Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Giang Trừng mở mắt ra, trời đã gần sáng. Hắn hơi nghiêng người, liền nhìn thấy Lam Hi Thần đang ngồi ở mép giường, khép mắt, tay vẫn nắm chặt lấy mình, hắn hơi cử động liền làm đối phương bừng tỉnh, có thể thấy được vốn là không dám an tâm nghỉ ngơi.

Lam Hi Thần tỉ mỉ kiểm tra Giang Trừng từ đầu đến chân, xác nhận không có vấn đề gì, lại không ngại hỏi thêm mấy lời, sau khi được Giang Trừng khẳng định vẫn không dám yên tâm hoàn toàn, đưa tay Giang Trừng rờ lên hai má, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Ngươi đã ngủ cả ngày, gọi thế nào cũng không tỉnh, thật sự là dọa chết ta."

Hóa ra, đã ngủ hết một ngày rồi? Khó trách nhìn Lam Hi Thần lo lắng mà tiều tụy như vậy, xem ra lần này mình thật sự dọa đến y.

Giang Trừng nghĩ vậy, liền bắt chước tư thế ban đầu Lam Hi Thần an ủi hắn, sờ sờ đầu đối phương, thấp giọng an ủi: "Ta không sao, chỉ là có hơi mệt, ngủ một giấc thì tốt rồi."

"Thật sự?" Lam Hi Thần vẫn còn lo lắng.

"Thật!" Giang Trừng gật đầu: "Hoán ca ca, người tin ta đi, ta rất ổn."

"Ngươi..." Lam Hi Thần có chút do dự không rõ, thấy dáng vẻ Giang Trừng thế này, thật sự không giống như đã khôi phục trí nhớ, liền thận trọng hỏi: "Vãn Ngâm, ngươi... còn nhớ rõ trước kia đã xảy ra chuyện gì không? Nhớ rõ chuyện xảy ra lúc ngươi ngủ không?"

Giang Trừng trả lời hắn bằng một ánh mắt kỳ quái, lắc đầu nói: "Ta nhớ ta cùng A Anh ra ngoài chơi, sau đó đầu hơi đau, sau đó ta liền ngủ mất, tỉnh lại là lúc này. Sao vậy? Khi ta ngủ đã xảy ra chuyện gì kỳ lạ sao?"

Nhìn dáng vẻ hắn như vậy, quả thật là không nhớ rõ chuyện gì, Lam Hi Thần lại nghĩ tới tính cách Giang Trừng, nếu hắn khôi phục trí nhớ chỉ sợ đã nhanh chóng rời đi, sao lại tốn thời gian ở chỗ này giả vờ mất trí nhớ, cũng thả lỏng người, khẽ cười nói: "Không sao, chỉ là sợ ngươi ngủ lâu quá không thoải mái, cho nên mới hỏi."

Lại thấy Giang Trừng rủ mi, đặt tay lên đan điền ở bụng, giống như vuốt vuốt cái gì đó, liền hỏi thêm một câu: "Làm sao vậy? Bụng không ổn à?"

Giang Trừng vội lắc đầu nói: "Không phải không ổn, chỉ là... cảm thấy hơi đói."

Lam Hi Thần lúc này mới nhớ ra Giang Trừng cả ngày nay đã không ăn cơm, đương nhiên cảm thấy bụng đói. Thế mà mình chỉ lo lắng, quên luôn chuyện này, vội vỗ lên trán mình, ảo não nói: "Vậy mà ta lại quên mất chuyện này!"

Hắn quay đầu nhìn Giang Trừng, hòa nhã hỏi: "Vãn Ngâm muốn ăn gì? Nói với ta, ta đi làm cho ngươi, được không?"

"Vâng..." Giang Trừng nghĩ nghĩ, nhìn Lam Hi Thần khẽ nói: "Vậy, ta muốn ăn điểm tâm Hoán ca ca làm, ta còn muốn uống canh sườn củ Sen của tỷ tỷ."

"Này..." Lam Hi Thần cảm thấy gặp chút khó khăn, điểm tâm thật không phải việc khó, chỉ là canh sườn củ Sen của Giang Yếm Ly, y lấy từ nơi nào ra đây.

Giang Trừng cũng nhìn thấy y khó xử, vội lắc đầu nói: "Ta nói bừa thôi, Hoán ca ca đừng tưởng thật, ta chỉ cần điểm tâm là được rồi, canh có thể lại uống sau."

Làm sao còn có sau này. Lam Hi Thần thầm than, càng cảm thấy thương tiếc, y nghĩ nghĩ, liền cười nói: "Nếu Vãn Ngâm không chê, không biết canh ta nấu ngươi có uống không?"

Giang Trừng có chút kinh ngạc nói: "Người còn có thể nấu canh?"

Lam Hi Thần nói: "Trước kia vốn chỉ làm qua điểm tâm, thỉnh thoảng xuống bếp làm vài món ăn bình thương, nấu canh quả đúng là lần đầu, cũng không biết tay nghề của ta thế nào. Chẳng qua làm thử xem. Nếu ngươi muốn uống canh, ta liền làm thử xem.'"

Nghe vậy Giang Trừng đảo mắt, nói: "Vậy ta cần phải thử xem tay nghề của Hoán ca ca."

Tiểu tổ tông đã lên tiếng, Lam Hi Thần đương nhiên không dám không theo.

Đáng tiếc Vân Thâm Bất Tri Xứ không có củ Sen, Lam Hi Thần lại lo lắng nếu tùy tiện mua ở dưới chân núi sẽ không hợp ý Giang Trừng, tay nghề nấu canh của mình vẫn chưa biết thế nào, nguyên liệu không tốt sẽ không ổn. Liền dứt khoát phái người nhanh chóng trực tiếp đi thẳng đến Liên Hoa Ổ, muốn đem củ Sen ở Vân Mộng lấy về.

Kim Lăng ở Liên Hoa Ổ nhận được tin tức, nghe nói cậu mình muốn uống canh sườn củ Sen, bật người dậy không nói hai lời, trực tiếp gọi người đi đào củ sen tươi mới nhất trong hồ sen mười dặm kia. Lại nghĩ Vân Thâm Bất Tri Xứ có rất ít thức ăn mặn, đỡ phải gọi người cố ý đi mua thịt, lại từ nhà bếp trong Liên Hoa Ổ lấy xương sườn tươi ngon, cùng với củ Sen, lại mang thêm một cái nồi đất nấu canh, đều cho người đưa đến Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Kim Lăng cẩn thận như vậy, thế mà làm cho Lam Hi Thần bớt việc, củ Sen là củ sen Vân Mộng, xương sườn cũng là của Vân Mộng, ngay cả nồi cũng là nồi Vân Mộng, nếu hương vị canh này không tốt, chỉ có thể là tay nghề của mình thật sự có vấn đề.

Cho nên lúc nấu canh cực kỳ cẩn thận, sợ mình vô ý một chút liền làm hỏng canh sườn củ sen mà Giang Trừng nhớ mãi không quên, lại nhân lúc đang hầm canh làm chút ít điểm tâm có lợi cho tiêu hóa, còn phần búp Sen đưa cho Giang Trừng ăn trước lót dạ.

Một nồi nước, dùng tới mười phần tâm ý, tiêu hao mười phần công sức, đợi đến khi mở ra, quả thật hương thơm nồng đạm lan tỏa khắp phòng, mùi thơm của củ Sen cùng xương sườn ngọt ngào, làm cho ngón trỏ người động đậy.

Lam Hi Thần nếm thử hương vị, biết mình là lần đầu làm, lại không biết so với tay nghề nấu canh thuần thục của Giang gia đại tiểu thư kia thì như thế nào? Cũng không biết Giang Trừng có thích hay không?

Lam Hi Thần múc một chén canh sườn củ Sen đến trước mặt Giang Trừng, đưa muỗng cho đối phương, dặn dò: "Cẩn thận nóng."

Giang Trừng nhận lấy muỗng. Múc trước một muỗng canh cẩn thận thổi rồi uống vào, lại múc ra một miếng củ Sen ăn, cuối cùng mới chọn một miếng xương sườn đút vào miệng.

Hắn chỉ lo vùi đầu ăn, cũng làm cho trong lòng Lam Hi Thần đứng ngồi không yên, không biết canh có hợp khẩu vị hay không? Sau một lúc lâu thì cẩn thận hỏi: "Vãn Ngâm, canh này... ăn ngon chứ?"

"... Ngon, ngon." Giang Trừng vẫn cúi đầu như trước, dùng chiếc muỗng trong tay khuấy canh trong chén, giọng nói nghe có vẻ như đang nức nở.

"Đây là làm sao vậy?" Việc này lại làm Lam Hi Thần lo lắng, vội nâng mặt Giang Trừng lên, kết quả thấy trong mắt đối phương một mảnh long lanh, rõ ràng nước mắt lưng tròng.

"Nếu khó ăn thì đừng ăn, tay nghề của ta tất nhiên thua kém Kim phu nhân, nhưng sao lại khóc? chén canh này của ta nếu như chọc cho ngươi khóc, quả thật là có lỗi." Lam Hi Thần nhìn dáng vẻ hắn đau lòng như vậy, thật sự không thể không thương tiếc.

Giang Trừng vội lắc đầu, vừa lấy ống tay áo lau đi nước mắt, vừa cười nói với Lam Hi Thần: "Không phải, không phải là khó ăn, mà là ăn rất ngon, chén canh này cùng với chén canh của tỷ tỷ ta, hương vị quả là giống nhau như đúc."

"Đã lâu rồi ta chưa uống canh của tỷ tỷ, kết quả lại có thể từ Hoán ca ca nếm được hương vị giống như thế, nhất thời nhịn không được có chút nhớ nhung tỷ tỷ, cho nên mới... mới không phải vì khó uống mà khóc."

Lam Hi Thần sau khi nghe xong cũng lấy làm kỳ lạ: "Thật không? Canh ta nấu thật sự giống hương vị canh của Kim phu nhân nấu? Không phải Vãn Ngâm ngươi sợ đả kích ta cho nên cố ý nói như vậy để an ủi ta chứ?"

Giang Trừng gật mạnh đầu: "Chính là giống nhau như đúc, khi ta uống ngụm thứ nhất liền ngây ngẩn cả người, thật sự như vậy." Hắn có chút xuất thần nghĩ nghĩ, sau đó khẽ cười nhẹ: "Rất là thần kỳ."

Lam Hi Thần cũng cười nói: "Vậy sao? Nếu thật sự như thế, quả đúng là duyên phận, nhưng như vậy cũng tốt, về sau Vãn Ngâm nếu vẫn muốn uống canh, ta nấu giống như vậy cho ngươi."

Y nhìn Giang Trừng có chút xuất thần, ôn nhu nói: "Nếu ngươi thích, thì uống nhiều một chút, hôm nào ta lại... nấu cho ngươi."

Giang Trừng gật đầu, không nói nữa, hắn bưng chén lên trước người, kề cái miệng nhỏ uống canh trong chén, ánh mặt trời đằng tây vừa chiếu đến, buông xuống trên người hắn, lam cho mặt hắn đều phủ lên một tầng ánh sáng vàng ấm áp mỏng manh.

Còn có, một tia sáng tím chợt lóe lên trên ngón tay kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro