2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thức dậy." Vong Cơ bất đắc dĩ nhìn về phía người trên giường, duỗi tay nhéo nhẹ lên khuôn mặt mềm mại đáng ghen tỵ của Tiện Tiện.

Ngụy Vô Tiện nhanh chóng kéo qua một bên tay của Vong Cơ ôm vào trong ngực, mềm mại nói "Cũng không biết là ai tối qua đem ta lăn lộn tàn nhẫn, bây giờ làm sao mà dậy được? Lam nhị ca ca, để ta ngủ đi mà." Tiện Tiện mím môi hừ một tiếng, rồi lại nhanh chóng thiếp đi.

Vong Cơ cũng cúi đầu hôn một cái lên trán Tiện Tiện rồi mới đi xử lý công vụ. Từ khi Lam Hi Thần bế quan, công vụ luôn là được Lam Khải Nhân xử lý tất cả, khó có khi Hàm Quang Quân trở về, thúc phụ đương nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn.

Nhìn củ cải trắng ngoan ngoãn giúp mình xử lý công vụ, lại nghĩ đến hắn bị Ngụy Vô Tiện ủn đi, chòm râu của thúc phụ phút chốc lại vểnh lên. Nếu thúc phụ mà biết, đêm nay búp cải trắng này muốn mang theo heo của mình xuống núi, giúp một búp cải trắng khác của Lam gia tìm thêm về một con heo, hẳn là sẽ tức đến chết mất!

Ban đêm.

"Chúng ta không cần phải nói với huynh trưởng một tiếng sao?"

"Việc này không chắc chắn, ta không muốn khiến huynh trưởng thất vọng."

"Chúng ta đi thế này, thúc phụ của ngươi chắc sẽ rất tức giận." Tiện Tiện cắn quả táo, mơ hồ không rõ mà nói.

"Không ngại." Thê nô Hàm Quang Quân nói.

"Ta là được hiến xá mới có thể trở về, nhưng mà hồn phách của Kim Quang Dao đã bị phong ấn với quan tài, làm sao có thể..." Ngụy Vô Tiện đem phần hạt còn lại của quả táo nhét vào trong miệng Tiểu Bình Quả, ngón tay xoay nhẹ mấy vòng "Có, mặc kệ thế nào, chúng ta hẳn là nên khai quan trước đã."

"Trước sang nơi đó nhìn xem đi." Tứ đại gia tộc đều có đệ tử ngày đêm trông coi, quan tài này chỉ sợ không thể nói mở là mở được.

Hai người xuống núi, còn chưa đến được phụ cận của Quan Âm Miếu liền nghe nói, cách Quan Âm Miếu hơn mười dặm có một tà ám lui tới, các đệ tử trông coi Quan Âm Miếu rời đi hơn phân nửa mới vừa rồi thu phục tà ám.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro