Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lam Hi Thần thấy Kim Quang Dao mỉm cười. Y đưa tay xoa xoa nắp hộp như quá khứ đã từng, hắn nhìn Kim Quang Dao, tránh không được ánh mắt trở nên rất nhu hoà.

Lam Hi Thần không phải lần đầu tiên lặn lội đường xa tìm được thứ Kim Quang Dao thích, nhưng lần nào cũng như lần ấy, kết quả chính là khiến Kim Quang Dao vui vẻ.

Kim Quang Dao ngược lại không ăn liền, cầm hộp mứt quả xoay tới xoay lui, bánh ở bên trong tròn trịa, căng mẩy, màu sắc mỗi cái một màu, nhìn rất đẹp mắt.

Kim Quang Dao cười cũng rất đẹp mắt.

Lam Hi Thần âm thầm nghĩ.

Cuối cùng Kim Lăng phát hiện hộp đồ ngọt ấy, nằng nặc đòi ăn cùng.

Kim Quang Dao giống trong quá khứ, dùng loại ánh mắt vừa đấm vừa xoa, nói rằng cậu có thể tự mình chơi được không.

Lần này Kim Lăng không bỏ cuộc sớm như vậy. "Muốn ở cùng tiểu thúc." Lời nói này dường như mang theo ý nũng nịu. Kim Quang Dao nghĩ tới mấy ngày này đều là cùng Kim Lăng ở chung, sớm đã quen, Kim Lăng muốn như vậy, y cũng không dễ dàng khuyên nhủ nữa.

Vẫn là cùng Kim Lăng chia sẻ đồ ngọt.

Kim Quang Dao âm thầm tiếc nuối, Lam Hi Thần nhận ra tiếc nuối trong mắt y, ở nơi Kim Lăng không thể nghe, cúi người thì thầm, "Lần sau ta mua cho đệ cái khác, được chứ?"

Mà Kim Quang Dao lại nghe lời này đến mụ mị.

Kim Quang Dao từ trong lòng bàn tay của Lam Hi Thần thấy được một quả ô mai, Lam Hi Thần đưa đến miệng y, y thuận thế ăn vào.

Đầu ngón tay Lam Hi Thần chạm qua môi Kim Quang Dao, xúc cảm ở đó truyền đến, làm Lam Hi Thần kìm lòng không đậu. Hắn nhón lấy một cái bánh, ở phía sau lén lút bỏ vào miệng, ở phía sau lén lún liếm qua đầu ngón tay của mình.

Chỉ là chuyện này bị Kim Quang Dao phát hiện, cổ y đỏ rần rần, cả gò má cũng hơi hơi ửng hồng.

Kim Quang Dao sức khoẻ không tốt, ăn được vài miếng liền thôi. Lam Hi Thần còn đem về một cái trống bỏi (1), giơ đến trước mặt Kim Quang Dao.

Kim Quang Dao đột nhiên nhớ đến Nguỵ Vô Tiện, Kim Lăng kể năm Nguỵ Vô Tiện dự lễ hội hoa đăng, đã nói với Lam Vong Cơ muốn một cái trống bỏi. Trong lời nói của Kim Lăng mang theo khát vọng, Kim Quang Dao nhìn ra được, sau đó nhờ người đi mua cho cậu trống bỏi. Quanh đi quẩn lại, không ngờ cũng bỏ qua tâm ý của chính mình. Nhận không ra bản thân cũng thích món đồ chơi nhỏ ấy.

Lam Hi Thần chỉ tuỳ tiện lấy về, trên đường gặp một tiểu hài tử, vì cậu nhóc mãi víu lấy chân hắn, hắn không còn cách nào khác ngoài việc mua một món.

Lam Hi Thần ban đầu không nghĩ Kim Quang Dao sẽ thích món đồ này, bởi vì trong trí nhớ của hắn dừng lại ở việc Kim Quang Dao chưa từng nói ra mong muốn của mình. Hắn cũng sẽ không biết Kim Quang Dao thích cái gì, có lẽ chỉ mơ hồ đoán được thông qua thói quen hằng ngày.

Kim Quang Dao nghiêng trống bỏi, lắc mấy cái. Thanh âm giòn giã vang lên thoáng chốc. Kim Lăng cười trêu, "Tiểu thúc thúc lớn như vậy mới được tặng trống bỏi."

Kim Quang Dao gật đầu, không phản bác, "Chẳng bù cho A Lăng, ngày bé cái gì cũng có."

Kim Lăng nghe được Kim Quang Dao trả lời, trong lòng không tự chủ được chùng xuống. Cậu quên mất việc cuộc sống trước kia của Kim Quang Dao rất kham khổ, theo bản tính muốn khoe mẽ, rốt cuộc biến thành tình huống khó xử. Kim Quang Dao biết cậu khó xử, liền đưa tay vỗ lên đầu cậu nhóc mấy cái, "Ta cũng chỉ là thuận miệng nói, con đừng để trong lòng."

"Tuổi này còn cầm đồ chơi, không phù hợp là đúng rồi."

Kim Lăng áy náy nhìn Kim Quang Dao, "Thật xin lỗi, tiểu thúc."

Kim Quang Dao khe khẽ cười, "A Lăng đã lớn thật rồi, còn được nghe con xin lỗi."

Kim Lăng kêu lên một tiếng, sai đó nhào vào lòng Kim Quang Dao. Kim Quang Dao tránh vết thương, sau đó vòng tay ôm lấy cậu.

Đây có thể gọi là lần đầu tiên kể từ ngày y trở về chân chính ôm Kim Lăng. Ôm rồi mới biết, Kim Lăng cũng vì chuyện của mình lo lắng, gầy xuống rất nhiều.

Cả hai cảm thấy cái ôm này bộc lộ được bao nhiêu tình cảm.

Kim Quang Dao cũng nhận ra bản thân rốt cuộc cũng chỉ còn một mình Kim Lăng mà thôi.

Trong lòng Kim Quang Dao, Kim Lăng vĩnh viễn là một đứa trẻ, mà đứa trẻ này là nơi Kim Quang Dao có thể thực hiện những điều mà bản thân chưa làm được, những mong muốn giấu kín từ rất nhiều năm.

Hệt như cách y dùng tương lai để ủ ấm quá khứ của mình vậy.

...

(1) Danh từ: Trống bằng giấy cho trẻ con chơi, hai bên có hai sợi dây, đầu buộc một hạt nặng, đập vào mặt giấy thành tiếng khi xoay nhanh

Chương này thực ra muốn khai thác tình cảm gia đình, vì sao A Dao luôn đối xử tốt với Kim Lăng nên với một số bạn có thể nhàm chán, nhưng mong mọi người vẫn đón đọc nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro