Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nhắc tới đề tài bế quan này, hai người đều im lặng không liên tiếng, nhanh chóng giải quyết điểm tâm, sau đó đều tự làm chuyện của mình, tuy rằng sống chung một phòng, lại giống như phân cách thành hai.

Lúc này Giang Trừng đang ở trên tiểu tháp, có chút lơ đãng lật xem sách trong tay, thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn sang Lam Hi Thần, Lam Hi Thần từ sau khi ăn xong cũng không nói nhiều nữa, không mặn không nhạt dặn dò hai câu liền tùy ý Giang Trừng.

Lam Hi Thần lúc này đang mài mực trên bàn, Giang Trừng cách đấy khá xa, cũng nhìn không rõ lắm y đang vẽ cái gì, chỉ nhìn thấy dưới chân y đầy những bức họa được cuộn tròn đựng trong một cái sọt lớn, liền biết y vẽ tranh đã không phải ngày một ngày hai, có lẽ từ lúc y bế quan liền chưa từng ngừng lại?

Cuối cùng là đang vẽ gì? Giang Trừng càng cảm thấy tò mò, cả sách trong tay cũng không có lòng dạ nào xem, hắn do dự một chút, cuối cùng không nhịn được tò mò trong lòng, đem sách cầm trong tay bỏ lên tháp, định lặng lẽ ẩn nấp đi qua.

... Động tác rõ ràng như vậy muốn giấu được ai? Bút pháp của Lam Hi Thần hiếm thấy ngưng lại một chút, cuối cùng thầm thở dài, chỉ đành giả vờ cái gì cũng chưa pháp hiện, lại tiếp tục vẽ, mặc kệ việc lấy vải thưa che mắt thánh quá rõ ràng này của đối phương.

Giang Trừng lại gần nhìn lên, liền thấy trên giấy núi non xanh biếc mờ mờ ảo ảo, làn khói mênh mông, một người một thuyền, đơn độc giữa dòng sông, trước sau đều không thấy người, lẻ loi với thế gian, cũng không biết là chán ghét mà vứt bỏ trần thế này, hay là bị trần thế này chán ghét mà vứt bỏ.

Quá bi thương, cũng quá mức cô tịch.

Giang Trừng nhìn có chút nhíu mày, giống như mở bức tranh ra nhìn thấy trong tranh một góc nội tâm trống vắng của vị quân tử ôn nhã này, lại sợ rằng phần bi thương này là bởi vì những lời nói nhất thời lỡ lời của mình mà khơi ra.

"Đều không phải lỗi của ngươi, là lòng ta khắc sâu không thể vượt qua, không trách ngươi được, Vãn Ngâm ngàn vạn lần đừng tự trách." Lam Hi Thần chỉ cần nhìn một cái liền thấu rõ những suy nghĩ trong lòng Giang Trừng lúc này, không đành lòng khiến hắn thầm thương tâm phiền muộn, liền hòa nhã nói.

Đáng tiếc Giang Trừng lại hoàn toàn không tin, tính tình của người này dù mới ở chung được mấy ngày, cũng rất rõ ràng, thường sẽ không trách người khác, nhưng lại rất hay tự, cho nên đối với những lời trấn an này thật không dám cho là thật.

Lam Hi Thần dứt khoát đặt bút xuống, lấy một số bức tranh từ trong sọt ra đưa tới trước mặt Giang Trừng, muốn hắn mở ra: "Nếu ngươi không tin, thì hãy nhìn tranh lúc trước ta vẽ, liền biết ta không phải nói dối, cũng không phải để an ủi ngươi."

Giang Trừng cắn môi nhận lấy những bức tranh cuộn tròn từ trong tay Lam Hi Thần, ôm vào trong ngực hấp tấp chạy đến bên một cái bàn, đem những bức họa cuộn tròn này từng cái mở ra, hình ảnh quả thực thuần một màu tăm tối, hoặc là mưa gió bão bùng, hoặc là hoa sen tiêu điều héo úa, hoặc là lầu cao bờ ruộng mênh mông, chỉ là nhìn thấy khiến ai cũng không thể không cầm lòng thở dài.

"Trạch Vu Quân, trong lòng cảm thấy rất khổ sở đúng không?" Bỗng nhiên, Giang Trừng hỏi một câu.

Lam Hi Thần nghe vậy hơi sửng sốt, chợt bật cười, đứa nhỏ này nhạy cảm như vậy, hắn đúng là hiểu mình: "Có lẽ, lúc ban đầu quả thật cảm thấy mỗi ngày trôi qua thật khó khăn, hiện giờ đã không còn khổ sở như vậy."

"Thật sao?" Giang Trừng lẩm bẩm nói: "Nhưng vì sao ta lại cảm thấy vết thương trong lòng của ngươi vẫn còn nhiều như vậy? Ngay cả ta chỉ là nhìn thấy tranh của ngươi liền cảm thấy thương tâm muốn khóc, vậy đau đớn trong lòng ngươi rốt cuộc có bao nhiêu sâu!"

Hắn vừa nói, nét mặt đã sắp sửa muốn khóc, chính Lam Hi Thần còn không biết làm thế nào, cũng không ngờ lại làm tiểu tổ tông này khóc, chỉ đành ôm người vào trong ngực ôn nhu an ủi: "Không sao, đều qua rồi, qua rồi."

Giang Trừng liền đưa ngón trỏ đặt ở mi tâm vô thức nhíu lại của Lam Hi Thần, đem vết nhăn mơ hồ trên khuôn mặt kia cẩn thận xoa dịu, vừa nghiêm túc nói: "Đừng nhíu mày, mẹ ta từng kể, phiền muộn đều là từ những vết nhăn trên mặt kia sinh ra, dấu vết càng sâu, u sần oán giận cũng sẽ tích càng nhiều, cho nên đừng nhíu mày, được không?"

U sầu oán giận sinh ra nếp nhăn? Lam Hi Thần nhớ tới nếp nhăn u sầu nhiều năm không tiêu tan giữa lông mày Giang tông chủ trước kia, nghĩ thầm, lời nói của Ngu phu nhân có lẽ không sai chút nào, nếu không vì sao Vãn Ngâm lúc trưởng thành lại có nhiều bi thương như vậy chứ.

Tùy tâm tùy ý, chờ lúc Lam Hi Thần phản ứng lại y đã dùng đôi môi lành lạnh của mình hôn lên cái trán ấm của Giang Trừng, thành kính hạ xuống một nụ hôn, y trịnh trọng nói: "Được, ta nghe Vãn Ngâm, sẽ không nhíu mày nữa, nhưng Vãn Ngâm cũng phải đáp ứng ta, từ nay về sau đừng nhíu mày, được không?"

Giang Trừng mặc dù khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu trả lời: "Được, chúng ta một lời đã định."

Hắn đưa ngón út đến trước mặt Lam Hi Thần: "Chúng ta ngoắc tay, ai cũng không được đổi ý."

Lam Hi Thần nghe vậy cười, cũng giơ ngón út, móc lấy ngón út của Giang Trừng, đem ngón út của hai người quấn lại một chỗ, "Được, một lời đã định, tuyệt không đổi ý."

Qua chuyện này, Lam Hi Thần đã không còn lòng dạ nào tiếp tục vẽ tranh, dứt khoát bắt đầu thu thập giấy bút trên bàn, lúc y nhìn bức tranh cuối cùng của mình vẽ, đột nhiên cũng thấy mình làm bộ làm tịch quá, cứ luôn trầm mê trong bi thương, còn để một đứa nhỏ tới đánh thức mình, đầu không khỏi hơi rung động.

Y đang xuất thần, Giang Trừng bất thình lình từ phía sau nhích lại gần, nhào lên vai y, Lam Hi Thần chưa kịp phản ứng, đã bị Giang Trừng nhét vào miệng thứ gì đó.

Rất ngọt.

Lam Hi Thần lúc này mới giật mình, hóa ra là viên kẹo y đáp ứng Giang Trừng mỗi ngày đều đặt ở đầu giường cho hắn, cũng không nghĩ Giang Trừng lại nhét vào miệng mình.

"Ngọt không?" Giang Trừng nghiêng đầu hỏi, lúm đồng tiền như hoa: "Hiện giờ Trạch Vu Quân có cảm nhận được trong lòng cũng thấy ngọt không?"

Lam Hi Thần nhìn chằm chằm lúm đồng tiền kia, có chút ngây người, chỉ là trả lời theo bản năng: "Ừm, ngọt, rất ngọt."

Giang Trừng càng cười càng thấy thỏa thích, lại có chút đắc ý, ngay cả ánh mắt cũng rạng rỡ tỏa sáng.

—— Nhưng không bằng người nào đó.

Lam Hi Thần trong lòng lặng lẽ thêm vào một câu.

Trong lòng ta, kẹo ngọt nhất trên đời, cũng không bằng một nụ cười này của ngươi.

(Lúc tôi viết cũng cảm thấy ngọt chết người rồi, thật muốn hét lên một tiếng, Vãn Ngâm như vậy đẩy ngã ta!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro