Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Hi Thần ước chừng vừa tiến vào thức hải của Giang Trừng, liền nhìn thấy một mảnh hỗn loạn như gió cuốn qua, nhất thời làm cho người khác không thể thoát ra, Lam Hi Thần sợ nếu tiếp tục trì hoãn sẽ ảnh hưởng đến linh thức của Giang Trừng, cũng không ngoảnh nhìn chỗ khác, tìm một mảnh ký ức gần nhất liền kín đáo đi vào.

Sắc trời trong mảnh ký ức kia còn đen kịt hơn trong thức hải, trên bầu trời xa xa lơ lửng mấy vì sao lẻ loi, vươn tay khó phân biệt năm ngón, nghiêng tai lắng nghe, chỉ cảm thấy gió lạnh thấu xương cuốn lên xào xạc không ngừng, rít gào giống như quỷ đang kêu khóc.

Chắc là ở trong rừng núi, Lam Hi Thần nghĩ thế.

Chỉ là không biết Vãn Ngâm hiện giờ ở đâu. Y nghĩ vậy, nhấc chân muốn đi xuống dưới chân núi.

Trong nháy mắt đặt chân mới phát giác có điều không bình thường, giẫm ở dưới chân cũng không phải mặt đất cứng rắn bình thường, mà mềm hơn rất nhiều, khi nhấc chân lại cảm giác được bên dưới một mảnh dấp dính, mà vừa rồi lại chẳng hề để ý đến, hiện giờ lại hoàn toàn không che giấu được mùi máu tươi nồng nặc, đều khiến Lam Hi Thần cảm thấy rét lạnh.

Đây không phải rừng núi bình thường, đây là —- Bất Dạ Thiên!

Lam Hi Thần cảm thấy kinh hãi một lúc, y đột nhiên xoay người, quả thực nhìn thấy dưới chân núi kia có ánh lửa thấp thoáng mơ hồ, phía xa khu rừng cũng vang đến tiếng sáo, đó là Trần Tình của Ngụy Vô Tiện.

Quả nhiên là Bất Dạ Thiên.

Lam Hi Thần hơi nhắm mắt, vừa định chạy xuống chân núi, đã thấy đằng xa có một người đi về phía y, người tới quần áo màu tím, mái tóc đen đều búi lên, buộc thành một búi cao cao, giữa ngón tay mơ hồ lóe lên ánh điện màu tím.

Càng đến gần càng có thể thấy rõ thân hình cao gầy của hắn, thắt lưng tinh tế buộc lại eo nhỏ, cùng dấu hiệu mắt hạnh mày mảnh của hắn, trừ bỏ Giang Trừng còn ai vào đây.

Cuối cùng đã tìm được hắn rồi! Lam Hi Thần trong lòng vui sướng khó có thể nói rõ, y cất tiếng gọi "Vãn Ngâm", đi đến trước mặt người đang đi tới, đối phương lại ngoảnh mặt làm ngơ, giống như không hề nghe thấy, vẫn khuôn mặt ảm đạm như vậy đi tới phía trước.

Giang Trừng cứ như vậy đi tới trước mặt Lam Hi Thần, sau đó... nhìn không chớp mắt, đi xuyên qua thân thể y.

Tay Lam Hi Thấn vốn vươn ra chuẩn bị đón lấy người thì khựng lại, y xoay người, ngơ ngác đứng đó, không thể tin mà nhìn thân ảnh rời đi xa kia.

"Không cần nhìn, hắn không thấy ngươi, ngươi cũng không chạm vào hắn được, đây chỉ là một đoạn ký ức của ta thôi." Giọng nói xa xăm vang lên cạnh người Lam Hi Thần, Lam Hi Thần nghiêng mặt qua, liền thấy được một Giang Trừng khác.

Thành thục hơn, tang thương hơn, cũng ẩn nhẫn hơn, vẫn là y phục màu tím như trước, vẫn là khuôn mặt quen thuộc, nhưng bây giờ nhìn thấy Giang Trừng như vậy, lại làm cho Lam Hi Thần phảng phất như đã cách mấy đời.

"Lam... tông chủ." Giang Trừng hai tay ôm quyền, hành lễ với Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần nhìn dáng vẻ của hắn như vậy, cũng không biết liệu vị này có còn nhớ mấy ngày ở chung với mình trước kia không nữa, liền có chút do dự nói: "Vãn Ngâm, ngươi..."

Y còn chưa nói xong, đã thấy Giang Trừng nhíu mày, lập tức lại giãn ra, nói: "Không nhận nổi tiếng Vãn Ngâm này của Lam tông chủ, người vẫn gọi ta là Giang tông chủ đi."

Thái độ này càng thêm kỳ lạ, làm Lam Hi Thần cũng nhíu mày, liền hỏi: "Ngươi, còn nhớ rõ chuyện sau khi nhỏ đi không?"

Giang Trừng lại giống như không để ý lắm nói: "Nhớ rõ thì sao, không nhớ rõ thì như thế nào, Lam tông chủ chỉ cần nhớ một chuyện là được rồi."

"Chuyện gì?"

"Đó không phải ta." Giang Trừng gằn từng chữ: "Đó chỉ là một đứa nhỏ chưa hiểu chuyện, Giang Trừng nhất định không có lúc khờ khạo như vậy, cho nên lời nói của nó Lam tông chủ một chữ cũng đừng coi là thật."

Ngực Lam Hi Thần giống như bị nện mạnh vào, y nghẹn lời một chút, lại lắc đầu nói: "Hắn sao lại không phải ngươi? Mấy ngày này cũng đều không phải hoa trong gương, trăng trong nước, ngươi đã nhớ rõ,vì sao phải phân biệt rõ ràng như thế?"

Giang Trừng nghe vậy rủ mi, mở miệng vẫn cố nói lại với y: "Nó tất phải đi."

Lam Hi Thần ngẩn ra, mới phản ứng lại hắn nói chính là Giang Trừng trong trí nhớ kia, y lại nghĩ tới lời nói của thúc phụ, nhưng nhìn thần sắc Giang Trừng lại không như đang cố chấp, liền khó hiểu nói: "Ngươi không ngăn cản ta xem ký ức của ngươi sao?"

Giang Trừng lại cười nhạo nói: "Nếu ta nói không muốn, ngươi có thể như ta mong muốn cút ra ngoài không?"

"Ta..." Lam Hi Thần nghẹn lời, y nghĩ nghĩ, sau đó trịnh trọng nói: "Nếu ngươi thật sự không muốn, vậy ta đương nhiên..."

"Ngươi không phải là gì của ta, ta không có tư cách quản ý nguyện của ngươi." Y còn chưa nói xong, Giang Trừng lại đột ngột mở miệng nói: "Ngươi cũng không tội gì nghe ta, thích đi hay không đi, không cần nói cho ta nghe."

Hắn vừa nói xong, chính mình liền phất tay áo đi thẳng về phía trước, đúng là thật sự mặc kệ Lam Hi Thần, chỉ để lại một mình Lam Hi Thần đứng tại chỗ lưỡng lự một lát, cuối cùng cắn chặt răng, vẫn đi theo.

Giang Trừng tất nhiên cảm giác được Lam Hi Thần cũng đi theo, nhưng cũng chỉ hừ nhẹ một tiếng, vẫn không nhiều lời, đúng là thật sự không ngăn cản.

Mà ở một nơi khác, Giang Trừng trong kí ức cuối cùng cũng đi tới bên cạnh Ngụy Vô Tiện.

"Ta đã đàm phán thỏa đáng với các thế gia, chỉ cần ngươi nguyện ý phá hủy Âm Hổ Phù, cũng đáp ứng vĩnh viễn ở Giang gia không làm loạn nữa, liền có thể tha cho ngươi một mạng." Giang Trừng kia nói.

Thế mà Ngụy Vô Tiện cười ha hả nói: "Ha ha, tha ta một mạng, thật sự là có sĩ diện, nhưng mà Giang Trừng, ai muốn ngươi cứu chứ? Ta sớm đã nói rồi, không cần bảo vệ ta, làm ngơ đi, ngươi đều cho là gió thoảng bên tai sao? Vì sao cứ lặp đi lặp lại nhiều lần những chuyện phí công không có kết quả này!"

Giang Trừng nghe vậy cũng cười lạnh: "Ngươi nói đi liền đi, nói chết liền chết, bảo ta làm ngơ ta liền làm ngơ, Ngụy Vô Tiện! Hôm nay sao lại có chuyện tốt như vậy? Có thể như ý ngươi chứ?"

"Ta đương nhiên nói cứu người liền cứu người, nói giết người liền giết người, nói đi chính đạo liền đi chính đạo, nói tu Quỷ đạo liền tu Quỷ đạo, cho tới bây giờ đều tùy tâm ý ta, ngươi không làm gì được ta đâu, Giang Trừng, lúc trước không thể, hiện tại càng không thể." Ngụy Vô Tiện lắc đầu nói.

"Hừ!" Giang Trừng giơ Tử Điện trong tay lên, quất mạnh xuống mặt đất, cuốn lên một đám bụi bay: "Giờ ta ở đây cho ngươi xem ta có thể hay không! Ngụy Vô Tiện ta nói cho ngươi, bài vị của cha mẹ và tỷ tỷ ta hiện giờ đều ở Liên Hoa Ổ, cho dù ngươi phải chết, cũng phải theo ta trở về dập đầu nhận tội với họ mới được!"

Ngụy Vô Tiện do dự một chút, sau đó hỏi: "....Giang Trừng, ngươi hận ta không?"

Lời này vừa nói ra, liền khiến Giang Trừng sững sờ ở đó, hắn ngây người một lát, mới bật ra một tiếng cười còn khó nghe hơn cả khóc: "Ta hận ngươi, sao ta lại không hận ngươi? Từ lúc ngươi đến nhà ta, từ đó cha ta chưa từng liếc mắt nhìn ta, vì ngươi sợ chó, liền muốn mang toàn bộ chó của ta đi, tỷ tỷ đối với ngươi như thế nào, lại càng không cần phải nói, có lúc khiến ta thật hâm mộ, mẫu thân mặc dù nghiêm khắc, cũng không trách mắng nặng nề với ngươi, đối với hai người chúng ta như một, nhưng còn ngươi, ngươi đã làm gì? Ngươi vì người cùng những chuyện không chút liên quan nào tới mình, miễn cưỡng đẩy bọn họ vào đường chết, toàn bộ những người thân của ta, bây giờ còn lại bao nhiêu? Ngươi nói xem! Ta rốt cuộc có nên hận ngươi không!"

"...Vậy sao?" Ngụy Vô Tiện nói.

Từng chữ từng chữ của Giang Trừng dường như đều bật ra tiếng khóc mà nói: "Ngươi cũng không chịu nghe ta, ta bảo ngươi đọc sách cho tốt ngươi không nghe, ta bảo ngươi đừng cứu người Ôn gia ngươi không nghe, ta bảo ngươi đừng tu Quỷ đạo ngươi cũng không nghe! Đi đến bước đường này, ngươi tự bức mình, bức ta đến hoàn cảnh này, chẳng lẽ ngươi còn không quay đầu? Nghe ta một lần khó như vậy sao? Sư huynh, coi như ta xin ngươi, theo ta..."

"Nếu ngươi hận ta, liền một kiếm giết ta đi."

"Cái, cái gì?" Câu trước của Ngụy Vô Tiện còn chưa nói xong, câu sau đã nghẹn trong cuống họng, dùng vẻ mặt không thể tin nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, nói: "Mẹ nó ngươi lặp lại lần nữa."

Ngụy Vô Tiện hơi khép mắt, giống như trên đời này đã không còn gì luyến tiếc: "Ta nói, Giang Trừng, ngươi giết ta giải mối hận đi."

Giang Trừng lại giống như nghe được một câu chuyện cười không ngờ tới nhất, cơn giận dữ từ trong lồng ngực phun trào: "Ngụy Vô Tiện, ngươi đang khích ta sao? Ngươi cho rằng, ta không dám giết ngươi sao?" Lúc hắn đang nói thế mà lại rút Tam Độc ra khỏi vỏ, lóe lên một ánh quang mang, chỉ thẳng vào ngực Ngụy Vô Tiện.

Kiếm chỉ vào ngực, lại không thể đâm vào một tắc, đôi tay đã giết yêu thú khắp thiên hạ chẳng có chút chần chừ kia hiện giờ cũng không khống chế được mà nhè nhẹ run, Ngụy Vô Tiện nhìn cặp mắt đỏ bừng kia, khẽ thở dài, vươn tay cầm lấy mũi kiếm đang run run kia, đưa vào ngay tim mình, an ủi nói: "Sư muội, đừng run tay, cứ đâm vào đây, đâm vào rồi, tất cả đều kết thúc."

"A, thật buồn cười, ta đã nói nhiều như vậy, toàn bộ những lời đó dù chỉ một câu hắn cũng không nghe, ta chỉ nói một lời nói dối lúc tức giận, thế mà lại khiến hắn cho là thật, không chỉ cho là thật, còn không nói hai lời liền thực hiện, nhanh hơn cả thánh chỉ." Giang Trừng bên kia đang lạnh lùng thờ ơ đứng cạnh Lam Hi Thần lại đột nhiên cười lạnh thành tiếng, hắn hơi lắc đầu, lại nói: "Ta với hắn làm sư huynh đệ nhiều năm như vậy, chưa bao giờ tâm ý tương thông, mục đích cùng hướng đi hoàn toàn khác nhau, làm sư huynh đệ làm đến mức này, thật sự là không giống ai cả, cũng thật sự không hiểu ý nhau."

Hắn trào phúng nói như thế, nhưng bi thương trong mắt lại nồng đậm như vậy, Lam Hi Thần chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, y giơ tay lên, muốn giữ lấy người trước mắt kia: "Vãn Ngâm..."

Giang Trừng lại tránh thoát y trước, lãnh đạm nói: "Sau đó cũng không có gì nhìn được, chẳng qua là hắn chết thôi, ta cũng không muốn nhìn lần nữa, rời đi trước, nếu ngươi muốn xem liền xem, không xem thì liền cút đi." Nói xong, cũng không chờ Lam Hi Thần đáp lại, chính mình xoay người biến mất.

Lam Hi Thần nhìn nơi Giang Trừng biến mất, lại nhìn về hai người trong ký ức kia, cuối cùng không chọn rời theo.

Mà bên kia, Tam Độc trong tay Giang Trừng sớm vì tay run rẩy nắm không được mà rơi xuống đất, Ngụy Vô Tiện lấy Trần Tình từ trong ngực ra, hắn khẽ thở dài, chạm vào khuôn mặt Giang Trừng, cả người hắn đều đang run rẩy: "Thôi, sư huynh không nên bức ngươi, để ta giúp ngươi lần cuối này đi."

Vừa dứt lời, Trần Tình đặt lên môi, thổi vang lên!

"Đừng!" Giang Trừng thét lớn, lảo đảo nhào qua đoạt lấy cây sáo trong tay Ngụy Vô Tiện, nhưng đã không còn kịp nữa, hơn trăm ngàn tẩu thi nghe tiếng mà động, đều đánh vào Ngụy Vô Tiện.

Giang Trừng đã không nói được lời nào, hắn xoay người rút Tử Điện ra, quất một roi vào đàn tẩu thi, nhưng dù hắn vung kịp tới, trong nháy mắt, Ngụy Vô Tiện cũng đã bị đám tẩu thi bao phủ lấy.

Đám quái vật không biết chết không biết đau kia dường như đang hưởng thụ một hồi thịnh yến, xé nát thân thể Ngụy Vô Tiện, máu tươi tràn ra chỗ thịt rách văng lên trên mặt Giang Trừng, Giang Trừng đau đớn nói: "Sư huynh, mau dừng lại! Ta xin ngươi, mau dừng lại đi!"

Hắn vừa nói, nước mắt sớm đã rơi đầy mặt, lại vẫn không ngừng xuống tay, máy móc đem lũ tẩu thi quất bay, Ngụy Vô Tiện khó khăn đưa tay ra chạm vào mặt hắn một chút, dựa vào một tia ý chí cuối cùng, nói: "A Trừng, đừng khóc, ngươi khóc làm lòng ta cũng rối bời, ta phải chết, ngươi không thể thuận theo ý ta một lần sao? Đừng khóc, cũng đừng hận ta, nhé?"

Đây là câu nói cuối cùng của hắn.

Thân thể Ngụy Vô Tiện sớm đã bị gặm cắn sạch sẽ, chỉ còn lại cánh tay cầm Trần Tình chạm vào má Giang Trừng kia. Giang Trừng hai mắt thẫn thờ ngồi quỵ trên mặt đất, hắn đem cánh tay kia ôm chặt vào trong ngực, một bàn tay khác của mình thì sờ soạng trên mặt đất, hắn đưa tay vói vào trong miệng đám tẩu thi đầy đất kia, muốn móc ra thứ gì đấy, nhưng lại chỉ có một chút vụn thịt đầy máu.

"Ngụy Vô Tiện, ngươi nghĩ hay thật! Ta mới không thèm nghe theo ý ngươi, ta hận ngươi, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi." Giang Trừng lảo đảo đứng lên, hắn nhìn thấy đống hỗn độn đầy đất kia, cười lạnh, chỉ nghiến răng nghiến lợi để lại một câu nói kia, sau đó cũng không ngoảnh đầu lại, xoay người rời đi.

Hắn bước thấp bước cao đi xuống chân núi, vài lần lảo đảo ngã xuống đều bò dậy đi tiếp về phía trước, giống như chẳng phát hiện người đầy vẻ phong trần nhếch nhác, chỉ có tay vẫn nắm chặt Trần Tình không chút buông lỏng.

"Vãn Ngâm..." Lam Hi Thần cho dù biết mình không chạm được vào Giang Trừng trong ký ức kia, nhưng vẫn cùng hắn đi thẳng xuống núi, hắn nhìn thấy thân ảnh cố tỏ ra vẻ dứt khoát kia, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.

(Đoạn ký ức thứ nhất đã xong, có thể đối chiếu với chương thứ hai mươi ba, nếu không có gì, lần sau Lam đại sẽ mở ra đoạn ký ức đó)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro