Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Vô Tiện lúc này đang ở Tĩnh thất dính chặt lấy Lam Vong Cơ, vì hai ngày nay chạy đến Hàn thất quá nhiều làm đạo lữ nhà mình không vui, liền nghĩ đủ cách muốn dỗ cho người vui vẻ.

Khi hai người đang tình tứ, lại thấy Lam Hi Thần đột nhiên tiến vào, không có báo qua, người lại đầy nét lo lắng hiện hết ra ngoài, ngay cả mạt ngạch xưa nay tuyệt đối không sai lệch cũng tán loạn, chỗ nào còn thấy được nửa phần tư thái quân tử như ngọc ngày xưa?

Y chẳng để ý mà chạy vào như vậy, chỉ nói một câu "Vãn Ngâm đã xảy ra chuyện!" Sau đó tay nắm cổ tay Ngụy Vô Tiện kéo khỏi lòng ngực Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ hơi sửng sốt, đang muốn đưa tay ngăn cản, Lam Hi Thần lại giống như đã đoán trước, tốc độ bước đi càng thêm nhanh hơn.

"Từ từ, đại ca." Ngụy Vô Tiện bị Lam Hi Thần kéo ra ngoài, nhưng vẫn bắt được trọng điểm: "Làm sao vậy? Giang Trừng xảy ra chuyện gì? Nghiêm trọng không?"

Lam Hi Thần lắc đầu nói: "Không biết, chỉ là ta thấy hắn rất đau đớn, ta đoán có lẽ hắn sắp khôi phục."

"Vậy tới tìm ta làm gì?" Vừa nghe xong Ngụy Vô Tiện cũng nóng lòng: "Đại ca ngươi gấp quá hóa nhầm rồi sao? Ta nào biết y thuật, tìm ta cũng vô dụng, nhanh đi tìm thúc phụ đi!"

Lam Hi Thần rũ mi xuống, lắc đầu nhỏ giọng nói: "Là Vãn Ngâm muốn gặp ngươi."

"Chậc." Ngụy Vô Tiện cũng gấp đến dậm chân: "Đứa nhỏ ngốc, lúc này miễn cưỡng cái gì chứ? Ta biết rồi, vậy ta liền đi qua." Hắn còn chưa nói xong, chân đã nhanh chóng chạy đến Hàn thất, Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ liền theo sát phía sau.

Ba người không ngừng bước đi, một đường chạy tới Hàn thất, đẩy cửa lớn đang nửa đóng nửa mở ra, trong phòng cũng cực kỳ im ắng, không có lấy một chút động tĩnh.

"Sao lại im ắng như vậy? Không phải nói Giang Trừng rất khó chịu sao? Khó chịu sao hắn không lên tiếng?" Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm, Lam Hi Thần cùng hai người bọn hắn đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên đều thay đổi sắc mặt, trực tiếp chạy vào trong phòng.

"Rầm!" Một tiếng, Ngụy Vô Tiện đẩy cửa phòng ra, trong phòng vẫn im ắng như trước, trong không khí thậm chí có một mùi máu nhàn nhạt, ngay lúc này hắn hình như có một chút sợ hãi, vô thức nuốt nước bọt, sau đó mới thở hổn hển đi tới bình phong.

Hắn vượt qua bình phong, liền nhìn thấy Giang Trừng, đó đã là Giang Trừng hoàn toàn trưởng thành, dường như còn tiều tụy hơn nhiều so với trước khi gặp chuyện không may, sắc mặt tái nhợt, tóc mai cũng xuất hiện màu bạc lấm tấm, chỉ có vẻ hung ác và ảm đạm nhiều năm vẫn không tiêu tan giữa đôi hàng lông mày kia, hắn hơi hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt tựa như ao tù nước động không gợn sóng, chẳng chút sợ hãi nhìn ra bên ngoài, vừa hay chạm mặt Ngụy Vô Tiện.

Trong lòng Ngụy Vô Tiện nhanh chóng kéo lên rồi lại hạ xuống, phút chốc nhìn thấy Giang Trừng kia liền khó mà chống đỡ, hai chân trở nên mềm nhũn, chật vật ngồi bệt xuống mặt đất, hắn che ngực, miệng thở hổn hển mấy cái, lúc này mới ổn định lại, chưa hết kinh hoảng mà nhìn chằm chằm Giang Trừng, không chắc chắn lắm lên tiếng: "Sư đệ, ngươi..."

"Ngươi..." Giang Trừng bên kia dường như cũng cùng lúc lên tiếng, cổ họng hắn khô khốc.

Hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó Ngụy Vô Tiện hơi giật mình: "Ngươi muốn nói gì?"

Giang Trừng trừng mắt nhìn, hắn nhìn Ngụy Vô Tiện còn ngồi bệt dưới đất, khẽ nói: "... Ngươi, không sao chứ?"

Ngụy Vô Tiện thiếu chút nữa liền bị nghẹn, hắn không thể tin mà nhìn Giang Trừng, hận không thể bổ đầu sư đệ nhà mình ra nhìn xem bên trong có cái gì: "Ngươi còn có thể rảnh rỗi quản ta? Ta còn muốn hỏi ngươi đó, cuối cùng là ngươi làm sao vậy? Sao đột nhiên lại biến trở về, ngay cả chút dấu hiệu cũng không có, giờ còn có chỗ nào không thoải mái thì ngàn vạn lần đừng cố chống đỡ, nghe thấy không!"

Hắn nghiêm nghị nói như vậy, Giang Trừng hiếm thấy không nổi giận với hắn, chỉ hơi khép mắt, dường như rất mỏi mệt, sau đó lại hé ra, nhìn Ngụy Vô Tiện nói: "Ngụy Anh, ngươi lại đây chút đi."

Ngụy Vô Tiện ngẩn người, sau đó vội vã gật đầu liên tục: "A, được, được!"

Bất chấp việc mình còn đang ngồi xổm trên mặt đất, liền kéo lê người lại, dùng cả tay lẫn chân dịch đến trước giường Giang Trừng đang nằm, cẩn thận nhìn Giang Trừng nói: "Muốn ta làm gì sao?"

Giang Trừng lắc đầu, chỉ nói: "Ngươi lại gần chút nữa đi."

Ngụy Vô Tiện không rõ, nhưng vẫn nghe lời tới gần hơn.

Giang Trừng nhìn hắn, cuối cùng lộ ra một nụ cười nhạt, hắn dường như đang hồi tưởng, nói: "Sư huynh, ngươi từng nói, chúng ta đã thanh toán xong."

Ngụy Vô Tiện nhíu mày nói: "Sao đang êm đẹp lại nhắc tới chuyện này, hiện tại ngươi không cần nghĩ đến chuyện này, chú ý thân thể cho tốt quan trọng hơn."

"Không, ý của ta là thời điểm năm đó chúng ta không tính là đã thanh toán xong. Hiện giờ, để chúng ta thật sự thanh toán xong đi." Hắn vừa nói xong, lấy một tư thế sét đánh không kịp bưng tai vươn cánh tay đầy máu tươi từ trong chăn ra, đem một viên tròn tròn không rõ là gì nhét vào trong miệng Ngụy Vô Tiện.

Thứ này cực kỳ cổ quái, dường như vừa vào trong miệng Ngụy Vô Tiện liền hóa thành một dòng nước ấm, chen lấn chui vào khoang bụng Ngụy Vô Tiện, trong nháy mắt liền cắm rễ vào đan điền, mặc cho Ngụy Vô Tiện bóp lấy cổ họng nôn khan mấy lần, cũng đều vô dụng.

Động tác của hắn quá nhanh, cho dù là Ngụy Vô Tiện ở gần nhất hay là Lam thị huynh đệ ở xa hơn một chút, lại chẳng có lấy một người kịp tới ngăn cản.

"Ngươi làm cái gì!" Lam Vong Cơ gần như nhào tới khi Giang Trừng đang nhét đồ vào miệng Ngụy Vô Tiện, muốn đẩy Giang Trừng ra, Lam Hi Thần cũng lập tức theo sau, kéo lấy đối phương, hai người trong lúc này so chiêu một cái, mặc dù Lam Vong Cơ chưa hề đến gần người Giang Trừng, nhưng cũng làm cho hắn xóc được chăn trên người Giang Trừng lên.

Cảnh tượng dưới chăn cũng khiến cho tất cả mọi người sợ đến ngây người, chỉ thấy bụng Giang Trừng bị xé mạnh tạo ra một lỗ hổng lớn, một tay của hắn đang bụm chặt miệng vết thương, lại ngăn không được máu tươi đang chảy ồ ạt ra ngoài, nương theo chiếc chăn bị xốc lên, mùi máu tươi lập tức tràn ngập cả căn phòng.

Cái này đừng nói là Lam Hi Thần, ngay cả Lam Vong Cơ cũng ngẩn người tại chỗ, mở to đôi mắt không thể tin mà nhìn tất cả những việc trước mắt này.

Lam Hi Thần khó mà kiềm chế được sự run rẩy hai tay, cả người y cũng khống chế không nổi mà lắc lư mấy cái, sau đó như đột nhiên tỉnh ngộ, cuống quít lao lên dùng linh lực phục hồi vết thương cho Giang Trừng.

Nương theo linh lực không ngừng được vận chuyển vào, vết thương rách ra trên bụng Giang Trừng rốt cuộc cũng dần dần được khép lại, máu cuối cùng cũng ngưng chảy, Lam Hi Thần nhìn hai tay mình dính đầy máu Giang Trừng, căn bản không thể đối mặt, không thể khống chế mà nghẹn ngào lặp đi lặp lại: "Vì sao? Vãn Ngâm, vì sao vậy? Vì sao phải làm như vậy? Vì sao ngươi phải đối với chính mình như vậy?"

Giang Trừng chưa từng thấy Lam Hi Thần thất thố như vậy, tay hắn run rẩy chạm lên mu bàn tay Lam Hi Thần, thở hổn hển khẽ nói: "Không vì cái gì cả, đây vốn là ta nợ hắn, còn không tốt sao? Ta cũng không xảy ra việc gì, cũng còn sống tốt, đã tốt hơn so với những gì ta tưởng trước kia, cho nên đừng khổ sở, được không?"

Lam Hi Thần lại lắc đầu nói: "Như thế nào lại nợ, vì sao ngay cả chính ngươi cũng cảm thấy ngươi nợ hắn? Ta đã nói rồi, ngươi không nợ hắn! Nếu không có ngươi trước kia ở chợ thay hắn dẫn đi Ôn..."

"Đừng nói nữa! Hoán ca ca, người đừng nói nữa, được không?" Y còn chưa nói xong, liền bị Giang Trừng cắt ngang, hắn tỏ vẻ cực kỳ mệt mỏi, hơi khép mắt lắc đầu nói: "Không có gì tốt để nói, coi như là để cho chính ta an tâm đi, tóm lại quá khứ đã qua rồi, những thứ trước kia cũng không cần nhắc lại."

"... Được, ta không nói, không nói." Lam Hi Thần hồi phục tinh thần, nhẹ nhàng đặt tay lên tay Giang Trừng, không ngừng gật đầu nói.

Lúc này Giang Trừng mới thả lỏng, di chứng mất máu quá nhiều cũng xuất hiện, hắn mơ mơ màng màng túm tay Lam Hi Thần, nhỏ giọng nói: "Ta mệt quá, để ta ngủ chút đi."

"Được, ngươi nghỉ ngơi cho tốt." Lam Hi Thần hít sâu một hơi, thay một cái chăn sạch sẽ khác cho hắn, quay đầu lặng lẽ đi ra ngoài.

Mà bên kia, Ngụy Vô Tiện từ lúc nhìn thấy vết thương kia liền ngây ngẩn cả người, trước đó thứ mà Giang Trừng nhét vào trong miệng hắn là gì dĩ nhiên chẳng cần nói cũng biết, không cần phải hỏi lại.

"Ngươi, sao ngươi... có thể..." Ngụy Vô Tiện không nói nổi, hắn bóp lấy cổ họng mình, chỉ cảm thấy thở không nổi, vị máu của Giang Trừng vẫn còn lưu lại trong miệng hắn, giống như trước đó thứ nuốt xuống chính là một khối huyết nhục được xẻo xuống từ trên người Giang Trừng.

"Chúng ta thanh toán xong!"

Đây là câu Giang Trừng nói lúc nãy, cũng là câu rất lâu trước kia hắn đã nói qua, hai thanh âm này đan xem cùng lúc, không ngừng vang vọng trong tai hắn, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển.

Có vật gì đó về lại trong cơ thể hắn, lại tựa như có điều gì đó quan trọng hơn bị lấy ra khỏi người hắn, đau thấu tâm can.

Ngụy Vô Tiện rốt cuộc không nhịn được, "ọe" một tiếng nôn ra, hắn không chút để ý, thậm chí duỗi ngón tay cho vào trong cổ họng, muốn móc món đồ kia ra, cũng chỉ phí công.

Hắn cuối cùng chịu không được, tựa vào bình phong mặc cho thân thể mình tuột dần xuống, suy sụp ngồi trên mặt đất, phát ra tiếng rên như khóc như cười.

Lam Vong Cơ trầm mặc.

Y nhìn thấy đạo lữ và huynh trưởng đồng thời rơi vào tuyệt vọng, lại nhìn người tạo ra tất cả, chính hắn đang nằm trên giường, nhưng mình có thể nói gì? Hắn trả lại kim đan cho Ngụy Vô Tiện, đây chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao? Mình chẳng lẽ không nên vui mừng? Nhưng vì sao, trong lòng lại chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Lam Vong Cơ từ tận đáy lòng thở dài một hơi, hắn bế Ngụy Vô Tiện từ trên mặt đất lên, theo huynh trưởng rời khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro