Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Hi Thần liền quay đầu lại, chỉ thấy Giang Trừng đứng ở phía sau, liều mạng nắm chặt cổ tay y, vẻ mặt hoảng loạn nhìn y.

"Làm sao ngươi dám..." Giang Trừng giống như không thể tin mà nhìn Lam Hi Thần, vẻ mặt không chút lưu tình nói: "Ngươi lập tức cút cho ta! Có nghe thấy không!"

Lam Hi Thần cũng cực kỳ bối rối, y xoay tay nắm chặt tay Giang Trừng, dùng một ngữ khí trước đây chưa từng thấy, gần như rống lên: "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Vãn Ngâm, ngươi thành thật nói cho ta biết, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Giang Trừng lại trước tiên né đi ánh mắt: "Không có gì, ngươi không cần phải xen vào, nhanh chóng đi cho ta."

"Cái gì gọi là không cần ta quản?" Lam Hi Thần giận đến bật cười: "Được, vậy ta hỏi ngươi, nếu ngươi đã cùng Ngụy Vô Tiện chạy trốn, vì sao lại bị Ôn gia bắt về Liên Hoa Ổ? Ngươi rõ ràng đang trốn rất kỹ, vì sao phải cố ý tự làm mình bại lộ?"

"Ta không có." Giang Trừng lại lắc đầu nói: "Ta đã nói rồi, vì không muốn di hài của song thân bị đám người xấu Ôn gia làm bẩn, cho nên bí quá hóa liều định quay về Liên Hoa Ổ mang hai người bọn họ ra, ai ngờ lại không làm được mà còn khiến bản thân mình cũng bị bắt, việc này đều do mình ta làm, ta cũng bởi vậy sớm gặp báo ứng, không có gì để nói."

Lam Hi Thần nghe xong đau lòng nói: "Đến mức này ngươi còn muốn giấu giếm ta sao? Thực sự cho là ta mắt mù tai điếc hay sao? Chẳng lẽ ta không nhìn ra ngươi vì cứu Ngụy Vô Tiện mới đem chính mình đặt vào chỗ hiểm? Đám người Ôn gia kia vốn đã định đi hướng khác, ngươi chỉ cần đứng ở yên đấy thì đã có thể an toàn, nhưng mà hướng kia đúng là chỗ Ngụy công tử vừa rời đi, cho nên ngươi mới bước ra để bọn họ phát hiện ra ngươi không phải sao? Chính là để dời đi sự chú ý của đám người Ôn gia!"

Giang Trừng nghe vậy trầm mặc một chút, liền cười nhạo đẩy tay Lam Hi Thần ra, lùi xa vài bước mới nói: "Ngươi đã thấy được, còn muốn hỏi ta làm gì, nhìn ta nói ra lời nói dối sứt sẹo rất vui sao?"

Lam Hi Thần cũng không để cho hắn trốn tránh, cùng lùi từng bước đuổi theo hắn, lắc đầu nói: "Làm sao ta lại có tâm tư đê hèn như vậy, chỉ là ta không thể thấy ngươi chịu dù là một chút oan ức, ngươi chịu chút thương tổn có thể làm cho ta đau thật lâu, nhưng vì sao ngươi lại cố tình không cần mình như vậy. Lúc trước Ôn Ninh lấy việc này mà gây sự, vì sao ngay cả một câu biện giải ngươi cũng không nói, rõ ràng là ngươi mất đan vì Ngụy Vô Tiện, nhưng vì sao phải khiến đối phương hiểu lầm ngươi?"

Giang Trừng khẽ nhắm mắt, dường như cực kỳ mệt mỏi, không muốn nói thêm nữa: "Chẳng có gì hay ho mà nói, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, cuối cùng người không có kim đan không phải ta mà là Ngụy Vô Tiện, tóm lại ta nợ hắn một viên kim đan, kết quả như thế, còn có gì phải thanh minh."

"Này không giống." Lam Hi Thần kiên trì nói: "Không giống như vậy, ngày đó ở miếu Quan Âm, vì một lời nói của Ôn Ninh, tất cả mọi người đều cho là ngươi nợ Ngụy Vô Tiện, vì ngươi tự chủ trương mà không lượng sức mình, cuối cùng Ngụy Vô Tiện lại chịu quả đắng, bởi vậy ngươi nhận được không ít những tin đồn? Nhưng sự thật rõ ràng không phải như thế, nếu ngươi không vì cứu hắn, sao có thể để mình rơi vào tay Ôn gia? Sao lại phải chịu đau đớn mất đan? Hắn mổ đan cho ngươi, nên là đại nghĩa, có thể nói lời nghe không xuôi tai, tìm căn nguyên tìm nguồn gốc, tính nhân quả, hắn mổ đan cho ngươi là phải. Khi hắn mổ đan chịu đau đớn, còn khi ngươi mất đan thì sao, chẳng lẽ sẽ không đau?"

Hắn đau đớn như vậy, lại khiến cho Giang Trừng không biết phải làm sao, hắn cắn cắn môi, dùng ngữ khí gần như lắp bắp an ủi: "Thực ra không sao, cũng không đau, ta đã quên lâu rồi, dù sao đây cũng là chuyện xảy ra rất lâu, ngươi cũng không cần để ý, cũng không cần bênh vực cho ta."

"Vậy sao?" Lam Hi Thần cũng không tin lời hắn: "Nếu thật sự ngươi không nhớ rõ, vì sao đến nay vẫn giữ kín như bưng? Nếu ngươi thật sự không để ý, vì sao lúc trước không nói tới một chữ? Ngươi như vậy, sao là bộ dạng không thèm để ý chứ? Hà tất giấu đầu hở đuôi nói qua loa với ta."

Nói đến đây, Lam Hi Thần khẽ thở dài, nói tiếp: "Ta không muốn ép ngươi, nhưng mà Vãn Ngâm, có một số việc đặt ở trong lòng chẳng lẽ không mệt? Hay là, ta là người không đáng để ngươi tin cậy? Ta có thể như ngươi mong muốn đi ra khỏi ký ức của ngươi, nhưng ta không muốn sự việc không rõ ràng, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ ngươi không thể nói rõ cho ta biết sao?"

Giang Trừng lại chỉ là hơi lắc đầu, nói năng cẩn trọng, giống như không muốn nhiều lời nữa.

"Được." Lam Hi Thần thấy Giang Trừng lần này kín miệng như trai ngọc, liếc mắt một cái liền hiểu chân tướng không có khả năng từ miệng hắn nói ra, y làm bộ gật gật đầu, xắn ống tay áo nói: "Ngươi cũng không muốn nói, vậy ta liền tự mình đi nhìn."

Vừa dứt lời, quay đầu liền đi về hướng Liên Hoa Ổ.

"Ngươi không thể!" Giang Trừng vội dùng một tay kéo hắn lại, mặt nhăn mày nhíu lo lắng nói: "Lúc nãy ngươi đã nói sẽ đi, quân tử một lời nặng tựa thái sơn, nào có thể nuốt lời?"

Lam Hi Thần lòng lại như sắt không chút mảy may dao động, vẫn không ngừng cất bước. Y xưa nay luôn ôn hòa không tranh không giành, nửa điểm nóng nảy đều không có, thời gian lâu người ngoài đều cho hắn là người tính tình tốt, lại không biết người như vậy nếu thật sự quyết tâm, mới thật là ngàn vạn trâu, ngựa cũng không kéo lại được.

Giang Trừng thấy y lúc này thật sự hạ quyết tâm, nhất thời gấp gáp vô cùng, hắn rất sợ đối phương nhìn thấy đoạn ký ức này của mình, chỉ có thể theo sau hô lên một tiếng: "Trạch Vu Quân, ngươi mau dừng lại!"

Lam Hi Thần giả vờ như không nghe thấy.

Giang Trừng thấy thế giẫm chân, càng căm tức nói: "Lam Hi Thần! Ngươi cứ thử bước thêm một bước tới phía trước xem, đừng khiến ta hôm nay hận ngươi!"

Lam Hi Thần nghe vậy dừng bước, hơi quay người lại, Giang Trừng trong lòng có chút vui mừng, còn không đợi mặt hắn dịu đi, liền thấy Lam Hi Thần lắc đầu với hắn nói: "Vãn Ngâm, ngươi hận ta cũng được, oán ta cũng thế, hôm nay ta nhất định phải biết chân tướng, ngươi ngăn không được ta, nếu ngươi không muốn cho ta xem, lập tức một kiếm chém ta đi, Hoán tuyệt không phản kháng."

Y nói xong, liền tháo cả Sóc Nguyệt và Liệt Băng xuống, ném xuống đất.

Giang Trừng khó tin nhìn Lam Hi Thần, một lúc lâu sau mới buồn rầu cười nói: "Được, quả nhiên rốt tốt, lúc trước Ngụy Vô Tiện dùng tính mạng ép ra, hiện gia ngay cả ngươi cũng muốn dùng mạng mình ép ta sao? Một đám các ngươi, đều dùng mạng ép ra, đều... tốt lắm."

Hắn dứt lời, không hề nhìn Lam Hi Thần, mà cúi người xuống cầm Liệt Băng và Sóc Nguyệt trên mặt đất lên, nhưng tay căn bản không cầm được, mấy lần đều trượt khỏi tay.

Giang Trừng lại không chịu buông bỏ, cuối cùng là Lam Hi Thần không nỡ nhìn tiếp, bước trở về bên cạnh Giang Trừng, cũng khom lưng bắt lấy cổ tay đối phương, thở dài: "Vãn Ngâm, ngươi không cần như vậy..."

Giang Trừng lại giống như không biết lấy từ đâu ra khí lực, dùng một tay gỡ lấy tay Lam Hi Thần ra, trở tay nắm lấy áo đối phương, lảo đảo kéo người đi về phía trước, Lam Hi Thần cũng không dám phản kháng hắn, chỉ đành đi một đường tới trước cửa lớn Liên Hoa Ổ.

"Đi đi, không phải ngươi muốn nhìn sao? Vậy thì đi đi!" Giang Trừng một tay chỉ vào Liên Hoa Ổ, lãnh đạm nói: "Dù ngươi muốn nhìn cái gì, đi qua cánh cửa này là được, ngươi không cần ép ta, ta cũng không ngăn cản ngươi, bên trong cánh cửa này, có máu tươi thấm đẫm khắp nơi của đệ tử môn sinh Liên Hoa Ổ ta, có thi thể còn chưa lạnh của cha mẹ ta, còn có kim đan của Giang Trừng ta! Ngươi muốn xem thì xem, xem xong thì cút đi cho ta, đừng để ta lại nhìn thấy ngươi!"

Lam Hi Thần cuối cùng cũng nhịn không được, một tay y ôm lấy Giang Trừng vào trong lồng ngực, nhanh chóng siết chặt xương sườn đối phương, y chỉ không ngừng lắc đầu nói: "Đừng nói nữa, là ta không tốt, ta không nên ép ngươi, đừng nói nữa, ta sai rồi."

Giang Trừng lại liều mạng muốn đẩy người ra, vừa cứng rắn nói: "Giang Trừng ta không nợ ngươi, Lam Hi Thần, ngươi nghe rõ cho ta, ta nợ Ngụy Vô Tiện một viên kim đan! Ta nợ Kim Lăng cha mẹ nó! Nhưng mà ta... mẹ nó, ta không nợ ngươi, ngươi..."

Hắn còn chưa nói xong, Lam Hi Thần cũng đã không muốn hắn nói tiếp nữa, những lời đường ai nấy đi, không thiếu nợ nhau, một chữ y cũng không muốn nghe, vì thế y đem cái miệng khiến mình vừa yêu vừa hận này, hung hăng lấp kín, đem những lời nói vừa đả thương người lại vừa tổn thương mình đều nuốt vào miệng.

Giang Trừng ngẩn người, càng thêm giãy dụa, đầu xoay trái xoay phải, muốn tránh khỏi bờ môi của Lam Hi Thần, Lam Hi Thần cũng không để cho hắn trốn thoát, một tay nắm lấy gáy Giang Trừng, đuổi theo hai cánh môi kia, lại dán lên.

Lam Hi Thần dường như không thể khống chế mà liếm hôn đôi môi Giang Trừng, y cứ như không biết điểm dừng, thật cẩn thận đẩy khớp hàm hơi khép chặt kia ra, tìm được đầu lưỡi đang né tránh, dẫn dắt nó cùng đầu lưỡi của mình cuốn lấy nhau, sau đó đem nó đưa vào trong miệng mình mà ngậm lấy.

Giang Trừng lúc đầu còn có thể phản kháng, sau đó dần dần đã bị hôn đến đầu óc đều trở nên mơ hồ, hắn mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy đầu lưỡi của mình bị đối phương mút đến tê rần, một chút không khí trong khoang miệng cũng sắp cạn kiệt, cuối cùng cũng không thể tránh thoát nữa, mềm nhũn dựa vào trong lồng ngực Lam Hi Thần, bị đối phương ôm càng lúc càng chặt.

Cũng không biết hôn bao lâu, Lam Hi Thần rốt cuộc mới buông tha người trong lòng, nhưng vẫn lưu luyến sờ lên đôi môi bị hôn đến sưng đỏ kia, sau đó, hướng tới những giọt nước mắt trên đôi gò má Giang Trừng, đem nước mắt trên mặt hắn đều cẩn thận liếm đi. Cuối cùng, y đem môi mình phủ lên mi mắt đối phương, thành kính buông xuống một nụ hôn.

Mỗi một nụ hôn đều vang lên một câu, "Vãn Ngâm, thật xin lỗi."

...

Vãn Ngâm, thật xin lỗi.

Cùng với, ta yêu ngươi.

(Tình lữ cãi nhau không có gì mà một nụ hôn không thể giải quyết, nếu như có, vậy thì hai cái!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro