tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tay Lam Hi Thần mò xuống, tháo dây lý y, rồi luồn tay vào trong chạm tới da thịt Giang Trừng, một lần nữa đoạt lấy môi Giang Trừng. Biết bây giờ có nói gì cũng vô ích, Giang Trừng liền nghĩ, có hay không nên phối hợp với y một lần, một lần này thôi? Sau này chưa chắc sẽ được ở bên nhau, cũng biết chắc là không thể ở bên nhau. Vậy thì một lần đi, có lẽ sẽ là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng, cùng người bản thân yêu mến ở bên nhau.

Nghĩ liền làm, Giang Trừng há miệng, đón nhận cái lưỡi đang làm loạn trong miệng mình. Lam Hi Thần kinh ngạc, hiểu rõ thì càng lúc càng mạnh bạo hôn hắn. Thẳng đến khi cả hai hít thở không thông mới buông ra, Lam Hi Thần vừa thở dốc vừa nói:"Vãn Ngâm, ngươi...."

"Đừng nói." Giang Trừng xấu hổ không cho y nói hết câu, mặt hồng hồng quay sang một bên, không biết là do xấu hổ, hay là do nụ hôn vừa rồi còn quá kịch liệt mà hắn càng bày ra bộ dáng câu nhân, môi cũng sưng lên một vòng." Ngươi.... Trước cởi trói cho ta."

Lam Hi Thần nghe lời tháo từng sợi dây trói xuống, duy chừa lại mảnh vải đen che thị giác cùng mạt ngạch đang yên vị dưới chân Giang Trừng.

Xoa phần cổ tay bị siết đến đỏ của mình, chờ người nọ tháo mảnh vải trên mắt, nhưng đợi mãi cũng không được, đành đưa tay định gỡ ra, chỉ là ngón tay vừa động đến vành vải đã bị lực tay cực lớn đè lại, xô ngã nằm lại giường, môi lưỡi hai người lại cùng quyện vào nhau, tay Lam Hi Thần cũng không rãnh rỗi, trượt từ cổ hắn dần xuống đến điểm đỏ nổi lên trước ngực, ác ý gảy nhẹ một cái. cảm xúc lạ lẫm khiến Giang Trừng rùng mình, tay phải không bị kềm lại dùng sức đẩy Lam Hi Thần ra, chỉ thấy người phía trên dời nụ hôn sâu xuống, từ môi đi thẳng xuống, đến cằm rồi cổ, từ chỗ nhô lên cắn nhẹ một cái kích thích hắn. Giang Trừng như vừa được đại xá liền cố gắn thở, nhưng cảm giác người phía trên đã hôn xuống ngực, vô tình hữu ý lướt qua điểm nổi kia, hôn một cái, liếm một lần.

Đầu lưỡi y đè mạnh xuống nơi vừa tìm ra, quan sát thấy người dưới thân phần ngực có hơi chút ưỡn lên, y bèn xoay lưỡi.

"Ân...." Giang Trừng run rẩy ngậm chặt miệng, không muốn bản thân một lần nữa phát ra âm thanh gì kỳ quái. Mà ngược lại, Lam Hi Thần lại càng kích động, ở nơi kia day cắn một hồi, thấy khi đã đủ, Lam Hi Thần chống tay dậy, quan sát tác phẩm của mình, càng nhìn càng đẹp mắt, dùng tay chạm nhẹ nơi bị chà đạp mà thẳng đứng lên, khiến người dưới thân càng cố gắng ngậm chặt miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro