page 5, his side profile// góc nghiêng của anh ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

trận chung kết cuối cùng cũng bắt đầu, tất cả mọi người đều di chuyển về vị trí của mình một cách chuyên nghiệp, họ đang đối đầu với một trong những ngôi trường danh tiếng nhất. ngay khi đối thủ của họ giành được bóng, họ bắt đầu chuyền bóng trong khi thực hiện đủ loại kỹ thuật rê bóng nguy hiểm để đánh lừa đối phương.

khi sunoo đang mải chú ý tới vị trí của quả bóng được chuyền đi qua lại ở đâu, cậu đã chụp thêm được một cú đánh bóng hoàn hảo khác, và khi vòng đấu đã diễn ra được khoảng mười hai phút, cậu đã cố gắng thử các góc độ khác nhau để có thể tìm được bức ảnh lý tưởng. đồng hồ cuối cùng cũng dừng lại, trọng tài thổi còi báo hiệu kết thúc hiệp đầu tiên.

tất cả đều tụ tập lại thành một vòng tròn để nghe phản hồi của huấn luyện viên về những gì họ có thể cải thiện. khi sunoo cố gắng chụp thêm một bức ảnh khác, cậu nhận được một cái vỗ nhẹ vào vai. hóa ra chỉ là giáo viên đang yêu cầu cậu chụp ảnh khán giả.

cảm thấy hơi phiền toái, cậu chỉ gật đầu và tiếp tục. cậu cảm thấy lần nào thầy cô cũng yêu cầu ê-kíp chụp những bức ảnh không mấy cần thiết, những thứ không đáng phải làm và cuối cùng chỉ tổ lãng phí thời gian.

vào lúc huấn luyện viên cho phép đội nghỉ giải lao ngắn để uống nước, heeseung bất ngờ tiến đến gần cậu, "khuyên thật lòng, em nên đi về phía bên trái của sân, chỗ đó góc nghiêng của anh đẹp hơn." heeseung nháy mắt và uống cạn chai nước tăng lực của mình.

cái quái gì thế, bóng rổ là một môn thể thao di chuyển nhanh chứ không phải đứng yên. làm sao cậu có thể lấy được góc nghiêng bên trái của tên đó dễ dàng như vậy. thở dài trong thất bại, cậu nhận ra rằng mình có một yêu cầu chụp ảnh góc nghiêng của heeseung. khi cậu đi về phía bên trái của sân, cậu thấy heeseung đang nhìn cậu và cười tự mãn.

"thằng cha này."

trận đấu thứ hai bắt đầu và đội đối thủ đã ngay lập tức cố gắng giành bóng, trong khi đội của họ khéo léo chuyền bóng quanh sân mà không gặp khó khăn gì và đã ghi điểm một cách hoàn hảo. sunoo âm thầm ăn mừng, cậu đã ghi lại được khoảnh khắc bóng lọt vào rổ.

khán giả đã vỗ tay cổ vũ, đội của họ cuối cùng đã ghi được một bàn thắng.

một phần tư trận đấu tiếp tục trôi qua, những giọt mồ hôi bắt đầu chảy xuống từ trán của các cầu thủ, và áo đấu của họ dần bị ướt đẫm vì trận đấu căng thẳng. trong khi heeseung chuyền bóng một cách chuyên nghiệp ở những giây cuối cùng, anh đã thành công ném bóng vào rổ.

đám đông lại vỗ tay reo hò cổ vũ, heeseung nhảy lên mỉm cười rạng rỡ với khuôn miệng rộng đặc trưng, nụ cười của anh thật đẹp và tỏa sáng, khiến mắt anh nheo lại. khi tiếng thổi còi vang lên, họ tiếp tục vòng thảo luận thứ hai. trong khi đội bóng của họ đã dẫn trước tám bàn thì bên đối thủ vẫn chưa ghi được mười bàn.

nhìn được vẻ mặt giận dữ của huấn luyện viên đội đối thủ khi ông ta chỉ tay chỉ trích từng cầu thủ một của đội họ, sunoo khẽ cười nhếch mép. có lẽ đội của trường cậu sẽ giành chiến thắng thôi.

khi hai hiệp cuối cùng tiếp tục, một nhóm cầu thủ khác của đội họ đã vào sân để tiếp tục trận đấu. heeseung ngồi trên ghế dự bị, lấy khăn lau mồ hôi, thỉnh thoảng quay mặt lại nhìn về sân đấu.

nghe tiếng trọng tài thổi còi, đám đông há hốc mồm kinh ngạc, đội đối thủ đã thô bạo đẩy ngã một trong các cầu thủ bóng rổ của đội họ xuống đất. trông anh ấy như thể vừa bị thương nặng ở cánh tay sau khi bị đẩy ngã với một tiếng thịch lớn. sunoo chắc chắn đã nhìn thấy những khuôn mặt của các cầu thủ dự bị nhăn nhó ra sao. trọng tài còn không thèm phạt đội đối thủ với quả phạt đền hay thậm chí là một cái thẻ vàng, điều đó càng khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.

chính cậu đã nhìn thấy được nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt của các cầu thủ đối thủ sau khi đẩy ngã một trong những tay ném mạnh nhất của đội họ xuống đất. các nhân viên y tế cuối cùng cũng đã đến để hỗ trợ cầu thủ bị ngã. họ sẽ tiếp tục trận đấu như thế nào nếu không còn tay ném bóng phòng vệ nào nữa đây?

cậu thấy huấn luyện viên đang ở trong trạng thái hoàn toàn bối rối. đội đối thủ chắc chắn đã biết chuyện cầu thủ dự bị cho tay ném chính không có mặt vì lý do y tế. cau mày, huấn luyện viên nhận ra rằng họ chỉ còn một lựa chọn duy nhất. nhận biết tình hình hiện tại, heeseung đứng dậy, chuẩn bị làm cầu thủ dự bị cho người vừa bị ngã.

khi trọng tài vừa mới thổi còi một lần nữa báo hiệu trận đấu tiếp tục, heeseung lao đi hết tốc lực khi bóng rơi vào tay anh. anh ném bóng chính xác về phía bên trái, và bóng vào rổ một cách an toàn. với sự chuyền bóng căng thẳng và phòng thủ tệ hại bên đối thủ, trường của anh cuối cùng cũng đã ghi thêm một bàn thắng, nâng tổng số điểm của họ lên hai mươi hai.

khi chu kỳ trận đấu tiếp tục với các định dạng ném bóng và chiến lược khác nhau mà sunoo không thể hiểu nổi, cậu quyết định chụp một số bức ảnh cho dịch vụ chụp hình của mình vì cậu đã có đủ một loạt ảnh đẹp để đăng trên trang mạng xã hội của trường rồi. một vài phút trôi qua, và hiệp thứ ba cuối cùng cũng kết thúc.

heeseung quay trở lại và nhận được khuôn mặt giờ đây đã thoải mái hơn từ huấn luyện viên cùng với một ngón tay cái giơ lên đầy khen ngợi của ông. thực lòng mà nói, sunoo không biết tại sao cậu lại cảm thấy tự hào vào lúc đó, thực ra heeseung đã cứu cả đội của họ khỏi sự sụp đổ. khi cậu giữ mắt nhìn về hướng đó thì đã thấy cầu thủ bị chấn thương trước đó đang cụng tay cùng heeseung, có vẻ như anh ấy đã làm rất tốt.

cảm giác như chỉ một phút nữa là trận đấu cuối cùng sẽ bắt đầu. cho đến lúc này, đội đối thủ đã kịp rút ngắn khoảng cách, khiến họ chỉ còn thua cách biệt bốn bàn. các cầu thủ bóng rổ của đội họ liếc nhìn những gương mặt xấu xí tự mãn của đội đối thủ. tiếng còi vang lên và bóng rơi vào tay đội đối phương.

chết tiệt, họ không đủ tập trung. cố gắng đuổi theo cản phá và giành lại bóng từ đội đối phương, tên đối thủ đã bị heeseung bắt được. anh bắt đầu dẫn bóng về phía rổ, chuyền bóng cho đồng đội của mình để anh ấy thực hiện một pha nhào lộn nguy hiểm và ném quả bóng an toàn vào rổ.

cuối cùng, họ đã mở rộng khoảng cách điểm số. những phút cuối cùng căng thẳng tiếp tục trôi qua khi sunoo nghỉ ngơi đến cuối và quan sát. cậu đã chứng kiến hết tinh thần thể thao giữa các thành viên trong đội của họ, chính điều đó đã giúp mọi người gia tăng cách biệt điểm số. cậu thấy cách họ có thể hiểu ngay lập tức những gì cần làm chỉ trong một phần nghìn giây và có thể thực hiện các pha bóng kỹ thuật để khiến đối thủ bối rối.

khi đồng hồ đếm ngược phút cuối cùng bắt đầu, đám đông đã rất phấn khích, mọi người biết rằng trường của họ đã giành chắc phần chiến thắng. đột nhiên, trọng tài thổi còi và rút thẻ vàng cho đội của họ.

"ơ này, cái gì vậy!?" một cầu thủ bóng rổ đội họ mở to mắt. "ông không phạt họ vì xô ngã cầu thủ của chúng tôi nhưng ông lại phạt chúng tôi khi chúng tôi chỉ vô tình va vào đối thủ?" anh ấy phàn nàn. "không phải công việc của trọng tài là làm cho trận đấu bóng rổ công bằng sao?" một cầu thủ khác nhảy vào để ủng hộ.

cậu chắc chắn đã nhìn thấy mắt của trọng tài trợn ngược sang tận phía bên kia của trái đất, ông ta phớt lờ những lời phàn nàn đó. "hai cú sút phạt," trọng tài chỉ tay về phía đội đối thủ. heeseung chỉ giễu cợt, chuyện này ngày càng vô lý. sút phạt là cái gì chứ khi anh biết đội đối thủ sẽ không thể bắt kịp trong vòng bốn mươi giây nữa?

cầu thủ đối thủ đầu tiên chuẩn bị và bắt đầu nhún bóng, tệ là anh ta đã ném bóng một cách bất cẩn và làm bóng trượt khỏi rổ. đám đông cười khẩy, cảm thấy xấu hổ thay cho đội đối thủ.

trận đấu cuối cùng cũng kết thúc, đội giành chiến thắng đứng thành vòng tròn, họ ôm chầm lấy nhau, ai cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì đã đạt được kết quả xứng đáng. "các cậu làm tốt lắm." huấn luyện viên thở phào nhẹ nhõm, ông thấy rõ ràng được sự không công bằng nhưng ông không có quyền lên tiếng, nên ông chỉ biết cầu nguyện điều tốt nhất cho họ, cuối cùng điều đó đã xảy ra.

khi sunoo đứng ở lan can nhìn xuống và mỉm cười trước khoảnh khắc đáng nhớ của đội bóng,  cậu bỗng nhớ ra một điều. "thôi xong rồi, mình cần phải mặc áo đấu của ảnh." sunoo thầm nguyền rủa. khi cậu xuống cầu thang để chụp ảnh với cúp và huy chương được trao, cậu không khỏi hối hận vì đã để heeseung để dành cái thử thách ngớ ngẩn đó để đổi lấy điều này.

các cầu thủ bóng rổ xếp thành một hàng ngay ngắn sau khi bắt tay với đội đối thủ không công bằng nhất quả đất, cuối cùng họ cũng đã nhận được những chiếc huy chương xứng đáng. và khi họ đeo chúng quanh cổ, tiếng nhấp nháy máy ảnh từ nhóm của sunoo vang lên cho biết cầu thủ tiếp theo sắp xuất hiện để nhận giải.

heeseung đi về phía bục nhận giải, anh cầm huy chương của mình và sunoo nhận ra rằng ánh mắt của heeseung liên tục dừng lại ở máy ảnh của cậu. cậu chắc chắn rằng heeseung vẫn nhớ thử thách mà anh đã đưa ra cho cậu.

mọi người cuối cùng đã rời khỏi sân, họ di chuyển về ghế của sau xe buýt đội bóng rổ. mặc dù sunoo ngồi ở phần ghế trung tâm, vị trí có phần mạo hiểm nhất, cậu vẫn có thể thư giãn đôi chân mệt mỏi sau một thời gian dài phải đứng liên tục. khẽ nhắm mắt một chút, cậu bỗng nghe thấy biệt danh khủng khiếp của mình bị gọi ngay trước mặt.

"này short-noo, thách của anh." heeseung ném cho sunoo áo jersey của mình, "sao anh lại có một cái dự phòng nữa vậy?" sunoo cau mày. "anh đã biết sẵn là bọn anh sẽ thắng rồi, nhưng không ngờ trọng tài lại không công bằng." heeseung vừa rời đi với một cái nháy mắt vừa không khỏi thấy tự hào vì đội anh đã thắng kể cả khi họ đã bị đối xử bất công ra sao.

sau đó sunoo đã nhận được một cái vỗ nhẹ vào vai mình, "yo... áo jersey của thằng heeseung ấy hả? không đời nào, tụi bây hẹn hò rồi chứ gì, cũng đáng yêu đó nhe" một người anh buột miệng nói. sunoo chỉ bị nghẹn cái nhẹ, "h..hẹn hò ạ? xin lỗi anh nha, nhưng cũng chỉ là dăm ba trò thách nhau ngu ngốc trong cái bộ jenga thôi." sunoo đặt chiếc áo đấu sang một bên, khoanh tay lại và choàng dây máy ảnh quanh cổ. cậu cũng chỉ phải nghe thêm mấy lời trêu chọc nữa trước khi xe dừng lại và cho phép sunoo được nghỉ ngơi đôi chút.

-

"jungwon!" sunoo dang rộng tay mình để đón jungwon đang cố lao tới ôm chầm lấy cậu. "nhiệm vụ hôm nay thế nào?" jungwon hỏi thăm. "ổn cả thôi, tao đã chụp đủ ảnh cho mấy đơn dịch vụ của tao rồi, nghĩa là có tiền tới!"

jungwon chỉ cười khúc khích trước sự ám ảnh của sunoo với tiền bạc. "mày có biết là tao nhận được thử thách của heeseung khi chơi bộ jenga quỷ quái đó không." sunoo nói với giọng than vãn. "thử thách gì cơ? hẹn hò nhau à? không ngạc nhiên."

sunoo nhăn mặt, "hẹn hò? không hề, sao mày nghĩ vậy?" jungwon chỉ nhìn lại với vẻ mặt bối rối, "ông heeseung đó ổng nhìn mày chằm chằm từ đầu tới chân sau khi đội ổng giành chiến thắng đó." sau đó nhóc biểu diễn lại ánh mắt của heeseung.

"mày đừng có khùng. tao biết tao là nhân vật chính của cuộc đời tao rồi nhưng mà.. thế giới này không chỉ xoay quanh mình tao, giờ thì quên chuyện này đi! tao muốn nói chuyện khác, xem bóng rổ suốt một tiếng làm tao mệt mỏi rồi." sunoo đổi chủ đề vì không muốn bị nhắc đến chuyện đó nữa.

jungwon nhún vai, "được thôi, nếu mày cho là vậy." sau đó sunoo đã nghĩ tới cái gì đó khác để chuyển chủ đề của hai đứa, "mày với anh cùng bàn của mày sao rồi?" sunoo trêu chọc. mặt jungwon phớt đỏ "ổn, không có gì đặc biệt cả." sunoo bước nhanh hơn để quay lại nhìn đôi má ửng hồng của nhóc.

"mặt mày thì không có nói như thế nha." sunoo lại trêu. "thôi đi! anh ấy thực sự không sao hết, giờ anh ấy là bạn tốt của tao." jungwon khoanh tay lại, nhóc phải bước ba bước cùng một lúc để tạo khoảng cách với sunoo.

"này! chờ tao đã!" sunoo cố gắng bắt kịp jungwon giờ đã ở rất xa phía trước.

-

"gửi rồi!" sunoo gửi những bức ảnh đã được tải lên từ máy ảnh cho lớp trưởng, cậu mỉm cười, cậu đã nhận được cả tiền thù lao và tiền thưởng thêm vì đã hoàn thành tốt công việc được giao. khi cậu đang chuẩn bị nằm dài trên ghế xô pha để xem tivi thì lại nhận được tin nhắn từ lee heeseung khét tiếng của chúng ta.

Ihs__

-

em là sunoo phải không?

-

ừ rồi sao

-

ngày mai mặc áo jersey đi

nếu không thì

-

nếu không thì sao nào

-

anh không biết, thử nói cho anh nghe đi

-

anh có thể block tui khắp mọi mặt trận

nếu tui quên mặc cái áo jersey

-

không phải như thế thì phần lợi thuộc về em sao

-

đâu có đâu, em thì thấy nó giống như mất mát rất to lớn luôn ó

-

khá chắc em đang nói dối

cứ mặc áo jersey đi

vào ngày mai

-

okay đồ tồi

-

bạn trai**

-

im dùm đi.

-

sunoo nhăn mặt đầy ghê tởm, liệu heeseung là gay thật hay tên đó chỉ đang trêu chọc cậu? nếu anh ta cứ tiếp tục thế này, cậu có thể phát điên mất.

"nè mày đang ghê tởm cái gì thế?" jungwon tiến đến, cố gắng nhìn lén điện thoại của sunoo. "không gì hết! đi mà lo chuyện của mày đi." sunoo đỏ mặt vì ngượng ngùng. "lại là ông heeseung đấy à? tao nghe mùi tình y-"

"sau này khỏi liên lạc với tao nữa nha mày."

hàng giờ trôi qua và giờ sunoo thấy mình đang ở trong bếp, cố gắng làm một bữa tối tươm tất cho cả hai đứa, trong khi jungwon lại trở nên lười biếng và chỉ yêu cầu cậu nấu mì cốc, đây là lần thứ ba trong tuần nhóc yêu cầu như vậy rồi.

cảm thấy đã quá mệt mỏi, sunoo quyết định rằng có lẽ cậu nên học cách nấu ăn thôi và hôm nay, món ăn mà cậu đang làm theo công thức là mì spaghetti sốt cà chua. cậu đã có sẵn một lon sốt cà chua nằm trong tủ, thật ngạc nhiên là nó chưa hết hạn.

cậu rải các que mì ra, khuấy đều để chúng từ từ biến thành một kết cấu mì có thể chấp nhận được và cẩn thận húp thử một sợi để đảm bảo nó đủ mềm và dai. gật đầu hài lòng, cậu đổ một lượng lớn sốt cà chua đã được đun nóng cùng với một số nguyên liệu ngẫu nhiên mà cậu có thể tìm thấy và cho vào nấu chung để đảm bảo rằng có đủ nhiều dinh dưỡng cho món ăn.

"jungwon đâu! bữa tối đã sẵn sàng!" sunoo mang ra hai phần mì spaghetti. "cảm ơn nha! tao đói đến nỗi tao tưởng mày đang làm món mì ly năm sao hay gì đó." jungwon cầm nĩa lên và tự phục vụ cho mình một ít mì spaghetti trong nồi.

cả hai cùng húp xì xụp mì spaghetti, sunoo không biết phải làm gì lúc đó. làm sao cậu có thể giải thích với jungwon rằng cậu đang có trong tay áo đấu của heeseung và cần phải mặc nó đến trường vào ngày mai? sunoo nuốt nước bọt đầy lo lắng.

"jungwon... mày biết là tao chưa nói với mày về thử thách mà heeseung đã giao cho tao đúng không?" sunoo vẫn dán mắt vào đĩa của mình. "ừ, rồi thử thách đó là gì vậy?" jungwon nhai một miếng đồ ăn. "thực ra anh ấy nói nếu anh ấy thắng trận đấu, tao sẽ phải mặc áo đấu của anh ấy vào ngày mai." sunoo chậm rãi nhìn lên vẻ mặt đang bị sốc của jungwon. "không phải điều đó có nghĩa là... ngày mai mày sẽ mặc cái áo đấu đó?"

"không mày, tao sẽ mặc đồ ngủ đến trường." sunoo mỉa mai sau khi nói ra điều quá hiển nhiên. jungwon chỉ cười khẩy, "thật lòng mà nói, mày không nghĩ rằng heeseung thích mày hay gì sao? chúng ta chỉ mới vào học tuần đầu tiên của năm mà cả hai đứa mày đã có rất nhiều tương tác với nhau như vậy, giống như là định mệnh vậy." jungwon thẳng thắn nói.

sunoo cau mày, "tao không muốn điều đó xảy ra, mày biết là tao không bị thu hút bởi con trai mà." trước khi sunoo kịp nói tiếp thì jungwon đã ngắt lời,

"mày có đang nói thật không đấy? mày không nhớ mày đã mê một đứa con trai như điếu đổ hồi còn ở trường tiểu học sao?" jungwon đặt dụng cụ ăn xuống.

"hồi đó tao vẫn còn nhỏ và chưa trưởng thành. tao thực sự không thích con trai." lúc đó, sunoo đang trong trạng thái phủ nhận. "mày biết không, denial (phủ nhận) là một dòng sông ở Ai Cập á." jungwon đùa, nhóc cảm thấy bầu không khí quá căng thẳng và cần được làm dịu đi một chút.

sunoo sau đó đã đặt dụng cụ ăn xuống trong khi đang ngậm đầy spaghetti trong miệng.

"mày biết gì không, nếu tao thực sự bị thu hút bởi con trai, thì tao sẽ phải lòng ổng!"

-

denial is a river in Egypt, your husband is ... =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro