Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Trừng dựa vào trong ngực Lam Hi Thần, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần, sau khi tỉnh táo lại càng dụi vào trong lòng đối phương, đầu gục vào bên gáy Lam Hi Thần, chỉ lộ ra cái tai đỏ bừng.

Lam Hi Thần biết da mặt hắn mỏng không chịu được, cũng không ép hắn, liền ôm người, từng chút từng chút nhẹ nhàng vuốt lưng hắn, cũng im lặng không nói lời nào.

Qua nửa ngày mới nghe được tiếng Giang Trừng buồn rầu nói: "... Sao bằng được ngươi, xấu xa."

Lam Hi Thần đáp lại bằng một cái ôm càng thêm chặt.

"Ta vừa rồi, có lẽ thật sự điên rồ, ngươi rõ ràng không muốn nói, ta phát điên cái gì còn muốn ép ngươi như vậy." Lam Hi Thần nghĩ đến mà sợ, lắc đầu, trong giọng nói tràn ngập hối hận: "Ngươi đừng nói hận ta, cho dù thực sự một kiếm giết ta cũng vậy."

Giang Trừng cũng lắc đầu, hắn ở trong lồng ngực Lam Hi Thần thay đổi tư thế, giọng nói còn bình tĩnh hơn cả đối phương: "Đừng nói đến chữ kia nữa, ta sợ nghe. Ta biết ngươi cũng không phải cố ý, đột nhiên nhìn thấy đoạn chuyện cũ kinh khủng này, ngươi liền gấp gáp điên cuồng sợ cũng không quá, một tấm lòng tốt thương tiếc ta của ngươi, lại vì chấp niệm của ta bộc phát nói ra những lời ác ý với ngươi, ngươi hẳn là giận ta, sao còn tới lượt ngươi giải thích đây?"

"Không phải như thế." Lam Hi Thần nâng khuôn mặt Giang Trừng lên, yêu thương nói "Dù như thế nào ta cũng nên làm việc đó, mỗi người đều có chuyện không muốn đề cập đến, ngươi không muốn nói thì đừng nói, không muốn ta xem ta sẽ không ép buột ngươi, việc này cuối cùng là ta sai, vốn nên để ngươi xử trí, nhưng vẫn làm cho ta không cần bộ mặt này, Vãn Ngâm, chỉ cần đừng phớt lờ ta, cũng đừng vứt bỏ ta, được không?"

Giang Trừng chỉ cúi đầu nói: "Ngươi cũng biết tính ta, những lời nói trong lúc tức giận ngươi không cần để trong lòng."

Dù chưa nói rõ, nhưng Lam Hi Thần cũng biết Giang Trừng cũng đã nguôi giận, không giận mình nữa, cuối cùng cũng thở phào hoàn toàn buông lỏng. Y hơi thở ra, cẩn thận vén tóc mai Giang Trừng, sau đó nói: "Ta phải đi rồi, hồi ức cuối cùng cũng vẫn là hồi ức, đừng trầm mê nữa, mau chóng tỉnh lại, đừng làm ta lo lắng."

Vừa dứt lời, cuối cùng trong lòng vẫn lo lắng, đi một bước quay đầu lại ba lần mới chậm chạp đi ra ngoài.

"Đứng lại, ngươi..." Giang Trừng cắn cắn môi, giống như hạ quyết tâm, đem người gọi lại, hơi rủ mắt, dùng thái độ anh dũng hùng hồn hy sinh đối mặt với Lam Hi Thần, nói ra: "Ngươi thực sự muốn biết? Ta... ta có thể nói những chuyện đó."

Lam Hi Thần lại cười khổ bảo: "Vãn Ngâm, đừng thử ta nữa, lúc nãy ép ngươi đến tận đây, ta sớm đã hối tiếc không nguôi, hận không thể giao trái tim ra cho ngươi, nếu ngươi còn không tin ta, chỉ sợ ta chết muôn lần vẫn không đủ."

"Không phải như thế." Giang Trừng bước đến gần, tiến lên có vẻ hơi chần chừ mà vươn tay, có chút sợ hãi nắm lấy ngón út của Lam Hi Thần: "Chuyện này vẫn luôn ở trong lòng ta, có lẽ đời này cũng sẽ không có ai biết, ta nên thấy may mắn là ngươi đã đến, việc này ta có thể nói với ngươi, nhưng vĩnh viễn cũng không được để cho Ngụy Vô Tiện biết, nhưng ta cũng sẽ mệt mỏi, cũng sẽ nổi điên mà nghĩ, dựa vào cái gì phải bảo một mình ta chịu tất cả trách nhiệm, có thể không quan tâm tất cả mà nói ra?"

Dáng vẻ hắn mệt mỏi như vậy, Lam Hi Thần chỉ cảm thấy sao có người lại ngốc nghếch như thế? Đau đớn cùng hận thù chất đầy chỉ có một mình gánh vác, bộ dạng vẫn cứ khăng khăng giả bộ không cần đến, y đặt đầu Giang Trừng lên vai mình, để hắn có thể dựa vào, khẽ nói: "Được, ngươi muốn nói thì nói, nếu không muốn nói, cũng đừng buộc mình nói tiếp, ta đều ở đây."

Giang Trừng chầm chậm thở mấy hơi, Lam Hi Thần cũng không nói nữa, chỉ dùng tay vuốt tóc đối phương, giống như lẳng lặng an ủi.

"...Khi đó ta, cái gì cũng không nghĩ đến, chỉ muốn Ngụy Anh tuyệt đối không thể để người Ôn gia bắt được, mọi thứ hắn đều mạnh hơn ta gấp trăm lần, nhân duyên lại tốt, bản lĩnh cũng tốt, cả mồm mép cãi người cũng lưu loát hơn so với người khác, khi đó cha dạy bọn ta kiếm đạo, ta mất nửa tháng mới có thể luyện thành, hắn thì không cần đến mười ngày là có thể thuần thục. Khi ở Vân Thâm, mỗi ngày đều thấy hắn nói cười, trộm gà bắt chó, nhưng khi có bài kiểm tra, lần nào cũng đều là hắn vượt lên trước, ta không bằng hắn, ngay cả cố gắng ngoan ngoãn, trời sinh cũng thua kém hơn."

"Khi gặp chuyện không may, mẹ ta bảo hắn dù có chết cũng bảo bảo vệ ta, ta biết người có nhiều điều oán giận với phụ thân, ngay cả khi đối với Ngụy Anh cũng rất ít khi gần gũi, nhưng mà lại bảo hắn bảo vệ ta làm gì chứ? Trừ bỏ dòng máu Giang gia, ta có điểm nào xứng với vị trí gia chủ Giang gia hơn Ngụy Anh, khi ta cùng hắn đánh nhau, hắn đương nhiên làm cũng tốt hơn."

"Ta sao có thể để hắn gặp chuyện không may. Không có ta, bằng bản lĩnh của hắn, hoàn toàn có thể duy trì Liên Hoa Ổ ổn định, nhưng nếu không có hắn, một mình ta mặc dù cũng có thể chống đỡ, nhưng tất nhiên không bì kịp hắn, lấy ta đổi cho hắn, chính là một vụ mua bán có lời. Ta thật sự nghĩ như vậy, khi bị đám người Ôn gia bắt lấy, hóa đan tuy rằng đau đớn, nhưng ta không sợ chút nào. Bởi vì ta biết, cho dù sau này ta chết rồi, sư huynh cũng có thể vì ta, vì Liên Hoa Ổ báo thù. Hắn có thể giúp Giang gia quật khởi, hắn có thể làm tốt hơn ta hiện giờ trăm ngàn lần, ta biết những điều đó!"

"Nhưng ta lại không biết rằng, hắn thế mà, mổ đan cho ta! Vậy những việc trước đó ta làm tất cả còn có ý nghĩa gì chứ? Con mẹ nó, ta cần đan của hắn làm gì! Hắn chẳng lẽ không biết, dùng hắn đổi lấy ta, là chuyện không đáng nhất trên đời này sao?"

"Không phải như thế." Lam Hi Thần lên tiếng cắt ngang lời nói của Giang Trừng: "Ngươi rất tốt, trong lòng ta ngươi là tốt nhất, ta không biết nếu năm đó đổi thành Ngụy công tử ở vị trí của ngươi sẽ tạo nên cảnh tượng thế nào? Nhưng ngươi đưa Giang gia tới một địa vị như thế này, còn nuôi dạy Kim Lăng tốt như vậy, đổi lại cho dù là Ngụy công tử, lại có thể so với ngươi tốt đến đâu chứ? Vãn Ngâm ngàn vạn lần đừng tự xem nhẹ mình, cho dù thế giới chỉ có một Ngụy Vô Tiện, nhưng cũng chỉ có một Giang Vãn Ngâm."

"Nhưng mà..." Giang Trừng hình như có chút dao động, lại có chút ngơ ngẩn nói: "Nếu hắn chết rồi, Hắn còn có Lam Trạm nhớ kỹ, tóm lại so với khi ta chết sẽ có nhiều người đau lòng hơn."

"Vậy Vãn Ngâm để ta ở nơi nào? Cho dù Vong Cơ một lòng một dạ chỉ nhớ kỹ Ngụy Công tử. Vậy trong lòng, trong mắt Hoán chỉ có mỗi mình Vãn Ngâm, ngươi chú ý đến Vong Cơ, sao lại không nhớ đến ta dù chỉ một chút?"

"Ta..." Giang Trừng nghẹn lời, sau đó đỏ mặt phản bác: "Chỉ toàn nói những lời tốt đẹp để dỗ ta, khi đó ngươi với ta gặp mặt tổng cộng còn chưa đến mấy lần, thế mà không biết xấu hổ nói những lời này."

"Vậy từ... từ hôm nay, đối tốt với chính mình chút đi, coi như là vì ta, được không?" Lam Hi Thần cuộn cuộn tóc Giang Trừng, giúp hắn vắt ra sau tai, dặn dò: "Nhanh chóng tỉnh lại đi, đừng để ta ở bên ngoài sốt ruột chờ đợi."

"Được." Giang Trừng yên lặng nhìn Lam Hi Thần, sau đó nghiêm túc đáp.

"Khụ khụ..." Thần thức Lam Hi Thần quay trở về thân thể, vừa mở mắt ra, quay đầu nhìn Giang Trừng nằm ở bên cạnh, đã thấy đối phương vẫn nhắm chặt hai mắt, hiển nhiên vẫn còn chưa tỉnh lại.

"Xảy ra chuyện gì sao? Sớm như vậy đã trở lại? Giang công tử phản kháng rất kịch liệt sao? Ta vốn tưởng rằng ngươi còn có thể ở trong đấy lâu hơn nữa." Lam Khải Nhân đỡ Lam Hi Thần dậy, ân cần hỏi.

Lam Hi Thần xua tay nói: "Không phải, Vãn Ngâm vẫn chưa quá mức kháng cự ta, là do ta không đành lòng cứ ép buột hắn, huống chi hắn cũng đã đáp ứng ta sẽ không trầm mê trong hồi ức nữa, sẽ nhanh chóng tỉnh lại, cho nên ta mới ra ngoài trước."

Lam Khải Nhân lại nhíu mày nói: "Làm càn! Sao ngươi biết hắn không phải vì đuổi ngươi ra chứ? Đương sự từ trước đến nay coi trọng ký ức của mình, sẽ không từ thủ đoạn để ngăn cản người ngoài nhìn trộm, ta đã nói tất cả với ngươi, sao ngươi không để lời của ta vào trong lòng chút nào?"

"Không phải..." Lam Hi Thần muốn phản bác, nhưng mà nhìn thấy người vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, liền ngậm miệng im lặng.

Lam Khải Nhân thở dài nói: "Ai, thôi đi, ta vốn không đồng ý ngươi làm chuyện này, có đôi khi cứ luôn nuông chiều sẽ hại người, nhưng ngươi vẫn cứ mềm lòng, với Giang tiểu hữu càng là như thế, vẫn để ta đến làm kẻ ác đi."

"Cái gì?" Lam Hi Thần luống cuống, vội ngăn cản nói: "Không phiền đến thúc phụ, nếu Vãn Ngâm đồng ý với ta sẽ tỉnh lại, ta cảm thấy chúng ta hẳn nên tin hắn một chút mới đúng."

Lam Khải Nhân nghĩ ngợi, thỏa hiệp: "Cũng được, vậy ta lại chờ thêm một nén hương, nếu hắn vẫn không tỉnh lại, ta liền đi vào thần thức của hắn."

Nhưng mà sau hai nén hương, vẫn không có động tĩnh, Lam Khải Nhân quyết định nhanh chóng: "Không thể kéo dài, mạng người không thể chấp nhận nửa điểm sai lầm, nếu ngươi sợ Giang tiểu hữu sau khi tỉnh lại trách ngươi, bảo hắn đến mắng ta."

Nói đến mức này, Lam Hi Thần cũng không nói gì nữa, chỉ ôm quyền nói: "Vậy thì, tất cả liền làm phiền thúc phụ, Vãn Ngâm tính tình bướng bỉnh, còn xin thúc phụ thông cảm chút, đừng thương tổn hắn."

"Ta biết rõ." Lam Khải Nhân đáp, thần thức lập tức cũng rời khỏi.

Chỉ để lại một mình Lam Hi Thần, nhìn thấy hai người không còn hay biết gì trước mặt, trong lòng giống như có ngàn vạn con kiến đang gặm cắn dày vò.

Lam Hi Thần cũng không biết mình đợi bao lâu, rốt cuộc đợi được Lam Khải Nhân khôi phục lại ý thức, vội nhào qua bối rối hỏi: "Thúc phụ, thế nào rồi?"

Lam Khải Nhân hơi gật đầu nói: "Đều đã ổn."

Hai người đều cùng nhau nhìn về phía Giang Trừng, quả nhiên thấy hắn ưm một tiếng, chầm chậm mở mắt ra, nhìn thấy Lam Hi Thần, mở miệng muốn nói gì đó, Lam Hi Thần bước đến cầm lấy tay hắn, đã thấy Giang Trừng nhắm lại mắt.

"Thúc phụ! Thế này là làm sao vậy?" Lam Hi Thần cái gì cũng không biết, kêu lên.

Lam Khải Nhân xua tay, ý bảo y không cần lo lắng: "Lần này hắn bị tổn thương tinh thần, mệt nhọc quá mức nên đã ngủ say, ngươi để hắn nghỉ ngơi đi."

Lam Hi Thần vươn tay dò xét hơi thở Giang Trừng, quả thực rất an ổn, lúc này mới yên tâm, đi xuống khỏi mép giường, đến trước mặt Lam Khải Nhân, sửa sang lại áo mũ, tất cung tất kính quỳ xuống.

"Lại làm gì? Mau đứng lên đi." Lam Khải Nhân vội dìu y.

Lam Hi Thần vẫn thẳng lưng quỳ ở đấy như cũ: "Một quỳ này, Hi Thần tạ ơn đại ân của thúc phụ, cũng xin lỗi thúc phụ."

Lam Khải Nhân thở dài, giúp người đứng lên: "Ta biết ngươi muốn nói gì, chỉ là chuyện ngươi động lòng với Giang tiểu hữu, ngươi không cần xin lỗi ta, chẳng lẽ ta sẽ ngăn cản ngươi sao?"

"Ta thay đại ca chiếu cố hai huynh đệ các ngươi, nhìn thấy các ngươi trưởng thành, dù ta mong sau này có thể thấy được cảnh các ngươi vợ chồng hòa thuận con cháu đầy đàn, nhưng quan trọng nhất là con tim của các ngươi, các ngươi tìm được người mình thương, không hối hận, vậy là đủ rồi, những cái khác, cũng không cần nói."

Lam Hi Thần vốn tưởng rằng sau Lam Vong Cơ, ngay cả mình cũng chệch hướng đi lên con đường này, tất nhiên sẽ làm cho thúc phụ tức giận, lại không nghĩ rằng người lại bình tĩnh chấp nhận, thật sự mừng rỡ, ngay lập tức trực tiếp dập đầu ba cái, tạ ơn: "Đa tạ thúc phụ đại nhân thành toàn!"

Lam Khải Nhân nhìn Giang Trừng còn đang ngủ yên, cũng thở dài một tiếng: "Đứa nhỏ này, thật sự là rất khổ, chấp niệm lại thâm sâu, sau này ngươi khuyên hắn một chút đi, có những việc nếu có thể buông bỏ thì buông, không cần phải cưỡng cầu đến tận lúc này, cần gì đến cuối cùng hại người hại mình, cũng không nhất định đổi lấy được kết quả tốt."

Lam Hi Thần nghe mà có chút không hiểu, chỉ cho là Lam Khải Nhân đang nói đến chuyện cũ của Giang Trừng, liền gật đầu nói: "Ta biết rồi, từ nay về sau tất nhiên sẽ đối với hắn toàn tâm toàn ý."

"Ừ," Lam Khải Nhân cũng không nhiều lời nữa, nói thêm: "Ngươi đã xác định tâm ý, có chuyện khác muốn thương nghị với ngươi, ngươi và Vong Cơ cuối cùng cũng không thể có người kế thừa, ngươi đã nghĩ đến về sau Lam thị giao lại cho ai chưởng sự chưa?"

Lam Hi Thần cười nói: "Thúc phụ lo lắng nhiều, không nói ta và Vong Cơ đều đang còn trẻ, thì Tư Truy và Cảnh Nghi cũng có thể đảm đương vị trí này."

Lam Khải Nhân nghĩ nghĩ, chợt nói: "Vậy... vẫn là Cảnh Nghi đi, ta sợ đứa nhỏ Tư Truy này sớm muộn gì cũng không giữ được, Cảnh Nghi tuy rằng tính tình có chút hoạt bát, rèn dũa một hồi sẽ ổn, sau này ngươi nhớ để ý nhiều hơn."

"Được." Lam Hi Thần vừa đồng ý từng việc, từng việc một, vừa tiễn Lam Khải Nhân ra ngoài cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro