Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi đến buổi tối ngày hôm sau, Giang Trừng lại chuẩn bị chơi lại trò cũ, ôm chăn nhỏ của hắn giành chiếm tiểu tháp cạnh song cửa, cũng mãnh liệt tỏ vẻ không muốn chuyển ổ.

Lam Hi Thần lại không từ chối như ngày hôm qua, chỉ mỉm cười nói: "Nếu Vãn Ngâm đã quyết ý, ta cũng không miễn cưỡng nữa, chẳng qua đến buổi sáng ngươi còn tỉnh lại trên tháp hay không, ta không thể cam đoan."

Ngụ ý, ngươi cứ việc ngủ, chờ ngươi ngủ rồi, ta liền ôm ngươi lên giường lớn.

Giang Trừng bất ngờ không kịp phòng bị, thiếu chút nữa tự làm mình bị nghẹn, hắn ho khan hai tiếng, run run rẩy rẩy chỉ một ngón tay vào Lam Hi Thần, trợn to hai mắt khó có thể tin nói: "Trạch Vu Quân, người..."

Lam Hi Thần dù bận nhưng vẫn ung dung, không chút động đậy: "Thế nào? Bây giờ Vãn Ngâm có bằng lòng chuyển chỗ hay không? Hay là Vãn Ngâm cố ý không muốn, chính là đang đợi ta ôm ngươi sao?"

Giang Trừng nghe vậy trong nháy mắt đỏ mặt, hắn quả thực không thể tin được lời nói đùa giỡn này là từ miệng vị Trạch Vu Quân trước mắt này nói ra, nếu không phải là y nói, đổi lại bất cứ kẻ nào bên cạnh dám nói với Giang Trừng thế này, hắn đã sớm một cước đá bay, nhưng cố tình là Lam Hi Thần.

Giống như trúng tà, mình dường như vĩnh viễn sẽ không tức giận với Lam Hi Thần.

Tuy rằng không thể tức giận, nhưng Giang Trừng tỏ vẻ mình có thể dựa vào điểm yếu chống lại một chút, hắn ôm gối vào trong ngực, ngẩng đầu nói: "Nào có như vậy, nếu Trạch Vu Quân đã quyết định như thế, buổi tối ta sẽ không ngủ, người sẽ không ôm ta đi được."

Lam Hi Thần rủ mi mắt, cuối cùng vẫn lắc đầu nở nụ cười, y cúi người xuống nhẹ nhàng nhéo chóp mũi Giang Trừng một chút, bất đắc dĩ cười nói: "Ngươi không muốn đi thì sao ta ép được? Không phải là để ngươi ngủ trên giường sao, sao lại trở thành ta bắt buộc ngươi chứ."

Lam Hi Thần cũng ngồi xuống tháp, nhẹ giọng nói: "Vãn Ngâm đồng ý với ta lần này, được không?"

Vẻ mặt cười nhạt lúc này của hắn, khuôn mặt nhu hòa như một nét bút pháp diệu kỳ, lúc này Giang Trừng chỉ cảm thấy bị y nhìn như vậy đầu óc mình liền trống rỗng, chỉ nghe thấy nhịp tim càng lúc càng rõ ràng của bản thân.

Thình thịch, thình thịch, giống như tuyên bố có thứ gì đó từ đáy lòng trào dâng, lại không biết đấy là cái gì, khiến người tự dưng có chút rung động, lại có chút e sợ.

Không thể cự tuyệt.

Giang Trừng có chút thương tâm thừa nhận, dưới ánh nhìn chăm chú này, có lẽ cả đời mình cũng không thể cự tuyệt y được.

Nếu không thể cự tuyệt, Giang Trừng chỉ có thể chấp nhận, hắn đem chăn trên người xốc lên, vượt qua bình phong đi đến giường Lam Hi Thần nằm xuống, Lam Hi Thần cũng đi theo, quan tâm lấy chăn đắp cho Giang Trừng, lại thay hắn buông màn trên giường xuống, sau đó xoay người đi ra gian phòng bên ngoài.

"Trạch Vu Quân." Giang Trừng níu lấy góc áo, hắn nhìn thấy bóng lưng đối phương rời đi, đột nhiên xúc động muốn giữ người này ở lại bên cạnh, ngay cả chính mình còn chưa lấy lại tinh thần đã mở miệng gọi.

"Ừm, làm sao vậy?" Lam Hi Thần nghe vậy liền dừng bước, quay người.

"... Không có gì, ngủ ngon." Đợi Lam Hi Thần tiến lại Giang Trừng liền bật người lùi vào trong chăn, rầu rĩ nói ngủ ngon.

Ngại ngùng như vậy, lại thật cẩn thận làm người yêu thương, Lam Hi Thần chỉ cảm thấy lòng trở nên mềm mại, y quay trở lại, vén màn lên, cúi người nhẹ nhàng hôn lên thái dương Giang Trừng, cũng nói, "Ngủ ngon, Vãn Ngâm."

Lam Hi Thần thổi tắt nến, dựa vào sắc trời ngoài cửa sổ đi đến nằm lên trên tiểu tháp, nhất thời trong phòng liền trở nên yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng côn trùng thưa thớt kêu ngoài phòng.

"Trạch Vu Quân, người đang ngủ sao?" Qua một lúc lâu, Giang Trừng trở mình, cất tiếng hỏi.

Lam Hi Thần bên kia trả lời rất nhanh, "Vẫn chưa, làm sao vậy, Vãn Ngâm có chuyện gì sao?"

Giang Trừng không nói, hắn lại trở mình.

Ngay lúc Lam Hi Thần nghĩ hắn có thể đã ngủ, Giang Trừng mới mở miệng trả lời: "Trạch Vu Quân, người... có muốn lên giường ngủ không?"

Lam Hi Thần ngẩn người, chợt nói: "Không cần, ta ngủ ở chỗ này cũng rất tốt, Vãn Ngâm không cần lo lắng cho ta, vẫn nên ngủ sớm đi."

Giang Trừng thật khó khăn mới lấy hết dũng khí nói, lại đụng phải một cái đinh mềm, lời tiếp theo thế nào cũng không thốt ra được, Lam Hi Thần cũng chỉ đang ngăn hắn lại, nhưng không ngờ phía bên bình phong yên tĩnh chỉ một lát sau lần nữa truyền đến thanh âm loạt xoạt, sau đó là một loạt tiếng bước đi.

Thanh âm kia dần dần đến gần, dừng ở trước mặt y, Lam Hi Thần mở mắt ra liền thấy Giang Trừng chỉ mặc áo trong đang đứng trước mặt y, lúc này giật mình: "Làm sao vậy Vãn Ngâm, có chuyện gì sao?"

Giang Trừng lặng im, một tay nhấc chăn trên người Lam Hi Thần lên, chính mình cũng chui vào ổ chăn kia.

Lam Hi Thần bị hành động này của hắn làm chẳng hiểu thế nào, chỉ theo bản năng dung túng, tiểu tháp quá chật, lúc này lại thêm một Giang Trừng, Lam Hi Thần chỉ có thể dựa sát vào bên trong, ôm chặt người bên cạnh, vừa vươn tay đem chăn đắp lên trên người Giang Trừng, đêm vẫn còn dài, Giang Trừng lại ăn mặc phong phanh, Lam Hi Thần chỉ sợ hắn bất cẩn bị cảm lạnh.

Giang Trừng rốt cuộc chui được vào lồng ngực Lam Hi Thần, độ ấm khiến hắn cả người đều thoải mái thở phào, ngược lại càng dựa vào sát hơn nữa.

"Cuối cùng là làm sao vậy?" Lam Hi Thần đã có chút lo lắng, thật sự không biết Giang Trừng đang bị gì.

Giang Trừng cuộn lại thành một tư thế thoải mái, hắn hơn ngẩng cằm nhìn Lam Hi Thần nói: "Không có gì, chỉ là Trạch Vu Quân người không muốn ngủ trên giường cùng ta, ta đây chỉ đành qua tiểu tháp này cùng ngươi."

"...Ta thật sự là... phục ngươi rồi." Lam Hi Thần nghẹn họng nhìn trân trối, không biết nên nói gì, còn có thể làm sao bây giờ, đối với tiểu tổ tông này, chính mình cũng chỉ có thể nhận mệnh.

Hai người từ tiểu tháp lại trăn trở quay về trên giường, hiển nhiên lại một phen gây súc ép.

Nhưng trong lòng Lam Hi Thần cứ phiền não không hiểu, có dường như chỉ là một chút ngọt ngào cùng với phiền não không liên quan gì nhau.

"Hài lòng rồi chứ? Cuối cùng bây giờ cũng có thể an tâm đi ngủ." Lam Hi Thần nghiêng người hỏi, y thấy trên mặt Giang Trừng vương vài sợi tóc, liền dùng tay vén tóc hắn ra phía sau tai.

"Vâng." Giang Trừng rốt cuộc cảm thấy mĩ mãn, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro