Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi đến lúc sau nửa đêm, Giang Trừng vốn ngủ an ổn lại lại đột nhiên bắt đầu động đậy, lăn qua lộn lại, miệng còn nhỏ giọng thì thào gì đó. Lam Hi Thần lập tức tỉnh giấc, y gọi hai tiếng làm thế nào cũng không đánh thức Giang Trừng được, đưa tay sờ qua, chỉ thấy trên người Giang Trừng lúc lạnh lúc nóng, trên đầu sớm đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Lam Hi Thần vội xoay người thắp đèn lên, lúc này mới thấy rõ mặt Giang Trừng sớm đã đỏ bừng, ý thức không rõ, hai tay hắn bịt chặt hai bên huyệt thái dương, miệng không ngừng kêu đau. Lam Hi Thần nhìn môi dưới của hắn sớm đã bị cắn rách, mơ hồ có vết máu khô, nghĩ hắn đã chịu đau một lúc lâu, chỉ là lúc đầu còn có thể chịu đựng, nhưng sau đó thật sự quá đau, đau đến mức ngất đi mới phát ra tiếng.

Lam Hi Thần nhìn thấy, quả thật vô cùng đau lòng, lúc trước y ngưỡng mộ Giang Trừng quật cường không chịu thua bao nhiêu, thì giờ liền có bấy nhiêu căm giận tính tình bướng bỉnh này. Rốt cuộc chính mình có bao nhiêu điều không đáng để cho đối phương ỷ lại giao phó? Lại muốn tự ép mình đến tình trạng này cũng không chịu lên tiếng gọi y giúp đỡ.

Nhưng hiện giờ quan trọng hơn không phải là so đo việc này, mà là nhanh chóng giải quyết tất cả trước mắt, có thể không để Giang Trừng lại thống khổ thế này, y lập tức gọi người hầu đi báo mời Lam Khải Nhân đến, còn mình thì ở một bên cẩn thận trông chừng.

Sợ Giang Trừng trong lúc hôn mê không chú ý làm chính mình bị thương, Lam Hi Thần liền cẩn thận mở hai tay hắn ra, dùng đầu ngón tay mình cẩn thận xoa xoa thái dương cho Giang Trừng, để hắn có thể thoải mái hơn.

Được y xoa, sắc mặt Giang Trừng cũng đã dịu xuống, lòng Lam Hi Thần cũng buông lỏng một chút, chỉ mong hắn càng thấy thoải mái. Tuy lông mày giãn ra nhưng miệng hắn vẫn không ngừng lẩm bẩm trong cơn mê sảng, Lam Hi Thần ghé tai nghe thậy kỹ, chỉ nghe thấy hắn một hồi gọi: "Cha mẹ... tỷ tỷ, đừng bỏ con lại một mình..." Một hồi lại gọi: "A Anh! Nhanh quay đi, đừng để bọn họ phát hiện ra ngươi!" Lại trong chốc lát biến thành: "Ai muốn kim đan của ngươi... Ngươi dựa vào cái gì không nói cho ta biết,... trả lại cho ngươi... Dưỡng... thuật..."

Một lời điên đảo, đứt quãng, lặp đi lặp lại, Lam Hi Thần có chút nghe hiểu, có chút lại khiến hắn nghe như lọt vào trong sương mù.

Nhưng cho dù nghe không hiểu, hắn cũng rõ ràng trong lòng, có lẽ đây là Giang Trừng sắp khôi phục lại ký ức.

Nhưng vì sao lại đột nhiên như vậy? Trước đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, buổi sáng khi hắn cùng Ngụy Vô Tiện đi ra ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thế mà khiến hắn trong lúc này có dấu hiệu khôi phục kí ức?

Trong lúc Lam Hi Thần đang lo lắng, ngoài cửa cuối cùng cùng truyền đến tiếng đập có quy luật, là Lam Khải Nhân đến!

Lam Hi Thần dường như chạy vội xuống giường ra mở cửa, mời Lam Khải Nhân vào, quần áo trên người Lam Khải Nhân có hơi không chỉnh tề, chắc hẳn là đang ngủ nhận được tin liền không kịp để ý mà chạy tới.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Người hầu chỉ nói Hàn thất xảy ra chuyện, cho nên Lam Khải Nhân cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Lam Hi Thần rủ mi, lo lắng nói: "Là Vãn Ngâm, dường như hắn sắp khôi phục trí nhớ."

Lam Khải Nhân nghe vậy cũng nhíu mày: "Mấy ngày trước không phải vẫn còn rất tốt sao, thế nào đột nhiên lại như vậy, trước đấy có điều gì không bình thường hay không?"

Lam Hi Thần lắc đầu, tự trách mười phần: "Hôm nay hắn cùng với Ngụy công tử ra ngoài chơi, trở về hắn nói không sao, ta cũng tin, không hỏi nhiều, là ta sơ suất, có cần ta bây giờ đi Tĩnh thất tìm Ngụy công tử đến..."

"Không cần." Lam Khải Nhân ngăn cản nói: "Chỉ là phỏng đoán, rốt cuộc có phải vì vậy hay không cũng không rõ, huống chi Ngụy Vô Tiện đến cũng không có tác dụng gì, vẫn nên chờ ta chẩn bệnh xong rồi nói sau."

Lam Hi Thần vội gật đầu nói: "Cũng được."

Lam Khải Nhân đặt tay lên mạch Giang Trừng, sau khi trầm ngâm một lúc trên mặt hiện lên nét lo âu, ngẩng đầu nhìn Lam Hi Thần nói: "Việc này thế mà vượt quá dự kiến của ta, bí pháp trên kim đan của Giang tiểu hữu kia không ngờ đã hoạt động rồi."

Lam Hi Thần vô cùng hoảng sợ: "Sao lại có thể? Hắn đã nhiều ngày vẫn luôn ở bên người ta, chưa bao giờ tiếp cận người lạ, chỉ có hôm nay cùng Ngụy công tử đi ra ngoài. Thứ nhất, Vân Thâm cách xa Vân Mộng. Thứ hai, dáng vẻ của hắn như vậy không đến mức sẽ bị người khác phát hiện, ai lại có cơ hội kích hoạt bí pháp này? Thúc phụ đại nhân, bí pháp này rốt cuộc là gì vậy? Ngài đã tìm ra chưa?"

Lam Khải Nhân thở dài: "Thật sự hổ thẹn, đến hôm nay ta vẫn chưa từng nhìn thấy tài liệu nào có liên quan đến bí pháp này, ta nghĩ bí pháp này đã tác dụng lên kim đan, Ôn gia năm đó lại có hóa đan thuật, không biết có ai có thể kế thừa lại bí pháp này của Ôn gia hay không?"

Lam Hi Thần suy nghĩ, liên tục gật đầu nói: "Thúc phụ suy đoán có lý, chỉ là hiện giờ Ôn gia đã suy tàn, bí pháp này lẽ ra đã bị phá hủy, hơn nữa còn có tàn dư Ôn gia tác loạn như thế, lại nên tra xét từ đâu đây?"

Lam Khải Nhân nói: "Việc này để sau nói, bí pháp mặc dù đã kích hoạt, nhưng chưa đến mức không thể tránh được, nhưng hãy để ta nghĩ cách, trước mắt có việc càng quan trọng hơn cần giải quyết.

"Chuyện gì?"

"Vì bí pháp này bị kích hoạt, linh khí trong kim đan đột nhiên tăng lên, đánh vào linh mạch và linh thức của Giang tiểu hữu, hiện giờ thức hải của hắn đầy hỗn loạn, cho nên mới dấu hiệu khôi phục lại ký ức, lúc này hắn đang bị những ký ức hỗn loạn đó xung kích, nếu không đem những ký ức đó sắp xếp lại, chỉ sợ Giang tiểu hữu sẽ không đơn giản chỉ là đi mất trí nhớ như vậy, có lẽ hắn sẽ phát điên."

"Thúc phụ là nói, Vãn Ngâm hắn..." Lam Hi Thần hít sâu, cố gắng khiến cho chính mình bình tĩnh lại, lúc này mới chầm chậm nói: "Ngài nhất định có cách đúng không?"

Lam Khải Nhân gật đầu: "Quả thật là có, nhưng rất khó, cũng rất nguy hiểm."

"Ngài cứ nói, vì Vãn Ngâm, ta đều phải thử." Lam Hi Thần không chút do dự nói.

"Kí ức trong thức hải của hắn đã hỗn loạn, như vậy liền dẫn linh thức của người khác vào, giúp hắn sắp xếp lại trí nhớ, nhưng khó là khó ở chỗ này, xâm nhập trí nhớ của một người cũng giống như đích thân trải qua việc người đó đã gặp phải, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể làm gì, so với cộng tình còn đáng sợ hơn. Càng tệ hơn là, ký ức của nguyên thân đang hỗn loạn chỉ sợ sẽ không thích bị người khác nhìn trộm, họ sẽ cố ngăn cản, nếu là người không liên can thì sẽ chịu ảnh hưởng ít, cũng không dễ dàng lay chuyển quyết tâm, càng là người thân cận, lại càng không nên làm chuyện này, bởi vì không chỉ không thể giúp đỡ, mà còn có thể khiến chính mình hãm sâu vào bên trong. Hi Thần, ngươi luôn thận trọng, ta vốn rất yên tâm, nhưng ta lại thấy những ngày qua ngươi và Giang tiểu hữu tình cảm ngày càng thân thiết, ta thật sự không yên tâm.

Lam Hi Thần vội nói: "Thúc phụ đừng lo lắng, ta biết phải làm thế nào."

Lam Khải Nhân thở dài, nói: "Ngươi không hiểu ý của ta, có một số việc thậm chí không phải muốn là có thể không chế, hắn hiện giờ đau đớn như vậy, chỉ sợ ký ức này sẽ thống khổ gấp trăm lần, mà những đau đớn đó, ngươi lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chịu đựng, ngươi không thể cứu cũng không bảo hộ được hắn, đến lúc đó ngươi còn có thể giữ vững bản tâm sao?"

Lam Hi Thần chỉ nghe vậy đã khó nhịn được mà đau lòng, y nhắm mắt, nhìn chằm chằm Giang Trừng đang hôn mê một lúc, sau đó kiên định nói: "Ta không biết có thể làm được hay không, có lẽ sẽ không làm được, nếu thật sự trơ mắt nhìn Vãn Ngâm ở trước mặt ta chịu khổ, sao ta có thể thờ ơ được. Nhưng mà, cho dù không làm được chuyện ta muốn làm, ta vẫn sẽ nhìn, ta chỉ biết, nếu tiếp tục mặc kệ tất nhiên sẽ không được, ta đặt cược lần này!"

"...Được, ngươi đã quyết định rồi thì tùy ngươi!" Lam Khải Nhân thở dài gật đầu: "Thời gian gấp rút, chúng ta liền bắt đầu đi."

(Má ơi, nhiều người cầu H như vậy, tôi làm gì cho các ngươi có H. Đi thanh lâu được không? Nhưng mà Giang Trừng ở chỗ đó bị kinh hãi nha, hai chương trước tôi lặp đi lặp lại nói Trừng Trừng đột nhiên đau đầu, Lam đại vô cùng khẩn trương, kết quả các ngươi thế mà tâm tâm niệm niệm chỉ có H, haiz~ huống chi bạo điểm ở chương trước không phải là luật định của Tiện Trừng cùng "Thê quản nghiêm" sao? Buông tay.

Về phần tôi vì sao phải viết thanh lâu, tôi thật sự cảm thấy, Song Kiệt xuất môn không đi kỹ viện thì không gọi là Song Kiệt, vì sợ mấy người hiểu lầm ngay cả đoạn giữa Ngụy ca đem đông cung đồ cho Trừng Trừng ta đều lược đi không viết, kết quả... không nói cũng vậy, mệt người!

Tóm lại, có thể trong lòng tôi nhớ mãi không quên Tiện Trừng, tóm lại chỉ là muốn viết đoạn giữa hai người đi thanh lâu bị muội tử thanh lâu hiểu nhầm là một đôi, về sau trong văn Tiện Trừng, tôi khẳng định sẽ viết một đoạn giống như thế, đương nhiên sau đó sẽ có Ngụy ca "tự mình dạy" Giang Trừng, sẽ không giống trong quyển này chỉ có mấy cô nương nói ngoài miệng. Tôi vẫn cảm thấy, Hi Trừng thật sự chính là loại trời quang trăng sáng, quang minh lỗi lạc, săn sóc nhớ mong, dù sao không liên quan đến H, không giống Tiện Trừng, chỉ hai chữ này sẽ làm cho tôi có xúc động muốn lái xe (viết H), mắt trợn trắng~ )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro