so loving...'
'Từng câu em nói bay bổng tựa mật ngọt rót vào tai...'

George nhắn, anh nghĩ sẽ để lại vết hằn luôn ấy.

Dream nghiến chặt quai hàm, trả lời: Chúng sẽ trông rất đẹp khi nằm trên người anh.

Xa hơn nữa, và xa hơn nữa, anh bước qua địa ngục với một bàn tay che kín mắt.

'I don't wanna be alone'
'Dù anh cũng chẳng hề muốn mình phải cô đơn'

'You know it hurts me to'
'Dù cảm giác đó có dằn vặt anh mãi không ngừng'

Điều gì sẽ xảy ra, nếu anh nhìn lại phía sau? Sự mất kiên nhẫn ư?

Em có vẻ là một người khổng lồ hiền lành nhỉ, George trả lời.

Dream phì cười. Có lẽ thế.

George tiếp tục, Một số điều em đã từng nói khiến anh nghi ngờ điều đó đấy.

Khi anh đến thăm ấy, Dream nói, có lẽ chúng ta sẽ tìm ra.

George không trả lời trong một lúc lâu và căng thẳng. Cuối cùng khi anh ấy đáp lại, nó đơn giản: Được thôi, Dream. Sau đó, anh ấy thêm vào, Ngủ ngon.

Dream bật cười - điều này chả có ý nghĩa gì cả, anh thực sự chỉ đang mê sảng vì thiếu ngủ và chóng mặt vì bị xúc động mạnh. George mãi mãi là một bí ẩn khó có thể giải đáp được, tất cả về anh ấy được thêu dệt bằng những mảnh vụn và mảnh ghép khiến anh thấy khó hiểu. Anh ấy sẽ nói đùa khi Dream nói đùa. Anh ấy sẽ phản công sau khi Dream làm việc đó trước.

Nó thật vô nghĩa, phải không?

Anh tắt điện thoại và chìm vào bóng tối.

Phải không?

Màn đêm chết chóc mang anh trở lại giường, thì thầm vào tai anh những thứ độc dược ngọt ngào, tự động chữa lành thứ khao khát mà anh đang cào xé. Mồ hôi anh túa ra, và gục xuống đống lộn xộn của gối và chăn ga.

Mình không thể chống lại nó.

Anh giải quyết vấn đề dưới chiếc quần đùi bằng một bàn tay. Đôi mắt anh nhắm nghiền lại.

Chó chết, George, anh nghĩ và chịu thua.

-

Buổi sáng tươi đẹp lôi Dream khỏi giấc ngủ của anh một cách đau đớn. Những tia nắng trắng chói lóa chiếu thẳng mặt anh qua tấm rèm đang mở, đưa nhiệt độ vào lồng ngực cằn cỗi của anh như thể bầu trời xanh kia chưa từng có mưa.

Anh nằm úp mặt vào gối để cố ngủ lại. Chần chừ, anh chớp mắt với lọ kem dưỡng da và hộp khăn giấy trên tủ đầu giường.

Tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng khi anh vùi lại mặt vào chiếc gối trắng, mềm mại. Đống bông gòn lặng lẽ bóp nghẹt nỗi xấu hổ của anh. Anh tự hỏi liệu đây có nên là nơi anh sẽ dành hết phần đời còn lại của mình và sẽ không bao giờ trở lại với ánh sáng ban ngày hay không.

Patches meo lớn về phía anh.

Anh ngồi dậy, đầu tóc bù xù vì tĩnh điện, và nhìn cô.

"Sao vậy." anh nói.

Cô nhìn anh đầy mong đợi.

"Đói sao?" Anh hỏi, và cô ấy ngay lập tức rời khỏi phòng. Anh than vãn.

Kéo mình ra khỏi giường, anh nhăn mặt vì mồ hôi đã khô lại và dấu vết của việc chối bỏ trách nhiệm trên bộ quần áo bẩn của mình. Anh vội vàng quét mọi thứ từ tủ đầu giường của mình vào một cái thùng gần đó, việc mà anh đã quá thất bại trong việc thực hiện vào đêm qua.

Anh đi thay quần áo.

Ôi chúa ơi, anh nghĩ, giật mạnh nút xả của cái bồn màu trắng có mùi bột giặt hoa oải hương. Tối hôm qua.

Anh rời khỏi phòng của mình để theo Patches vào bếp. Nếu anh nghĩ về nó quá nhiều, anh sẽ khiến cơn đau âm ỉ xuyên qua thái dương trở nên trầm trọng hơn.

Anh dùng tay quét lại lớp sơn nhợt nhạt trên hành lang của mình cho đến khi chạm tới công tắc đèn. Chân anh dừng lại. Chất nhựa dẻo mát lạnh và trơn bóng bên dưới ngón tay của anh.

Anh bật công tắc.

Những bóng đèn treo lơ lửng trên đầu chiếu sáng trạng thái rối bời của anh bằng ánh sáng huỳnh quang. Ít nhất thì, anh nghĩ, đèn đã sáng trở lại.

Anh có thể tự làm một bữa sáng đầy đủ cho mình, nhưng cuối cùng anh lại lười biếng cho một chiếc bánh burrito hoặc mấy lát bánh pizza vào lò vi sóng chỉ để kiếm thêm việc cho đôi tay mình. Tuy nhiên, khi anh đến nhà bếp và cho Patches một bữa ăn để nhai vui vẻ, cơn đói sẽ lẩn tránh anh.

Có vẻ điều này là xấu. Không ăn, cũng chẳng ngủ.

Anh đưa tay lên che mặt. Không có gì ngạc nhiên khi bạn bè anh tỏ ra lo lắng. Ngay khi mắt anh lướt qua đống bát đĩa mà anh vẫn chưa rửa trong bồn rửa, cái điện thoại cố định bắt đầu đổ chuông từ đầu thu của nó. Cuộc gọi đến nhấp nháy màu đỏ.

Anh cau mày, và nhấc máy. "Mẹ hả?"

"Sai rồi." Sapnap nói.

"Ặc." Dream ngồi trên mặt bàn lốm đốm. "Sao cậu lại gọi đến số nhà tớ cơ chứ."

"Cậu chả thèm bắt máy."

"Lúc đấy tớ đang ngủ." Dream chớp tắt. "Làm sao mà cậu lại có được số điện thoại này?"

"Em gái cậu đưa cho tớ phòng trường hợp khẩn cấp, mà kệ đi. Câu chuyện đêm muộn của cậu với George thế nào rồi?" Sapnap hỏi.

Dream cẩn thận lọc từ ngữ, xoa quai hàm một cách mệt mỏi. "Tớ chịu thôi. Thời gian hình như đã ngừng lại trong một khoảnh khắc."

"Chà, tớ không có ý nói cậu sắp thành người tối cổ đâu," Sapnap nói một cách thận trọng, "nhưng Twitter lúc này đang dở chứng. Những người kiểm duyệt đang hơi bực mình."

"Tớ đang không cầm điện thoại. Họ nói gì vậy?"

"Một nửa trong số họ nghĩ rằng cậu và George giận nhau vì vụ tối qua." Sapnap giải thích.

Dream cau mày. "Những người còn lại?"

"À, họ... nghĩ rằng một số chuyện đang và sẽ xảy ra."

Trái tim của Dream ngắt vài nhịp, lầm bầm, "Tại sao tớ phải quan tâm chứ."

"Bởi vì họ đang cố gắng khiến nick Twitter của cậu bay màu đấy." Sapnap nói.

Anh đảo mắt. Tuần nào cũng thế mà. "Bảo George nói với họ đi."

"Cậu- cậu ấy làm rồi." Sapnap nói. "Cậu ấy nói rằng mọi thứ đều ổn, nhưng cậu ấy cũng sẽ không đăng bài trong một thời gian vì lý do cá nhân. Tớ nghĩ cậu biết rồi và chỉ muốn kiểm tra-"

Dream cắt ngang ngay lập tức. "Chờ đã, cái gì cơ?"

"Tớ nghĩ tớ không hiểu ý cậu ấy." Sapnap tiếp tục. "Cậu ấy vẫn chưa trả lời tớ."

Anh từ từ trượt khỏi mặt đá cẩm thạch mát lạnh. "Anh ấy sẽ ngừng stream á?"

Sapnap khẽ ngâm nga. "Một thời gian ngắn chăng, tớ không biết - cậu cứ nhìn vào dòng tweet trước đi?"

Dream nhanh chóng rời khỏi Patches và điều hướng để lấy điện thoại của mình. "Tớ- tớ không thể nghĩ ra bất cứ trường hợp nào tệ đến mức anh ấy phải..." Cảm giác tội lỗi bắt đầu ăn mòn không khí trong phổi anh. "Ôi chúa ơi, có phải tớ đã làm gì không? Đệch mợ, Sapnap-"

"Đừng lo lắng quá, sẽ ổn thôi." anh ta đảm bảo. "Trước tiên cứ nói chuyện với cậu ấy đi. Đừng có phát khùng lên đấy."

Anh tìm thấy chiếc điện thoại của mình đang được bọc trong một lớp vải mồ hôi của anh từ hôm qua đến nay, anh lột mảnh vải ra, ném nó xuống sàn với vẻ khinh bỉ. Khi màn hình sáng lên, nó tràn ngập các thông báo.

Anh mở tweet của George.

Mọi người à, Dream và tôi đều ổn. Tôi thề là hôm qua bọn tôi không đánh nhau đâu, lol. Rất vui vì tôi đã có thể giải quyết vấn đề đó vì tôi sẽ tạm ngừng stream / online vì lý do cá nhân. Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn :)

"Tớ không nghĩ ra lý do dẫn đến trường hợp này là gì." Dream nói. "Anh ấy không có vẻ gì là khó chịu, hay bất mãn gì cả."

"Chính nó đấy."

"Thế tớ nên đi hỏi anh ấy nhỉ."

"Đúng."

Anh do dự. "Nhưng nếu cậu-"

"Không." Sapnap nói.

Dream ngồi trên chiếc giường trông như bãi chiến trường của mình. "Thôi được."

Anh nhắn tin cho George, Anh sẽ ngừng stream à? Sau một giây, anh nhắn thêm, Và chào buổi sáng.

Sapnap nói, "Thề có chúa, nếu cậu ấy trả lời cậu sau nhiều giờ cố tình phớt lờ tớ-"

Dream vội vàng ngắt lời, "Anh ấy mới làm thế luôn."

Chào buổi sáng. Anh sẽ gọi và nói cho em.

"Cậu ấy nói gì vậy?" Sapnap hỏi.

"Anh sẽ gọi và nói cho em." Dream lặp lại. Anh nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn. "Cậu nghĩ nó có nghĩa là gì?"

"Ôi trời ơi. Cậu thật là ngu ngốc." Sapnap nói, và nhanh chóng dập máy.

Dream lẩm bẩm vài câu nói tự bào chữa khi đặt điện thoại nhà lên tủ đầu giường. Sapnap biết gì về việc có cảm giác như vậy đối với một người bạn thân nhất?

Sẵn sàng bất cứ khi nào anh muốn, anh trả lời George, trượt người từ nệm xuống sàn nhà.

George gọi.

"Dream" George chào.

Sự căng thẳng của các dây thần kinh làm giảm sự thân thiện của anh xuống còn một nửa. "Xin chào."

Họ rơi vào yên lặng. Bàn tay của Dream tìm kiếm những đường rãnh ngoằn ngoèo ở tấm thảm trắng bên dưới anh, và bắt đầu di ngón tay cái lên chúng một cách lơ đễnh.

"Giấc ngủ của anh thế nào?" Dream chậm rãi nói.

"Cũng tốt." George trả lời. "Còn em thì sao?"

Anh nhìn chằm chằm vào chiếc quần đùi nhàu nát cách anh vài bước chân. "Tốt."
"Ổn đấy."

"Vâng." Anh kéo các búi tóc từ tấm thảm ra.

"Vậy là," George nói, "họ nghĩ rằng chúng ta ghét nhau."

Một làn sóng nhẹ nhõm tràn qua dòng máu của Dream. "Vâng, được rồi, có chuyện gì vậy?"

"Anh thực sự không biết - anh nghĩ anh đã cạu cọ với em một chút trên stream, nhưng thành thật mà nói, anh không thực sự hiểu tại sao nó lại nghiêm trọng thế." George thừa nhận.

Dream mỉm cười. "Họ có thể đã nghe thấy anh ngay khi anh đăng xuất. Anh chịu chơi lắm mà."

"Ờ đấy." George bác bỏ. "Như thế họ cũng có thể nghe thấy em luôn"

"Anh là người đã bảo em tắt loa mà."

"Bởi vì lúc đó em bắt đầu ném mấy câu pick up line vào anh." George nhiệt tình phản bác.

"Em sẽ lại làm thế." Dream nói. Anh cười nhẹ, "Chúa ơi. Sau đó nó thực sự tuột dốc không phanh nhỉ?"

"Đúng," George đồng ý, "nó như thế thật."

Dream cảm thấy mặt mình ấm lên khi họ lại im lặng. Anh sẽ mãi mãi bị điều khiển bởi ý thích của chiếc lưỡi không thể quản lý của mình mất.

Anh hắng giọng. "Em nghĩ rằng em đã làm cho các stream của anh thú vị hơn."

"Anh sẽ cấm em tham gia luôn đấy." George cảnh báo.

"Ừ đúng rồi," Dream nói, nhưng sự vui vẻ trong đó mờ dần khi anh lặng lẽ nói vào điểm chính. "Nếu anh vẫn muốn nói về nó, thì... tại sao anh lại nghỉ?."

"Ồ, ừm." Anh nghe thấy bên George hơi lạo xạo. "Thực sự thì không có gì quá nghiêm trọng cả. Ý anh là, có chút buồn nhưng mà anh vẫn ổn." Anh ấy dừng lại. "Khá là khó giải thích."

"Đừng lo lắng." Dream nói. "Anh có thời gian mà." Nỗi sợ hãi nhấp nhô trong ruột anh.

"Mẹ anh nói với anh sáng nay rằng bọn anh sẽ đến thăm ông bà nội trong một tuần." George giải thích, "Họ không bị bệnh, hay bất cứ điều gì - nhưng đó là vấn đề. Gia đình anh đã không gặp họ trong một thời gian, và bà ấy nói rằng có thể tốt để- dể đi trong khi họ vẫn đang ở đấy." Giọng anh ấy nhỏ dần. "Anh thậm chí không muốn nghĩ về việc từ chối chuyện này."

Anh tràn ngập cảm giác tội lỗi vì nghĩ rằng nó có liên quan gì đó đến đêm qua. Những trò đùa của cả hai, từ tối hôm qua, vì thực sự chỉ có lý do đó mà thôi.

Giọng của Dream giảm âm lượng thành một tiếng thì thầm lo lắng, "Em rất tiếc khi nghe điều đó, George."

"Không có gì phải tiếc cả, đây sẽ là một kỳ nghỉ vui vẻ mà. Thật đấy."

"Em sẽ vẫn ở đây nếu anh cần bất cứ thứ gì." Dream nói theo phản xạ.

"Cảm ơn em, nhưng mà" George ngập ngừng. "Có một chuyện. Là ông bà của anh sống cách chỗ này vài giờ về phía bắc."

"Khoan đã." Dream nhíu mày. "Hai người sống ở..."

"Một nông trại." George kết thúc.

Một cảm giác trống rỗng, khô khan len lỏi vào lồng ngực của Dream. "Không có internet."

"Đúng."

Lực hấp dẫn của trái đất làm đầu óc anh chao đảo, và tất cả những gì anh có thể lẩm bẩm là, "Ồ."

Giọng của George nhẹ nhàng. "Anh sẽ đi vào ngày mai."

"Ngày mai," anh lặp lại. Anh không nên nhìn chuyện theo hướng nghiêm trọng như thế. "Ờm... mấy giờ vậy?"

"Ừm, anh nghĩ là sáng sớm."

Một tuần không nghe thấy tiếng hai cánh môi George đập lên nhau nhẹ nhàng xuất hiện qua những lời nói ở đầu dây đối diện, không nhắn tin cho anh khi anh thức dậy và trước khi anh đi ngủ. Cả ngày và đêm, nhìn chằm chằm vào biểu tượng offline bên cạnh tên của George.

Tại sao điều đó lại đau đớn đến thế?

"Em sẽ nhớ anh." Dream thú nhận, và phổi anh se lại với sự táo bạo của chính mình. Có khả năng bằng cách nào đó, trong giọng điệu trầm lắng của George, những dòng chảy đau đớn cũng đã điều hướng về phía anh?

Sau một lúc im lặng vì kinh ngạc, George thở ra, "Anh cũng sẽ nhớ em."

Những làn sóng phiền muộn có chủ đích ập vào Dream khi anh thở ra. Sự minh oan, sự phấn khích sôi sục mà anh muốn, anh đáng bị tước đi, những trận chiến với cảm xúc nặng nề của sự tuyệt vọng.

Dù điều gì đã xảy ra vào đêm hôm trước, nó phải có ý nghĩa gì đó. George sẽ không đi theo cách này nếu nó không có ý nghĩa gì đó. Điều đó cứ lởn vởn trên đầu lưỡi của Dream, một khái niệm mà anh rất muốn nắm bắt, nhưng lại luôn tuột tay. Những lời nói đen tối và sự thất vọng tinh vi đã đưa họ đến gần hơn, phải không? Gần với một cái gì đó mà bây giờ đang bị che đi bởi ánh sáng ban mai khắc nghiệt.

Dream hé môi, rồi khép lại. Mình phải đối mặt với chuyện này thế nào chứ?

"Chúa ơi." George đột ngột nói. "Anh không biết tại sao điều này lại trở nên tệ như vậy."

Trái tim của Dream đập mạnh. "Em biết, nó đúng như thế phải không?"

"Anh không có ý nói đây là một sự thất bại." George lẩm bẩm. "Anh xin lỗi."

"Không sao đâu." Dream cố gắng. "Em sẽ vẫn ở đây khi anh quay lại. Sẽ không lâu đâu."

"Đúng vậy. Chỉ một tuần thôi mà."

"Chỉ một tuần thôi." Dream nói, và bằng cách nào đó, nó khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

"Đúng rồi, ừm." George hắng giọng. "Ừ. Không quá tệ đâu."

"Thêm vào đó, anh sẽ được gặp gia đình." Dream chỉ ra.

George hậm hực. "Đó không phải là điều mà anh thấy thú vị."

Dream ngả đầu nhìn chiếc quạt trần đang im như chết của mình. "Vậy thì, chúng ta hãy nghĩ về một cái gì đó khác mà anh có thể mong đợi, một cái gì đó vui tươi hơn."

George không bỏ lỡ một nhịp nào. "Giống như em á?"

Một nụ cười bẽn lẽn ngay lập tức nở ra trên khuôn mặt của Dream, và một tiếng cười ấm áp thoát ra khỏi môi anh. "Ừ, giống như em."

Họ bắt đầu điều tra trực tuyến, kiểm tra các cuộc hành trình và lên lịch cho những ngày đã chỉ định. Đánh dấu những ngày mà George bận việc, những ngày Dream phải tổ chức sinh nhật cho em gái mình, và theo dõi dự báo thời tiết trong tháng 8 và tháng 9.

Dream yêu cầu Sapnap tham gia cuộc gọi chung với họ, nhưng anh ta không thể giao tiếp bằng bất cứ cách nào ngoài nhắn tin. Họ sử dụng cách đặt niềm tin không vững chắc lắm của mình vào khả năng mà anh ta sẽ nhấp vào link và đọc tin nhắn của họ.

Sau một tiếng rưỡi cãi vã, lên kế hoạch và các câu nói tràn ngập sự phấn khích - mọi thứ đều đi đúng đường.

Đã chốt đơn được hai vé máy bay đi Florida.

-To be continued-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro