Chương 4: Chuyện năm đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hôm nay Uyển Nghi mặc trên người chiếc váy màu tím rất trang nhã, mái tóc dài màu hạt dẻ mềm mại được buông xõa sau lưng. Bước đi tự tin cùng phong thái kiêu ngạo đi vào đại sách khách sạn khiến mọi người đều chú ý đến. Ham muốn, hâm mộ, thèm khát, ghen tị tất cả đều có.

Tôn Uyển Nghi nhếch môi một nụ cười đùa cợt.

"Khúc Dương chúng ta sắp gặp lại rồi."

Năm đó Tôn Uyển Nghi vừa bước vào trường Đại học A danh tiếng. Cô cùng 3 người bạn cùng nhau học một trường, là sinh viên năm nhất nhưng thành tích của các cô lại rất xuất sắc cộng thêm mỗi người một vẻ đẹp riêng nhanh chóng trở nên nổi tiếng, trở thành các nữ hoàng tin đồn Đại học A.

Hồi đó cô không có tự tin, kiêu ngạo như bây giờ. Cô luôn mỉm cười dịu dàng đối với tất cả mọi người, khiến ai gặp cũng yêu thích trong đó có Khúc Dương.

Khúc Dương – con trai trưởng Khúc gia, học trưởng của cô ở trường Đại học, đẹp trai và nổi tiếng phong lưu. Nhưng dù sao năm đó Tôn Uyển Nghi cũng chỉ là một cô gái nhỏ mười tám tuổi, cuộc sống trôi qua luôn êm đẹp khiến cô ngốc nghếch chưa từng bận tâm đến điều gì thế nên dễ dàng vì những lời ngọt ngào của Khúc Dương mà mềm lòng, chấp nhận làm người yêu anh.

Ngỡ tưởng mối tình hoàng tử và công chúa sẽ có kết quả tốt đẹp. Ai ngờ ở dạ tiệc cuối năm nhất, tên Khúc Dương đáng chết lại vô ý nói ra bí mật.

Hóa ra hắn ta cá cược với bạn học sẽ cưa đổ một trong tứ đại mỹ nữ trong trường. Còn cô chỉ là kẻ ngu ngốc bị hắn lừa gạt tình cảm, can tâm tình nguyện yêu thương hắn thật lòng.

Cô vẫn còn nhớ khuôn mặt cợt nhả cộng với nụ cười châm biếm của hắn.

"Uyển Nghi à, quả thực yêu đương cùng em cảm giác rất tốt. Thế nhưng Khúc Dương anh không thể vì một cái cây và bỏ đi cả không rừng rậm được."

Cô tức giận run người, mọi người tập trung lại xem kịch hay rất đông. Có rất nhiều người cười nhạo, khinh bỉ, hả hê khi thấy cô bị trêu đùa như vậy. Nhưng cũng không ít bạn học đồng cảm và phẫn uất nhìn Khúc Dương.

Khi ba người chị em tốt của cô tới hiện trường, nghe được toàn bộ câu chuyện, nhìn Khúc Dương vẫn mỉm cười ngồi đằng đó cùng bạn học của hắn còn Tôn Uyển Nghi đôi mắt đỏ hoe, bi thương cùng căm phẫn khiến cô bất lực.

Tống Nghi Quân tức giận tiến lên phía trước nắm cổ áo Khúc Dương gằng mạnh.

"Tên khốn nạn họ Khúc kia, anh thế nào lại dám đùa cợt bạn tôi?"

"Tống học muội thật cá tính nha, lại còn mạnh mẽ nữa." – Khúc Dương đưa tay vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn của Nghi Quân đang nắm cổ áo hắn. Nhìn thấy một màn như vậy, Tiết Hạnh San không giữ nổi bình tĩnh lại gần giáng lên mặt hắn một cái tát thật mạnh. Âm thanh chói tai vang lên khiến mọi người sững sờ, cả Uyển Nghi, Giai Dĩnh, Nghi Quân và cả Khúc Dương đều vì kinh ngạc mà sững sốt nhìn cô. Đây là lần đầu tiên Tiết đại tiểu thư ra tay đánh người.

"San San cậu..." – Giai Dĩnh trở tay không kịp trân trân nhìn cô bạn ra tay đánh người trong trường học.

"Tiết Hạnh San cô dám đánh tôi sao?" – Má phải của Khúc Dương hằn dấu bàn tay của Tiết Hạnh San, anh ta tức giận nhìn chằm chằm cô. Nhưng Tiết Hạnh San cũng không sợ hãi nhìn hắn khinh bỉ.

"Tôi đánh anh thì làm sao nào? Tôi – Tiết Hạnh San hôm nay nói rõ một lời cho anh biết. Anh dám động đến chị em tốt của tôi, dù là bất kì người nào tôi cũng sẽ xử lí anh thật tốt. Nhớ lấy."

Giai Dĩnh cũng tức giận không kém. Nhưng sợ cô đau lòng nên đứng một bên nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của cô, lo lắng.

"Nghi Nghi à, không sao cả. Có bọn tớ ở đây."

Uyển Nghi nhìn Giai Dĩnh lắc đầu rồi tiến lên phía trước nhìn thật kĩ khuôn mặt kẻ lừa đảo phụ bạc này, khoảnh khắc ấy cô muốn ra tay giết chết hắn ta.

"Tôn Uyển Nghi tôi đời này chưa từng bị sỉ nhục như vậy. Khúc Dương anh cố gắng sống thật tốt chờ đến ngày quỳ thụp xuống cầu xin tôi tha thứ cho những gì xảy ra hôm nay." - Từng câu từng chữ lạnh lùng phát ra từ miệng cô khiến mọi người sợ hãi ngay cả Khúc Dương đứng đối diện. Cuộc sống là vậy, cái gì cũng có thể mất nhưng tôn nghiêm thì không thể đánh đổi. Con người càng hiền lành, dịu dàng đến đâu một khi tức giận sẽ khiến người ta kinh sợ. Tôn Uyển Nghi là một ví dụ điển hình.

Sau hôm đó, bốn cô gái cùng làm thủ tục chuyển trường rời đi đến nước Mỹ du học. Chuyện xưa cũng được khép lại, thế nhưng lòng người cũng chẳng thể quên.

Vừa rồi cô vì nhớ chuyện cũ mà đứng sững một hồi, vẻ mặt Uyển Nghi rất nhanh trở lại bình tĩnh như trước, mỉm cười quyến rũ bước về phía chiếc bàn Khúc Dương đang ngồi đợi.

"Khúc tiên sinh phải không? Xin chào. Tôi là Tôn Uyển Nghi." – Uyển Nghi mỉm cười lịch sự hướng Khúc Dương gật đầu.

Hắn sững sờ đứng dậy nhìn cô chăm chú. Một lúc sau như nhận thấy sự thất lễ của mình hắn vội vàng xin lỗi.

"Tổng giám đốc Tôn thật thất lễ. Mời em ngồi." – Khúc Dương vẫn không thể rời mắt khỏi Uyển Nghi. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người phụ nữ như vậy, khí chất cao quý phát ra từ người cô khiến người khác cảm giác bản thân thật nhỏ bé.

Điều càng khiến hắn sững sờ hơn nữa chính là người phụ nữ xinh đẹp này chính là cô gái nhỏ năm đó bị hắn đùa bỡn. Nghĩ đến đây, đáy lòng Khúc Dương dâng lên một cỗ nuối tiếc cùng xao động.

"Uyển Nghi, thật không ngờ em lại là Tổng giám đốc của Tôn Thượng." – nếu sớm biết thân phận thật sự của cô thế này, năm đó hắn đã không ngu ngốc buông tay cô ra như vậy.

"Tôi cũng vậy, không ngờ sau bao nhiêu năm lại được gặp anh ở đây – Khúc Dương." – Uyển Nghi khóe miệng khẽ nhếch lên thành nụ cười xinh đẹp khiến Khúc Dương bị mê hoặc.

"Em ngày càng xinh đẹp quyến rũ Uyển Nghi à!" – Khúc Dương không thể che giấu nổi ánh mắt khát khao nhìn cô, thấy hắn như vậy đáy lòng Uyển Nghi càng thêm khinh bỉ con người này. Chẳng hiểu năm đó cô ngốc nghếch cỡ nào lại yêu đương cùng hắn. So với Thượng Quan Viễn, tên Khúc Dương này còn chẳng đáng một ngón tay nữa." – Uyển Nghi giật mình với những suy nghĩ của mình. Thượng Quan Viễn đáng ghét lại dám quấy rối suy nghĩ của cô.

"Khúc tiên sinh quá khen rồi. Anh cũng thế nha, ngày càng phong lưu đa tình."

"Uyển Nghi à, dù sao cũng từng quen biết, em gọi anh là Khúc Dương được rồi."

"Được. Khúc Dương." – Cô thản nhiên nhìn hắn, sắc sảo lên tiếng. – "Tôi hôm nay đại diện Tôn Thượng đến để bàn bạc về các điều khoản hợp đồng về vụ đầu tư vào mảnh đất thương mại ở ngoại ô kia."

Thấy cô nghiêm túc như vậy Khúc Dương cũng không dám đùa giỡn. Chấn chỉnh tư thể nhìn cô nói.

"Việc hợp đồng thì không có gì để bàn rồi. Tất cả nhờ vào khoản đầu tư khổng lồ kia của Tôn Thượng, Khúc thị sẽ nhanh chóng triển khai kế hoạch thi công. Nhưng còn về mảnh đất... nghe nói bên Chính phủ có dòm ngó tới."

"Chuyện đó tôi sẽ xử lí. Thư kí của tôi sẽ mang hợp đồng đến cho anh. Khúc tổng, hẹn gặp lại. Tôi có việc phải đi trước." – Uyển Nghi theo đúng lễ nghĩa gật đầu chào hắn, không đợi Khúc Dương nói gì thêm cô phong thái tao nhã bước đi để lại phía sau là ánh mắt thèm khát của Khúc Dương.

"Quá tuyệt vời. Không ngờ em lại hấp dẫn như vậy Uyên Nghi." – Khúc Dương uống cạn ly rượu nhìn theo bóng lưng cô rời đi.

Uyển Nghi chán nản suy nghĩ. Đây là lần đầu tiên cô bất đắc dĩ như vậy. Bên Khúc Dương kia xem như bước đầu thành công nhưng Thượng Quan Viễn thì phải xử lí sao đây?

Tâm trí rối bời, Uyển Nghi về nhà tắm rửa rồi quyết định đến PUB giải khuây một lát. Lần này vì không muốn để tâm trạng sầu não của mình ảnh hưởng đến các bạn tốt, nên cô đến đó một mình.

Vừa thấy cô bước vào ngồi ở quầy Bar, bartender liền vui vẻ chào hỏi.

"Xin hỏi tiểu thư uống gì?"

"Cho tôi một ly Whisky loại mạnh" – Cô nhẹ nhàng nói, đưa mắt liếc nhìn phía sàn nhảy. Chỉ có nơi ồn ào náo nhiệt này, âm nhạc lúc nào cũng xầm xịch bên tai mới khiến cô gạt bỏ mệt mỏi.

Nhận lấy ly rượu từ bartender, chất rượu đỏ sóng sánh trong ly hấp dẫn ánh mắt cô. Uyển Nghi ngửa cổ khẽ uống một ngụm. Rượu mạnh thấm vào đầu lưỡi cay xè nhưng đi vào cuốn họng lại thanh mát khiến người ta say mê. Cô liền nhấp tiếp vài ngụm.

"Tôn tiểu thư sao lại có thời gian ngồi đây nhàn hạ thế này?" – Người đàn ông này không biết từ đầu xuất hiện ngồi bên cạnh cô. Uyển Nghi quay sang nhìn anh, sao lại biến thành khuôn mặt của tên đáng ghét kia thế này. Chất rượu khiến cô hơi say ánh mắt mờ mịt nhìn anh.

"Anh... Thượng Quan Viễn..." – Cô to gan đưa tay chỉ chỉ mặt anh, khẽ cười ngây ngốc.

"Cám ơn vì em đã nhớ ra tôi." – Thượng Quan Viễn tiến sát lại gần bên tai cô nói nhỏ. Hơi thở nóng bỏng của anh gần sát khiến cô thoáng run rẩy, cảm giác toàn thân nóng ran.

"Đồ đáng ghét nhà anh hại tôi rất thảm." – Cô vừa tức giận nói nhưng ánh mắt lại ngập tràn ủy khuất khiến người ta xót xa.

"Tôi hại em như thế nào hả?" – Ánh mắt anh tà mị nhìn thẳng vào cô khiến Uyển Nghi bất lực cúi đầu, tiếp tục uống rượu.

Hết chương 4.

���[����W

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro