12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông năm đó, Heeseung chuyển đi và không bao giờ gặp lại Sunoo nữa.

Người nhỏ hơn được tặng một chiếc điện thoại vào dịp Giáng sinh, nên họ tiếp tục gọi điện và nhắn tin cho nhau; hai đứa hứa sẽ đến thăm nhau và dự định một ngày nào đó sẽ vào cùng một trường đại học; họ tưởng tượng về một tương lai mà cả hai sẽ được ra sống riêng và làm bạn cùng phòng, cùng làm mọi thứ mà một người lớn trưởng thành độc lập sẽ làm khi không còn phải sống với bố mẹ nữa.

Nhưng có bao nhiêu lời hứa mà một đứa nhỏ thiếu niên có thể giữ được cơ chứ. 

Ban đầu, Heeseung thực sự tin rằng họ có thể cùng nhau làm tất cả những điều đó. Sunoo là bạn của hắn và tình bạn của họ thực sự không kết thúc chỉ vì một trong hai người chuyển đi. Nhưng theo thời gian, khi năm đầu tiên của nhóc ở  một thành phố khác trôi qua, các tin nhắn và cuộc gọi của họ trở nên ít đi; cả hắn và Sunoo đều quá bận rộn để nói chuyện và giờ hắn cũng đã có những người bạn mới để quan tâm.

Một ngày nọ, hắn nhận ra họ đã không nói chuyện trong hơn năm tháng. Tin nhắn cuối cùng của hắn vẫn chưa được trả lời:

anh bận lắm, gọi lại sau

Lần tiếp theo khi hắn nhìn lại tin nhắn của họ, đã là tám tháng.

Thời gian trôi qua nhanh, như thường lệ, và hắn đã không nghe thêm tin gì về Sunoo trong hai năm.

Heeseung đôi khi vẫn nghĩ về em, nhưng họ chỉ đơn giản là không còn nói chuyện nữa. Không phải vì hắn không muốn — mà bởi vì cuộc sống không chờ đợi hắn gọi lại cho Sunoo như hắn đã nói sẽ làm ngày hôm đó, vào hai năm trước khi họ nói chuyện lần cuối.

Các tin nhắn vẫn nằm ở đó, số liên hệ của em ấy nằm ở cuối danh sách trò chuyện. Hắn không cảm thấy họ đủ gần gũi để nói "xin chào" nữa, nhưng hắn cũng không thể tự mình xóa đi các tin nhắn của em. Vì vậy, chúng ở lại đó, như một lời nhắc nhở thầm lặng về tình bạn mà hắn đã bỏ lại phía sau; một lời nhắc nhở thầm lặng về mối tình đầu của hắn.

˙⋆。 ゚☾⋆˙。⁀⋆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro