Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người sau khi trăm miệng một lời cùng thốt ra liền mặt đối mặt nhìn nhau, cảm xúc cực kỳ phức tạp như một người đi xa trở lại quê nhà, vừa bồn chồn lại vừa lo lắng, nghĩ muốn bắt lấy nhưng lại không dám tới gần, sợ người trước mắt là mộng ảo, lời ra khỏi miệng sẽ hoàn toàn vỡ tan.

Ngụy Vô Tiện tựa như ngổn ngang trăm mối, mấy lần muốn nói, lại cứ ngập ngừng, cuối cùng chỉ còn một tiếng thở dài.

Giang Trừng cũng không biết não nghĩ ra cái gì, viền mắt ngơ ngác trở nên ửng đỏ, một đôi mắt hạnh lã chã chực khóc, đã trở nên long lanh.

Trong nháy mắt, giống như bên dưới đôi mi mỏng kia, nước mắt có thể chực chờ trút xuống.

Đương sự hai bên đều im lặng không nói gì, đệ tử đứng ngoài thế nhưng bắt đầu khe khẽ thầm thì, đều bàn tán về vị tiếu sư đệ lạ mặt này có quan hệ gì với vị Di Lăng lão tổ đại danh đỉnh đỉnh kia, nhìn xem dáng vẻ hai người tay nắm tay cùng hai mắt đẫm lệ.

Lại nhìn hai vị Lam thị song bích đứng phía sau bọn họ, không hiểu sao cứ cảm thấy hai vị nhà mình đỉnh đầu có chút xanh.

Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ hiển nhiên cũng chú ý tới, cho nên vẻ mặt như băng sơn của Lam Vong Cơ lại âm trầm thêm mấy lần, y vốn đã có nhiều bất mãn và hiềm khích với Giang Trừng, giờ phút này chỉ hận không thể đem mình ngăn cách hai người bọn họ ra.

Lam Hi Thần càng lấy đại cục làm trọng, việc đầu tiên y làm là giải tán đám đệ tử vây xem, lại khẽ ho một tiếng, hòa hoãn nói, "Vãn Ngâm đừng vội, việc này căn nguyên sâu xa, sợ không thể một hai câu thì có thể nói rõ, nơi đây cũng không phải chỗ nói chuyện, huống chi sư huynh ngươi và Vong Cơ vừa mới trở về, ít nhất cũng để bọn họ rửa mặt chải đầu sửa sang đã, sau đó chúng ta ngồi xuống từ từ nói, ngươi thấy thế nào?"

Giang Trừng tuy rằng nóng vội, nhưng biết Lam Hi Thần nói có lý, liền im lặng gật đầu, xem như đồng ý lời y nói. Chỉ là bàn tay vẫn túm chặt lấy Ngụy Vô Tiện không buông, sợ mình lỏng tay người này sẽ biến mất.

Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ thấy qua Giang Trừng như vậy, Giang Trừng của hiện tại sớm không muốn nhìn thấy hắn, hai người gặp mặt cũng coi như không nhìn không thấy, Ngụy Vô Tiện thật ra chỉ nghĩ muốn nói thêm hai câu với hắn, nhưng cả cơ hội cũng không tìm được.

A Trừng vốn chán ghét mình như vậy, cho dù thật sự ở độ tuổi này hắn cũng sẽ không làm thế, chỉ là cho dù mình có mặt dày mày dạn dính lấy người, cũng sẽ bị hắn ghét bỏ đẩy ra, lại đổi lấy một câu mắng khẽ: "Ngụy Vô Tiện, ngươi không có xương đứng không vững sao? Mau cút khỏi người ta, cứ kề sát vào làm ta nóng chết được."

Cho nên khi thấy Giang Trừng hiện giờ ỷ lại vào mình hắn thật sự rất vui, bất chấp thân thể mình còn chưa tốt, cũng bất chấp đối phương rốt cuộc tại sao lại biến thành dáng vẻ này, liền đem người bế lên như ôm trẻ con, cười tủm tỉm hôn một cái lên khuôn mặt Giang Trừng, dỗ dành: "Ai nha, Vãn Ngâm sư muội nhà ta thật ngoan, lại nhớ sư huynh rồi phải không? Đừng sợ, sư huynh không buông tay, sư huynh liền ôm ngươi, để hai người bọn họ đi trước đi."

Lại ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ nói: "Nhị ca ca, ngươi cùng đại ca đi trước đi, ta ôm Giang Trừng theo sau."

Mặt Lam Vong Cơ đen như đáy nồi.

Lam Hi Thần lại kéo lấy đệ đệ nhà mình trước một bước, cười đáp: "Vãn Ngâm liền làm phiền Ngụy công tử." Sau đó nháy mắt ra hiệu cho Lam Vong Cơ, tỏ ý có chuyện muốn nói với hắn.

Lam Vong Cơ lúc này mới thôi, đi cùng với Lam Hi Thần.

Giang Trừng lúc này mới phục hồi tinh thần, bây giờ hắn đang bị Ngụy Vô Tiện ôm vào trong ngực, vô thức liền nhìn thoáng qua Lam Hi Thần, lại thấy người kia đang đi ở phía trước cùng với Lam Vong Cơ, không hề để ý đến hắn, liền không kiềm được có chút thất vọng.

Ngụy Vô Tiện là người tỉ mỉ thế nào, vừa liếc mắt một cái liền nhìn ra điều kỳ lạ giữa sư đệ nhà mình và Lam Hi Thần, liền cười xấu xa kề sát tai Giang Trừng nói nhỏ: "Ai nha, nhìn không ra, sư muội nhà ta xuân tâm đang chớm nở nha. Thế nào? Mùi vị cải trắng Lam gia, quả thực là không tồi chứ."

Vừa nói, vừa nháy mắt ra hiệu với Giang Trừng, vẻ mặt phơi phới làm Giang Trừng không muốn nhìn thẳng.

Dáng vẻ không da không mặt mũi, quả thực là bản tính của Ngụy Vô Tiện, cho dù đổi qua một trăm cái xác Giang Trừng cũng sẽ không nhận lầm, hắn liếc Ngụy Vô Tiện xem thường, nói: "Ta khinh, ngươi miệng chó còn không phun được ngà voi, ngươi chính mình không học hành tử tế, còn có mặt mũi mà nói ta."

Ngụy Vô Tiện lại thản nhiên nghiêm mặt nói, "Ta không phải nói ngươi nha, tự ta không phải, chính ta nhiều kinh nghiệm, cho nên có lòng muốn trao đổi một chút với ngươi thôi, ai... không phải, hỏi thật nha sư muội, ngươi đã lấy được đến tay rồi?"

Hắn nói còn chưa đủ, còn dùng một loại ánh mắt "Không nhìn ra nha, thế mà có thể đem Lam Hi Thần tới tay, Trừng của ta thật lợi hại." mà nhìn Giang Trừng, mặc dù Giang Trừng ngây thơ như thế cũng nghe hiểu, huống chi hắn cũng không phải trẻ con, hơn nữa thật sự là đã động tâm với Lam Hi Thần.

Giang Trừng nháy mắt liền đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, hận không thể vả vào miệng thối kia của hắn, hắn có chút hoang mang quay đầu nhìn thoáng qua Lam Hi Thần đằng trước, thấy đối phương cũng không để ý hai người bọn họ phía sau thầm thì to nhỏ mới yên tâm, lần nữa quay đầu hung tợn trừng Ngụy Vô Tiện một cái, đánh một đấm lên vai Ngụy Vô Tiện: "Ngươi cứ nói hưu nói vượn nữa xem, mai ta bảo người mang chó đến, cắn chết ngươi đồ tai họa này."

"Ai ui, đừng... đau, đau, đau." Ngụy Vô Tiện ăn một quyền của Giang Trừng, khuôn mặt tuấn tú liền nhăn lại, giống như vốn chịu không nổi.

Giang Trừng lúc này mới nhớ ra hình như trước đó người này còn bị thương, có chút sợ mình đánh trúng chỗ hắn bị thương, lúc này hơi kinh hoảng nói: "Làm sao vậy, ta đánh vào chỗ bị thương sao? Vết thương trước kia của ngươi sao rồi, có phải vừa rồi ta đã làm vết thương của ngươi nứt ra?"

Hắn nói xong liền đưa tay muốn cởi quần áo trên người Ngụy Vô Tiện ra, muốn nhìn thương thế của đối phương rốt cuộc thế nào.

Ngụy Vô Tiện lại cười ha hả, hắn nhéo chóp mũi Giang Trừng, thoải mái nói, "Không sao, không sao. Ta lừa ngươi thôi, ngươi sao dễ bị lừa vậy, giờ biết xót ta rồi à?"

Giang Trừng thật sự bị hắn chọc đến giận sôi, hắn hừ mạnh hai tiếng, cuối cùng vẫn không nhịn được, quát Ngụy Vô Tiện: "Ngụy Vô Tiện! Đồ vô lại nhà ngươi! Mẹ nó nếu ta tin ngươi lần nữa ta sẽ không mang họ Giang! Ta bảo ngươi nhanh thả ta xuống, có nghe thấy không! Sớm muộn cũng có một ngày ta đáng gãy chân ngươi!"

Lời này vừa nói ra, Ngụy Vô Tiện không chỉ không thấy bực, ngược lại càng tỏ vẻ thích thú, hắn không mảy may để ý tay Giang Trừng muốn đẩy hắn ra, ngược lại càng ôm người chặt hơn nữa, càng thơm mạnh lên hai má hắn, cười ha hả nói: "Ta cứ không thả đấy, trước kia cứ kéo lấy ta không chịu buông là ai nhỉ? Chậc, ta ôm cũng đã ôm, lý nào lại buông tay, sư muội nếu không phục thì đánh ta đi nha~"

Hắn vừa nói, vừa ôm người chạy nhanh về phía trước.

Song bích đang đi ở phía trước, liền cảm thấy sau lưng giống như có một cơn gió thổi qua, vang vọng tiếng cười tùy tiện của Ngụy Vô Tiện cùng tiếng mắng thẹn quá hóa giận của Giang Trừng, chỉ chớp mắt đã không biết chạy đi đâu.

Hai người ngây người trong chốc lát, có chút không hiểu liếc mắt nhìn nhau một cái, lại cùng quay đầu nhìn về phía hai người Ngụy Giang vừa chạy xa.

"Cảnh tượng này, sao ta cảm thấy giống như đã thấy qua nhỉ? Vong Cơ, đệ nói xem?" Lam Hi Thần có chút bắt đắc dĩ lắc đầu, nở nụ cười.

"Vâng." Lam Vong Cơ vẫn kiệm lời như trước, nhưng trong đôi mắt lưu ly cũng toát ra một tia hoài niệm.

A, cảnh tượng kia tựa như lúc Vân Mộng song kiệt quay trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ đi học, cực kỳ náo nhiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro