Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù hơi muộn nhưng mà, chúc mừng sinh nhật Giang Trừng, Giang tông chủ, Giang Vãn Ngâm ~

----------------------

Đợi đến lúc đến được chợ, Ôn Ninh rời đi trước.

Luận về cùng bạn bè chơi đùa, đương nhiên Ngụy Vô Tiện còn xứng chức hơn Lam Hi Thần, một đường dẫn Giang Trừng qua đủ loại sạp hàng, lại mang người lần lượt nếm thử các món đồ ăn vặt ven đường, cả bọn thậm chí còn đến một thanh lâu duy nhất ở đó ngồi một lát.

Mới đầu Giang Trừng nhìn thấy bảng hiệu Hương Phấn lâu thì làm sao cũng không chịu đi vào, nhưng đừng nói hiện giờ hắn không lay chuyển được Ngụy Vô Tiện, mà thật sự hắn của năm mười bốn tuổi cũng không lay chuyển nổi Ngụy Vô Tiện mười lăm tuổi. Giang Trừng đứng ở cửa Hương Phấn lâu trì hoãn giống như đã mọc rễ ở chân, chỉ hận không thể cứ như vậy đứng vĩnh viễn sánh cùng đất trời, cũng không muốn đi lên phía trước, cuối cùng vẫn bị Ngụy Vô Tiện nửa nài nửa kéo, nửa tha nửa ôm dẫn vào.

Bước vào trong Hương Phấn lâu, Giang Trừng chỉ cảm thấy đâu cũng là da thịt tuyết trắng lộ ra ngoài, trong xoang mũi cũng tràn ngập một mùi hương nồng đậm xa hoa, xông đến mức làm cho cả người hắn có chút lảo đảo. Hắn, một là không dám nhìn loạn, hai là không dám đi loạn, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm xuống miếng gạch vuông một tấc dưới chân mình.

Thế mà các cô nương trong lâu đều phóng khoáng không câu nệ, nhìn thấy một vị tiểu công tử tuấn tú như vậy vào lâu, lại miễn cưỡng như vậy, vừa thấy là biết lần đầu đến nơi này, thoạt nhìn vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Các cô nương trong lâu đã chán hầu hạ những vị khách tai to mặt lớn, nhìn mặt đoán ý, so với những người đó, đương nhiên vị tiểu lang quân trước mắt này càng thêm hợp ý các nàng, không những không ăn đậu hủ của các nàng, ngược lại còn có thể để các nàng đùa giỡn chọc ghẹo một phen.

Vì thế, Giang Trừng liền không hề phòng bị mà bị một đám nữ tử thanh lâu mãnh liệt như hổ bao quanh, người thì sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, người thì rờ cái eo nhỏ của hắn, trong chốc lát lại có người tiến lại nói muốn dạy hắn nếm thử chút hương vị sung sướng của thế gian này.

Giang Trừng bị các nàng chọc ghẹo vừa gấp vừa thẹn, đẩy người này ra lại sẽ có người khác dán lại, giọng nói của hắn đã trở nên nghẹn ngào, hít mũi có chút bất lực gào lên: "Ngụy Vô Tiện! Tên chết tiệt nhà ngươi, mau tới đây giúp ta, sư huynh..."

Hắn gấp đến mức gọi sư huynh, có thể thấy được là bị dọa sợ mất rồi, Ngụy Vô Tiện làm sao còn dám không chê thắt lưng đau mà đứng xem náo nhiệt, vội chen tới cản mấy nữ tử kia lại.

Giang Trừng vừa thấy hắn giống như nhìn thấy cứu tinh, đã sớm quên tên đầu sỏ ném hắn vào đám nữ tử này vừa rồi rốt cuộc là ai, liền nhào vào trong lồng ngực Ngụy Vô Tiện, dúi đầu vào ngực hắn thế nào cũng không chịu ngẩng lên.

Ngụy Vô Tiện ôm lấy Giang Trừng, liền cảm thấy người trong ngực vẫn còn hơi run rẩy, hắn vừa đau lòng vừa tiếc thương, chỉ có thể thầm mắng mình vừa rồi thật sự là một tên khốn nạn. Hắn nâng người Giang Trừng lên, để Giang Trừng có thể dựa đầu vào hõm vai mình, tay kia thì nhẹ nhàng đỡ gáy Giang Trừng, ghé vào tai hắn thầm thì an ủi.

"Xin lỗi các vị tỷ tỷ, sư đệ nhà ta còn nhỏ, không nhận nổi tình cảm của các tỷ tỷ, xin các tỷ tỷ nương tay cho." Ngụy Vô Tiên vừa vỗ vỗ Giang Trừng an ủi hắn, vừa cười nhận lỗi với mấy cô nương trong lâu.

Mấy cô nương này đều là những người tinh mắt, đôi mắt đẹp xoay vòng, dạo một lượt trên người Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng, trong lòng hiểu được, liền cầm lấy khăn lụa che miệng cười nói: "Vị lang quân này nói gì vậy, vị tiểu công tử này đã là người của lang quân, nên để cho lang quân đến chỉ bảo, đương nhiên không tới lượt tỷ muội chúng ta quan tâm, nói như vậy ngược lại là tỷ muội chúng ta mạo phạm trước, chạm vào tiểu công tử, còn xin lang quân ngài thứ lỗi mới đúng."

Vừa nghe xong những lời này Ngụy Vô Tiện liền hiểu được mấy người này đã hiểu lầm quan hệ giữa hắn với Giang Trừng, chẳng qua không cần giải thích nhiều với người xa lạ, chỉ lẳng lặng cười nói "Không sao", Sau đó ôm lấy Giang Trừng xoay người rời đi.

"Lang quân, ngài cần thương tiểu công tử thật nhiều nha, ngài xem hắn giờ đã khóc thương tâm như vậy, chờ lúc trải nghiệm qua còn không biết sẽ khóc thành thế nào, ngài phải cẩn thận chú ý chút, nếu cần cái gì khác, cứ việc tới tìm tỷ muội chúng ta." Mấy cô nương xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, lại ở đằng sau cười duyên cao giọng dặn dò thêm.

"..." Đầu Ngụy Vô Tiện đầy vạch đen, vội quay đầu xin tha, nói: "Thôi khỏi, thôi khỏi. Ta tự có chừng mực. Các vị tỷ tỷ, phiền nói nhỏ một chút, cũng không cần để cho mọi người đều biết, nói thêm nữa là sư đệ nhà ta sẽ giận đấy."

Mấy vị cô nương lúc này mới từ bỏ, cười nói: "Xem ra vẫn là một người biết yêu thương, nể mặt của tiểu công tử hôm nay tạm thời tha cho lang quan ngài, chúng thiếp thân sẽ không quấy rầy nữa, đỡ phải đứng ở đây sát phong cảnh của lang quân."

Nói xong, liền tươi cười rời đi.

Ngụy Vô Tiện lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ôm Giang Trừng chạy tới một chỗ hẻo lánh bên đường, để người ngồi lên ghế.

Giang Trừng lúc này ngồi ở trên ghế đã bình tĩnh lại, giống như nữ vương trời sinh khiến người người kính sợ đã trở lại, hắn gác đùi phải lên trên đùi trái, hếch cằm nhìn Ngụy Vô Tiện hừ lạnh nói: "Hừ, đáng đời, ai bảo ngươi chọc ghẹo ta."

Mà màu đỏ nhạt trong mắt hắn vẫn chưa mất đi, đem sự sắc bén kia giảm xuống mười phần, ngược lại có vài phần làm cho người ta thương yêu, Ngụy Vô Tiện sao lại sợ Giang Trừng như vậy, ngồi xuống bên cạnh hắn, vươn tay vuốt lên mí mắt người đối diện, giúp sưng đỏ nhanh chút bớt đi, lại nói: "Ngươi đồ không có lương tâm, không phải ta đây để cứu ngươi, còn bị đám cô nương kia cho rằng là đoạn tụ, ta vì ngươi hy sinh biết bao nhiêu!"

Ngụy Vô Tiện có thể cảm nhận được ánh mắt của Giang Trừng nhìn qua, chắc hẳn là đang trợn mắt lên, lại nghe người bên kia lên tiếng: "Nói cứ như ngươi không phải đoạn tụ vậy."

"Đúng nhỉ, ta hiện tại chính là đoạn tụ." Ngụy Vô Tiện vỗ đầu, cũng trợn mắt: "Cũng tại ngươi khóc làm trong lòng ta loạn cả lên, ngay cả giấu đi chuyện mình đoạn tụ cũng quên mất."

Giang Trừng trực tiếp đáp lại bằng một cú đá chân.

Ngụy Vô Tiện nhanh nhẹn tránh được, cười hì hì nói: "Đừng nóng giận, đừng nóng giận, ta mời ngươi ăn chút đồ ăn nhé sư đệ, Hương Phấn lâu này tuy là một cái thanh lâu, nhưng tay nghề làm đồ ăn của đầu bếp là số một, nếm thử chút nhé?"

Giàng Trừng "Ừ" một tiếng, xem như đồng ý lời xin lỗi của Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện liền gọi đồ ăn của lâu mỗi loại lấy một phần, kiểu dáng tuy nhiều, nhưng thắng ở tinh xảo, mỗi dĩa cũng có hai ba cái nho nhỏ, nhìn mà khiến cho người muốn ăn.

Hắn gọi một bầu rượu, rót vào hai cái chén, đặt một cái ở trước mặt Giang Trừng, cười nói: "Rượu này hương vị không thua kém Thiên Tử Tiếu, thử xem?"

Ai ngờ Giang Trừng lại lắc đầu, nhét vào miệng một miếng bánh ngọt nói: "Ta không uống."

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên hỏi: "Sao hôm nay lại đổi tính?"

Giang Trừng nói: "Ta từng đồng ý với Hoán ca ca, về sau sẽ không uống rượu nữa."

"...Trời ạ!" Ngụy Vô Tiện không thể tin mà cảm khái: "Giang Trừng ngươi không phải chứ, thật đúng là đã bị Lam Hoán quản thành như vậy, các ngươi còn định thế nào nữa. Ta nói cho ngươi biết, ngươi bị vợ quản cũng quá nghiêm rồi, cẩn thận về sau cả đời cũng không trở mình được."

Giang Trừng "chậc" một tiếng, giễu cợt lại mà nói: "Ngươi thì không bị vợ quản nghiêm sao? Không phải ngươi cũng bị Hàm Quang Quân quản chặt à? Nói đến đây ta phải khuyên ngươi một câu, ngươi cũng uống ít chút đi, đã muốn êm đẹp chuồn đi, lại uống đến mùi rượu đầy người, là sợ hắn không phát hiện ra sao?"

Ngụy Vô Tiện lầm bầm nói: "Ai mà sợ y." Chẳng qua tốc độ uống rượu rõ ràng đã chậm lại.

Hai người đều tự mình ăn hết thức ăn trước mặt, Giang Trừng liền đứng dậy nói: "Chúng ta trở về đi, nếu không trở về sẽ muộn mất."

Ngụy Vô Tiện cũng đứng dậy theo, phất tay nói: "Rồi, rồi, rồi. Không cần nói cũng biết lại là Hoán ca ca nhà ngươi dặn dò, đi thôi, chúng ta liền trở về nhà."

Ngụy Vô Tiện đưa Giang Trừng về Hàn thất, lúc này mới tự mình đi về Tĩnh thất.

Lam Hi Thần đã sớm chờ ở cửa, nhìn thấy Giang Trừng, câu đầu tiên chính là hỏi: "Sao? Đi ra ngoài lâu như vậy, có chỗ nào thấy không thoải mái không?"

Giang Trừng kéo vạt áo y, lắc đầu nói: "Không có, ta rất vui, Hoán ca ca, huynh không lo lắng chứ."

Lam Hi Thần kéo người lại cẩn thận xem xét, thấy hắn quả thật sắc mặt hồng nhuận, cũng không có dấu hiệu không được khỏe, lúc này mới yên lòng.

Nhưng mà tâm tình lại chỉ đặt ở nửa đêm hôm trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro