Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hằng ngày ở trong lớp luôn là nghiêm túc học tập viết viết viết viết....và dĩ nhiên bản thân tôi cũng tự tìm cho mình một thú vui nho nhỏ để giết thời gian, mỗi buổi sáng sớm hay chiều tà thì tôi đều cầm theo quyển giấy tập vẽ và một bộ bút chì ngòi than, ngồi ngắm bình minh vẽ mặt trời lặn, ngồi ngắm hoàng hôn vẽ cảnh mặt trời xuống núi đi ngủ. Vẽ đến nổi khi kết thúc tay tôi đều sẽ dính rất nhiều vụn bút chì than đen bóng.Thong dong nhưng không tự tại, khiến tôi cảm thấy bản thân mình thật cô đơn buồn tẻ.Dưới sân trường tôi có trồng nguyên một dãy phượng cao lớn, tán cây rất rộng và mỗi khi thể dục ra chơi hay trời nắng tôi sẽ chạy tới đó ngồi, cầm trên tay quyển tập vẽ và chai nước ép hoa qủa ướp lạnh để nghĩ ngơi. Khi gần đến mùa hè chúng đều sẽ đua nhau nở rộ, đỏ rực cả khoảng không, thật sự vô cùng đẹp mắt, hơn nữa qủa phượng khi còn non nghe các bạn học nói là ăn được, mà nhân cũng rất ngọt nữa.Chẳng biết có phải vì gia thế, hay là vì thành tích học tập luôn đứng nhất toàn trường của tôi hay không, nhưng giáo viên và các bạn bè trong lớp ai đối với tôi đều duy trì khoảng cách nhất định cả, họ lịch sự khách khí giống như những người xa lạ vậy, kể từ khi tôi học mẫu giáo thì còn khá khẫm đôi chút nhưng lớn lên rồi thì...phải nói trừ những mối quan hệ xã giao ra thì tôi không hề có một người bạn bình thường nào cả.Nhưng tôi thấy bản thân mình rất đẹp mà, vẻ ngoài thanh tú da trắng môi hồng, cặp mắt to tròn với tròng mắt màu nâu hạt dẻ, lông mi tôi rất dài còn rất cong nữa không đẹp sao? mũi quỳnh cao nhỏ, bờ môi đỏ mềm tự nhiên dù tôi không sài son phấn hay mỹ phẩm gì hết đó,16 tuổi cao 1m68 mà tôi vỏn vẹn chỉ 50 kg thôi đó, eo cũng nhỏ chân cũng dài nữa, điều đặc biệt nhất có lẽ là viên lệ chí dưới mí mắt trái của tôi. Mỗi khi cười lên sẽ lộ ra hết thảy ưu điểm trên khuôn mặt thanh tú của tôi, lệ chí sẽ trở nên sinh động, hai cái răng khểnh và hai cái má lún đồng tiền hoạt bát đáng yêu.Chẳng phải mọi người thường thích chơi với người đẹp sao? nhưng vì cái gì lại không một ai chơi chung với tôi đâu?À mà nói đi cũng phải nói lại này haha, mọi người có phải rất sợ phụ huynh mỗi khi đi họp về hay không? bởi vì những gì chúng ta đã làm hay vi phạm đều sẽ được giáo viên mật báo lại hết đó, bao quát luôn cả thành tích học tập nữa. Nhưng tôi kể từ khi còn nhỏ cho đến lớn phụ huynh chưa đi họp một buổi nào cả, bởi họ sẽ lấy cớ với giáo viên là họ rất bận, họ không có thời gian để tiêu phí vào việc vô bổ. Nhưng tôi là con trai của họ cơ mà...họ có biết mỗi lần như thế tôi đều sẽ rất buồn và tổn thương không?Mẹ tôi bà ấy giống như bị cầm tù vậy, khuôn mặt hằng ngày đều mang nét ưu tư sầu khổ, từ khi còn rất nhỏ tôi đã ý thức được rằng sẽ không tâm sự với mẹ bất cứ thứ gì cả, bởi bà đã rất buồn rồi tôi không muốn bà phải vì tôi mà bận tâm thêm nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro